Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 510: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 53





Tiểu Hoa yên lặng nhìn nhất cử nhất động của ký chủ.

Nó cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì huyết mạch của Thao Thiết, tham niệm nặng, dục vọng với đồ ăn đặc biệt nghiêm trọng.

Cho dù ký chủ đã khôi phục ký ức.

Nhưng bởi vì thân thể này, dục vọng với đồ ăn cũng không thể ức chế.

Nhưng ký chủ vừa nãy, thế nhưng có thể áp xuống ý niệm tham ăn, đi chiếu cố Vũ Văn Húc.

Đây... chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ, chính ký chủ cũng không phát hiện ra bản thân đã thực để ý hắn.

Để ý đến nguyện ý áp xuống nội tâm chính mình, đi giúp hắn.

Tiểu Hoa vẫn luôn cho rằng, ký chủ của mình không có cảm xúc tình tình ái ái kia.

Cho nên luôn không thể lí giải được tình yêu nồng nhiệt của Quân Vực đại nhân.

Hình như, nó nghĩ sai rồi.

Ký chủ là thực để ý hắn.

Chỉ là thói quen lâu dài, khiến nàng không thể giống Quân Vực đại nhân biểu hiện trắng ra như vậy, ấp ấp ôm ôm hôn hôn, không phải phong cách của ký chủ.

Tâm ý nàng, thể hiện ở nhất cử nhất động.

Nàng trước nay đều không nói, nhưng sẽ làm.

Giống như việc Vũ Văn Húc không uống thuốc, nàng sẽ trực tiếp xông vào thư phòng, nhìn hắn uống.

Sẽ trộm cho hắn đường, sẽ vì hắn lần nữa thoái nhượng.

Ký chủ nói, nàng không biết yêu là cái gì.

Bởi vì không biết cái gì là yêu, cho nên cũng chỉ có thể đem những thứ mình cảm thấy là đồ tốt, đều cho hắn.

Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần nàng có.

Nam chủ đại nhân một khi mở miệng, rất ít khi nghe được ký chủ cự tuyệt.

Đây không phải yêu sao?

Tiểu Hoa cân nhắc nửa ngày. Ưm, được rồi, nó chỉ là cái thống tử, nó cũng không rõ lắm.

Nhưng mà thực rõ ràng, Vũ Văn Húc cũng có biến hóa.

Một ngày ba bữa, ngày thường nhàn hạ.

Lại khôi phục những ngày tháng cùng Tô Yên ở bên nhau như trước đây.

Không còn ngày ngày ở thư phòng.

Chỉ là hai người phần lớn thời gian đều an tĩnh.

Giống như là còn có một tầng giấy mỏng chưa đâm thủng.

Có chút mập mò, lại chậm chạp không có tiến triển.

Bởi vì đại điển tân đế đăng cơ.

Các sứ thần tiến quốc gia khác đến bái kiến ăn mừng.

Biên cảnh nước láng giềng, Sa Vân quốc, phái sứ thần tới là Tam điện hạ được sủng ái nhất, cũng là người tương lai có khả năng nhất trở thành Thái Tử, Hiên Viên Thanh.

Trên đường đi tới, hạ nhân bên người Hiên Viên Thanh đã tìm hiểu rõ ràng.

Đại Lương quốc trừ bỏ đi bái kiến tân đế, cũng phải đi gặp Vũ Văn Húc, người cầm quyền chân chính.

Rốt cuộc Sa Vân quốc quyền thế phức tạp, nếu có thể được Đại Lương quốc trợ lực, hắn ngày sau sẽ dễ dàng bước lên ngôi vị Hoàng đế a.
Giao bái thiếp, đợi hai ba ngày, rốt cuộc buổi chiều hôm nay định ra ngày hẹn.

Đi vào Vũ Văn vương phủ, liền được thị vệ trước cửa dẫn đường đi vào bên trong.

Khi đi ngang qua hoa viên, vừa vặn nhìn thấy một nữ tử ngồi xổm cạnh bụi hoa.

Phải biết rằng, nơi này chính là phủ đệ Vũ Văn Húc.

Nam nhân kia hành sự tác phong hắn cũng đã được nghe nói qua.

Từ khi hắn đi vào trong phủ, mỗi người đều quy quy củ củ hành sự.

Bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, hắn nhịn không được muốn nhìn nhiều hai lần.

Chỉ thấy, nàng kia đang xem một đóa hoa mẫu đơn.

Không biết nhìn thấy gì, lộ ra một ý cười nhợt nhạt.

Nàng nghiêng đầu một bên, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng.

Mà kế tiếp một màn, càng khiến Hiên Viên Thanh ký ức khắc sâu.

Chỉ thấy nàng kia, cúi đầu, tới gần đóa mẫu đơn.

Cắn rớt một cánh hoa.

Rõ ràng một màn này tại khu vườn bụi hoa sắc xuân, có vẻ đột ngột gây mất hứng.

Nhưng khi nữ tử kia làm ra hành động này, lại khiến Hiên Viên Thanh trong lòng thình thịch một tiếng.

Thế nhưng cảm thấy, tiêu sái lại tươi đẹp.

Đại để là nhìn quen quy quy củ củ.

Hành động như vậy, làm người trước mắt sáng ngời.

Chỉ nghĩ muốn nghỉ chân quan sát, không đành lòng quấy rầy.