Edit: Tinh Niệm
Khi bọn họ đi vào căn cứ Văn Minh.
Đi được một đoạn.
Triệu Linh nghi hoặc
"Lão đại, khu cách ly lại bố trí xa như vậy sao? Em cứ cảm thấy có gì đó không đúng."
Diệp Lương nhìn cảnh tượng chung quanh.
"Cảnh giác lên."
"Vâng"
Vừa tiến vào, thực ra cô đã phát hiện không thích hợp.
Khu cách ly giống như hai căn phòng được bố trí ở chỗ cổng lúc nãy.
Dù không phải ở cổng, cũng sẽ không bố trí ở nơi xa.
Nhưng mà bọn họ hiện tại, đã được một lúc rồi.
Mặc dù hiện tại đã nhận ra không thích hợp, nếu muốn quay đầu, cũng đã không còn kịp rồi.
Nhìn những người tay cầm súng cùng với võ trang hạng đi đằng sau.
Đây là đang phòng bị bọn họ chạy trốn.
Tô Yên cúi đầu, theo sát đi vào bên trong.
Tay cô vuốt ve Tiểu Hồng đang trong hình dáng cái vòng tay.
Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.
Dao động một vòng, lại lần nữa dừng lại, tiếp tục làm cái vòng tay.
Ân, mấy ngày qua làm một vòng tay, nó cảm thấy.... như vậy cũng khá tốt.
Phía trước có một cánh cửa sắt màu đen được kéo ra.
Bên cạnh có một biển tên nhưng lại dùng vải trắng che đậy.
Giống như cố ý không muốn để các cô nhìn thấy chữ trên đó.
Những người phụ nữ đi phía trước lại là cao hứng ríu rít.
Ở trong mắt các cô ấy, chỉ cần qua 24 tiếng đồng hồ nữa là có thể đi vào nơi an toàn nhất này để sinh sống.
Từ đây không bao giờ cần lo lắng có thể bị tang thi đánh lén hay không.
Khi một người cuối cùng là Tô Yên bước vào. Ầm vang một tiếng, cửa sắt phía sau bị đóng lại.
Các cô tiến vào một không gian rất lớn bị bịt kín mít.
Nơi này to như nửa sân bóng vậy.
Bày biện rất nhiều đồ vật, nhưng mỗi một thứ đều có thể khiến người nhát gan bị dọa đến ngất xỉu đi.
Đầu tang thi, thân thể trẻ con, còn có một ít bộ phận của con người, tất cả đều bị ngâm trong formalin.
Sung điện, bọt khí nổi lên.
Mà những người cầm súng lúc nãy cũng không có tiến vào.
Nói cách khác, trong không gian bị bịt kín này, chỉ có mười mấy người các cô.
Cameras bốn phương tám hướng được mở ra.
Toàn phương vị không góc chết theo dõi.
Khi yên lặng xuống, liền nghe thấy, tích tích, có tiếng dòng nước đang chảy xuôi.
Triệu Linh ra tiếng
"Lão đại, Tần Cầm không ở nơi này."
Rõ ràng cô ta cũng theo chân bọn họ đi tới đây mà không biết khi nào, Tần Cầm cũng không tiến vào cùng các cô.
Theo sát, có thanh âm máy móc rất nhỏ truyền đến. Bốn phương tám hướng, lộ ra một ít họng súng.
Xếp thành hai hàng.
Đồng thời nhắm chuẩn.
Súng vừa xuất hiện, rốt cuộc làm mọi người phát giác ra điểm không thích hợp
"Không phải nói chỉ ở chỗ này ngốc 24 tiếng đồng hồ sao?"
"Đúng vậy, mấy thứ kia là cái gì? Muốn giết chúng ta??"
"Vì sao?? Chúng ta lại không có làm cái gì chuyện xấu!!"
"Không, không biết."
Dần dần, mọi người bắt đầu ôm lấy nhau, xem xét cẩn thận.
Mà ở bên ngoài căn cứ Văn Minh.
Không khí so với nơi này còn muốn khẩn trương hơn.
Mấy trăm tên súng, võ trang hạng nặng, mấy chục dị năng giả đứng yên ở phía trên tường vây.
Một cái màn sân khấu chậm rãi rũ xuống.
Sau đó, dần hiện ra hình ảnh.
Là một người mặc tây trang, trên dưới 30 tuổi, đeo kính gọng vàng kim loại, nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác tinh anh.
Hắn mỉm cười ra tiếng
"Các vị, chào buổi sáng. Tôi là thủ lĩnh căn cứ Văn Minh, Tần Dương."
Hắn vừa dứt lời, có mấy người bắt đầu xao động bất mãn
"Anh đây là có ý gì?!"
"Kêu nhiều người như vậy ra làm gì?? Để chúng tôi đi vào!!"
"Đúng vậy! Chẳng lẽ muốn đem chúng ta trở thành tang thi giết, chết ở chỗ này sao??!"
Tần Dương như cũ lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn
"Tôi nhận được tin tức, nói tang thi đã tiến hành lần thứ tư tiến hóa, đã có tang thi lẫn vào trong đám các người.
Hơn nữa còn cùng một người trong đó có quan hệ tình cảm. Tuy rằng khó có thể tin, nhưng thà rằng tin là có còn hơn không, cho nên, còn mong mọi người thứ lỗi."