Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 590: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 8




Edit: Thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Bạc Vũ nhéo vỏ kẹo.

Tinh tế xoa nắn.

Trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng, nhắm hai mắt lại.

Tô Yên bên kia, sau khi hiểu biết được cơ bản tình huống của Bạc Vũ.

Không trì hoãn, đi vào đại học X.

Giảng viên kia có tiếng nghiêm khắc, nếu cô bị bắt trốn học một lần, vậy cách ngày trượt môn cũng không xa đâu.

Cô cơ hồ là dẫm lên tiếng chuông cuối cùng bước vào lớp học.

Tôn Tình ngồi ở bàn cuối trong phòng học, hướng về phía Tô Yên vẫy vẫy tay.

Chờ đến khi Tô Yên ngồi xuống, Tôn Tình nhịn không được liếc cô một cái

" Cậu đêm qua rốt cuộc làm cái gì, gọi điện thoại cho cậu cũng không nghe?"

Tô Yên cùng thuê một phòng với Tôn Tình.

Là bạn tốt của nhau.

Tô Yên nói một câu

"Có một số việc, cần xử lý."

Tôn Tình hạ giọng

"Đêm qua em trai của cậu tới, cậu tốt nhất hai hôm nay đừng về".

Biểu tình Tôn Tình không tốt.

Tô Yên bắt đầu hồi tưởng về đứa em trai này.

Em trai cô tên Tô Lập Thiên.

Là ba mẹ nguyên thân cầu thần bái Phật mà có.

Tư tưởng trong nhà là trọng nam khinh nữ, đối với Tô Lập Thiên có thể gọi là thích gì được nấy.

Hiện tại hắn học cao trung, cha mẹ đem nhiệm vụ nuôi dưỡng Tô Lập Thiên giao cho Tô Yên.

Chỉ nói một câu, nếu làm em trai không hài lòng, về nhà sẽ dạy bảo cô.

Không phải nói chơi, là thật sự đánh.

Mà Tô Lập Thiên cũng vì nguyên nhân từ nhỏ được cưng chiều, lớn lên đúng là không ra gì. Được cha mẹ giáo dục, Tô Lập Thiên liền không xem chị gái của hắn ra cái gì.

Tô Yên đối với hắn mà nói, là người hầu, là máy rút tiền.

Là loại người hắn khinh thường nhất.

Đêm qua tới tìm Tô Yên, là muốn lấy của cô 7000 tệ, vì muốn mua một đôi giày phiên bản số lượng.

Bởi vì cô không ở nhà, Tô Lập Thiên liền nghĩ cô trốn tránh không muốn cho hắn mua.

Liền để lại lời nói, nếu ngày mai không thấy cô, sẽ nói cho cha mẹ rằng Tô Yên ngược đãi hắn.

Tôn Tình thấy Tô Yên đáng thương, nhưng đây là chuyện nhà của người khác, đặc biệt là một đôi cha mẹ bất công hết thuốc chữa kia.

Cô chỉ là người ngoài, căn bản không giúp được.

Tô Yên nhìn Tôn Tình, lắc đầu

"Không sao."

Tô Tình nhìn cô thái độ bình đạm, sửng sốt một chút.

" Cậu.... Không chịu kích thích gì đấy chứ?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Từ đầu đến cuối cô đều biểu hiện thái độ bình tĩnh.

Tôn Tình do dự, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu. " Dựa theo trình độ bất công của cha mẹ cậu, nếu là em trai cậu nói vài câu bịa đặt, chỉ sợ đối với cậu không tốt."

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Tôn Tình thở dài

"Cậu biết là tốt rồi."

Một tiết học qua rất nhanh.

Mà bên này mới vừa tan học, cô liền nhận được điện thoại của Tô Lập Thiên

"Alo?"

Khẩu khí bên kia rất không kiên nhẫn.

"Tôi ở cổng trường cao trung X, mang 7000 tệ đến đây, ngay bây giờ."

"Không có tiền."

"Mẹ nó, Tô Yên, chị con mẹ nó muốn chết phải không?? Chị không có tiền? Không có tiền thì đi mượn ngay cho lão tử! còn nói nhảm như thế làm gì."

Điện thoại bên kia liên tục truyền qua những câu thô tục.

Tô Yên nghe được một nửa, trực tiếp cúp máy, thuận tay kéo số điện thoại vào sổ đen.

Nói nhiều lời vô nghĩa thật.

Tôn Tình bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ.

Đây vẫn là người mà cô biết đấy chứ? Cái người mà mỗi lần nhận được điện thoại liền tay chân luống cuống,vẻ mặt khổ sở lại tuyệt vọng, Tô Yên?

Lần này là sao?

Dứt khoát như vậy?

Nhưng mà cô còn không kịp hỏi, liền nghe Tô Yên nói

"Mình còn có việc, đi trước."

Sau đó, thu thập một chút liền đi ra ngoài.

Tới cổng trường.

Liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe đỗ bên kia đường.