Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 567: Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 40




Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Người kia vừa mới nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lương.

Diệp Lương không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm,

Đến khi ăn hết miếng cuối cùng.

Buông chiếc đũa trong tay, nâng mắt lên.

Ánh mắt lạnh nhạt.

"Anh muốn nói cái gì?"

Trên người Diệp Dương phảng phất như có sát khí, nói chuyện với cô phải cần dũng khí.

Người kia đang định nói tiếp, thấy Diệp Lương nhìn qua liền nuốt lại.

Hắn im lặng, làm toàn trường yên tĩnh trong chớp mắt.

Lúc này, chỉ nghe được một tiếng cười lạnh

"Diệp lão đại, ngài cũng không cần uy hiếp chúng tôi, chúng tôi chỉ thực sự không phục nên mới nói mà thôi."

Người nói chuyện trên đầu cột một cái băng gạc màu trắng, một lỗ tai bị bao kín mít.

Tiếng nói này, chính là tên đàn ông bị Tô Yên bắn một phát súng kia.

Sau đó, hắn ta đứng dậy, từng bước một đi đến vị trí lửa trại

" Diệp lão đại, chúng tôi muốn một cái công đạo, vì sao Tô Yên nổ súng bắn tôi, nhưng ngài vẫn che chở cho cô ta?"

Buổi trưa hôm nay hắn ta có chút sợ Tô Yên, cũng không biết trong thời gian buổi chiều ngắn ngủn đã trải qua chuyện gì.

Thế mà giờ sống lưng thẳng tắp, nói chuyện như có được người để dựa vào.

Hắn nhìn về phía Tô Yên, trong mắt tất cả đều là hận ý.

"Không chỉ như thế, cô ta nửa đường còn dắt theo một người đàn ông xa lạ tiến vào đoàn đội, một chút công hiến cũng không có, ăn không uống không. Diệp lão đại cô cũng ngầm đồng ý." Vừa nói, con mắt đảo qua Tô Đường đang ngồi bên cạnh Tô Yên.

Cuối cùng dời đi tầm mắt, đối diện cùng Diệp Lương.

" Tôi vốn tưởng rằng Diệp lão đại làm việc công, xử theo phép tắc, nhưng nếu cô hành sự như thế này thật làm người ta không tin không phục!"

Âm thanh hắn vừa dứt, nguyên bản cho rằng sẽ được mọi người tán thành cùng tin tưởng.

Giống như một màn ở tòa nhà trung tâm thương mại lúc trước vậy.

Không ngờ rằng, toàn trường chỉ an an tĩnh tĩnh ăn cơm.

Không ai lên tiếng tán đồng.

Tứ cố vô thân* như vậy, làm hắn ta nhìn qua có chút xấu hổ.

*tứ cố vô thân: ( nghĩa bóng) ngoái nhìn bốn phía không có người thân

( nghĩa đen) đơn độc, không có ai là người quan tâm.

Theo sau, vợ của hắn, người phụ nữ trung niên vẫn luôn đi theo hắn ta, từ trên chỗ ngồi khóc thút thít lên tiếng nói

"Cha nó à, chúng ta là người yếu thế, người ta vừa có quyền vừa có sức mạnh, căn bản sẽ không để ý đến lời nói của chúng ta, đã thế... thôi bỏ đi." Vừa nói, vừa khóc ô ô.

Lời này vừa nghe, còn thực ủy khuất.

Vậy nên được thêm mấy người phụ nữ đồng tình.

Nhưng mà dù như vậy, cũng không có người ra mặt giúp bọn họ nói chuyện.

Ngay cả người vừa mới nóng nảy, cũng bị đồng bạn bên cạnh giữ chặt, ý bảo hắn ta không cần nói gì thêm.

Nghe tiếng khóc ủy khuất bên kia, Diệp Lương lên tiếng

" Anh không có dị năng, chỉ là người thường, một đường đi đến bây giờ, không có giết chết một con tang thi nào, tìm được vật tư chỉ có ba chai nước khoáng, chính anh độc chiếm hai chai, giao lên một chai, dựa theo cách anh nói, anh thuộc về thể loại vô dụng."

Hắn ta thân thể cứng đờ, không rõ vì sao từ Tô Yên, lại nhảy đến trên người mình.""

Nhưng mà hiển nhiên, đề tài này khiến hắn đuối lý.

Người đàn ông nuốt một chút nước miếng, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua Tần Cầm.

Tần Cầm dời đi ánh mắt, một màn này vẫn bị Diệp Lương thu vào trong mắt.

Người đàn ông kia nói tiếp

" Vậy lúc ấy, vì sao Tô Yên muốn giết tôi, các người chẳng những không trừng phạt cô ta, còn che chở cho cô ta, đây là mạng người đấy! Hiện tại là thời khắc nhân loại chống đỡ tang thi, cô ta giết tôi không thành, chẳng những không xin lỗi, còn nói phi thường đúng lý hợp tình, người như vậy, có tư cách gì ở trong đội ngũ chúng ta??"