Edit: Tinh Niệm
Nào có ai làm không công?
Dù sao cũng phải đưa chút chỗ tốt.
Hắn đã thích ăn, vậy cô liền đút nhiều một chút.
Tô Đường một ngụm một ngụm ăn kẹo, ăn ăn, vươn tay, bắt lấy tay Tô Yên.
Lôi kéo cô như thế nào cũng không bỏ.
Tô Yên tùy ý hắn nắm, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Cũng không biết là do được nắm tay Tô Yên hay là được ăn nhiều kẹo, cả khuôn mặt đều mang theo một loại sung sướng.
Hắn quay đầu hướng về phía đàn tang thi, phát ra một loại thanh âm trầm thấp quái dị.
Tất cả mọi người còn đang cảm thán vì còn sống, ôm người chung quanh khóc rống, hoặc là vui mừng.
Không có người chú ý tới bên này.
Thực mau Tô Đường liền quay đầu lại, tiếp tục giương miệng, chờ đợi được nhét kẹo ăn.
Mà tang thi chung quanh tiếp thu mệnh lệnh của lão đại, không dám ở lại, vội vàng rời đi.
Chỉ thấy, vốn dĩ tang thi vây ở chung quanh, đột nhiên động tác nhất trí đi ra bên ngoài.
Mọi người đầu tiên là nghi hoặc, sau đó có người ra tiếng
"Chúng nó đây là....rời đi??"
Giọng nói vừa dứt, mọi người trong mắt mừng như điên.
Nhưng đều không có ai dám nói chuyện, cho đến khi những con tang thi đó toàn bộ đều rời khỏi tòa nhà này.
Chung quanh im ắng một giây rồi đột nhiên bộc phát ra một trận vui sướng
"A a a, tang thi rời đi!"
"Chúng ta sống sót! Chúng ta sống sót!!"
"Thật là phúc lớn mạng lớn a, vốn dĩ cho rằng phải chết ở nơi này."
"Nào phải là phúc lớn mạng lớn, đây là nhờ Diệp lão đại không có vứt bỏ chúng ta, bằng không, chúng ta sớm đã bị chia năm xẻ bảy thành đồ ăn rồi"
"Đúng đúng đúng, đều nhờ Diệp lão đại!"
Ánh mắt mọi người sùng bái cảm kích nhìn Diệp Lương. Diệp Lương sắc mặt lạnh băng, nửa ngày sau nói
"Vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, thu thập một chút, chuẩn bị rời khỏi nơi này!"
"Vâng!"
"Vâng!"
"Được, Diệp lão đại!"
"Chúng tôi đều nghe ngài!!"
Hơn một trăm người, trước mắt hiện giờ cũng chỉ dư lại hơn hai mươi mấy người này.
Còn lại, tất cả đều thành thức ăn trong miệng tang thi.
Tần Cầm che lại cái trán, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong đám người.
Từ khi Tô Yên cùng một tên đàn ông đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô ta vẫn luôn gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.
Cứ cảm thấy, tên đàn ông này rất quái dị.
Hắn nhất cử nhất động thực quỷ dị, một chút cũng không giống người, mà càng giống...như là tang thi.
Nhưng lại không phải, đôi mắt hắn là màu đen, hơn nữa nhất cử nhất động ý thức rõ ràng, đều không phải là trạng thái hỗn loạn.
Trên người sạch sẽ, không có mùi tanh tưởi phát ra.
Tên đàn ông kỳ quái này, rốt cuộc là từ chỗ nào tới?
Hơn nữa, hắn vừa mới rống lên vài tiếng với đám tang thi, cử chỉ quái dị.
Tần Cầm trong đầu hiện lên vô số tin tức.
Sau đó, ánh mắt cô ta lại chuyển hướng về phía Tô Yên.
Ác độc hận ý rốt cuộc không che lấp được.
Hận cô cực kỳ.
Cô ta muốn cho Tô Yên, chết không có chỗ chôn.
Nghĩ tới đây, cô ta dùng sức nắm chặt tay.
Bởi vì Tô Yên một bàn tay bị Tô Đường nắm.
Cho nên đút kẹo không mấy thuận tay, liền dừng lại.
Mỗ vua tang thi này cũng không biết là như thế nào.
Càng ngày càng thích dựa vào cô.
Nhìn cô không có cự tuyệt động tác của hắn.
Liền từ nắm đổi thành dựa.
Đầu gác ở trên vai Tô Yên, trong cổ họng phát ra thanh âm quỷ dị.
Vẻ mặt sung sướng cao hứng.
Mọi người nghỉ tạm trong chốc lát, liền thành thành thật thật chấp hành mệnh lệnh của Diệp Lương, tốp năm tốp ba có trật tự đi ra ngoài.
Tô Yên cũng đẩy đẩy Tô Đường ý bảo hắn đứng dậy.
Chỗ nào biết, đi ra ngoài có tẹo thời gian, mà hắn còn dán cô.