Edit: Tinh Niệm
Lại qua ba ngày.
Vào buổi tối ngày thứ bảy.
Đại môn Thừa Hoan Điện yên tĩnh, khẽ meo meo bị mở ra.
Một bóng người xuất hiện ở trước đầu giường Vũ Văn Húc.
Người nọ ngồi xổm xuống, cũng không ra tiếng, chớp chớp mắt, cứ như vậy nhìn Vũ Văn Húc ngủ.
Vũ Văn Húc lông mi rung động một chút.
Lại không có mở mắt ra.
Phảng phất như đang ngủ say như cũ.
Cho đến khi, tí tách.
Một giọt nước mắt dừng ở trên mặt hắn.
Thanh âm nức nở vang lên.
Rốt cuộc, giả vờ không nổi nữa.
Hắn mở to mắt, đập vào mắt, là hình ảnh Tô Yên quần áo hỗn độn, trên tóc, trên quần áo, trên mặt, đều dính vết máu cùng bùn đất.
Vẻ mặt đầu bù tóc rối.
Vốn dĩ Tô Yên còn nghĩ chờ hắn tỉnh ngủ.
Kết quả, vừa thấy hắn, không nhịn được ủy khuất, xoạch xoạch nước mắt liền rơi xuống.
Kết quả, Vũ Văn Húc vừa tỉnh dậy, nàng càng không thể ức chế khóc lên
"Ô ~~~~~, đau ~~~~~"
Nàng khóc rất là thương tâm, ủy khuất ba ba.
Hơn nữa nàng một thân dơ loạn còn có vết máu, Vũ Văn Húc trong lòng lộp bộp một tiếng, ngồi dậy.
Hắn nhíu mày, nắm chặt cánh tay nàng kéo đến trước mặt mình.
"Người tới, châm đèn."
Khi nói chuyện thanh âm trầm không ít.
Giọng nói vang lên, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã đèn đuốc sáng trưng một mảnh.
Một bên xem một bên hỏi
"Chỗ nào bị thương?"
Tô Yên vươn ngón tay dơ hề hề, chỉ chỉ cái trán, lại chỉ chỉ cánh tay, bụng.
Nhìn dáng vẻ còn bị thương không nhẹ.
Hắn không kịp nhìn kỹ, con ngươi âm trầm nhìn tiểu thái giám đứng ở cửa "Thất thần làm gì? Còn không truyền thái y?!"
"Vâng, vâng, nô tài đi liền!"
Bởi vì lần trước Tô Yên bị thương, hậu viện vương phủ liền dọn ra một chỗ để ngự y Thái Y Viện ngày ngày trực ban.
Lúc này đây bị gọi đến, rất mau, thái y đã chạy tới.
Thái y đầu tiên là bắt mạch, sau đó lại cẩn thận kiểm tra cho Tô Yên một chút.
Vốn dĩ sắc mặt ngưng trọng lại trở nên ngạc nhiên.
Sau đó, lại bắt mạch cho Tô Yên một lần nữa.
Vũ Văn Húc nhìn thái y biểu tình quái dị, cũng nhíu chặt mày
"Thương rất nặng?"
Thái y ho khan một tiếng
"Bẩm Vương gia, này....vị cô nương này thân thể khoẻ mạnh, vẫn chưa có chỗ nào không ổn."
Vũ Văn Húc nghe, mày nhíu một cái.
Trong lòng hoảng loạn dần dần bình tĩnh.
Lực chú ý cũng dừng ở trên người Tô Yên, tầm mắt đảo qua cái trán của nàng, còn có chỗ quần áo bị rách.
Thật ra có vết máu, nhưng lại không có miệng vết thương.
Vũ Văn Húc nhìn Tô Yên, đôi mắt màu đen sâu kín, không nói gì.
"Đưa thái y trở về." Tiểu thái giám vội vàng đồng ý
"Vâng, Vương gia."
Thái y vừa đi, sau đó, liền tiếp tục nghe hắn nói
"Mang nàng đi tắm."
"Vâng"
Tỳ nữ bên cạnh đồng ý.
Sau nửa canh giờ, Tô Yên tắm rửa sạch sẽ bị tặng trở về.
Nàng mặc y phục màu trắng, không còn bộ dáng ủy khuất khóc lóc kể lể như vừa rồi.
Cao hứng chạy ba bước lên giường, ôm lấy Vũ Văn Húc
Nàng ánh mắt lấp lánh
"Nhớ chàng."
Ưm, nàng trước nay cũng chưa từng rời xa hắn lâu như vậy.
Ngay cả ăn cơm cũng không muốn ăn.
Nàng nhéo nhéo cái bụng mình, gầy.
Vũ Văn Húc mí mắt giật giật.
Nhìn nàng
"Chỗ nào còn có vết thương?"
Tô Yên trong chốc lát cũng dần dần nhìn ra được, tâm tình của hắn.... hình như không được tốt a.
Nàng sờ sờ chỗ mình bị thương, ách.... giống như đã khỏi rồi.
Đang muốn nói chuyện, Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, nếu chị nói mình không bị thương, có thể Vương gia cho rằng chị đang lừa hắn hay không? Hắn có thể sẽ thực tức giận hay không?"
Tô Yên nuốt xuống lời mình định nói.
Sờ soạng hơn nửa ngày, cuối cùng giơ ra ngón tay.
"Nơi này"
Chỉ thấy trên đầu ngón tay có một vết sẹo nhỏ, Vũ Văn Húc nắm tay nàng nhìn trong chốc lát.
Khóe môi gợi lên ý cười nhạt
"Miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, có phải chỉ trong chốc lát sẽ lành lại hay không?"