Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên lôi kéo Diệp Tiêu, ấn hắn xuống giường một lần nữa.
Thu hồi khẩu súng.
"Anh nghỉ ngơi đi."
Khi nói chuyện, mùi máu tươi nồng nặc.
Sau một thời gian, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa.
Cô định rời đi.
Nào biết người này gắt gao bắt lấy ống tay áo của cô không buông.
Cô chớp chớp mắt, nhìn vào tay áo đang bị nắm chặt của mình
"Còn có việc? "
Giọng nói lạnh lùng, lại thêm khuôn mặt nghiêm túc.
Chỉ làm người cảm thấy ngột ngạt không nói nên lời.
Đôi môi hắn tái nhợt, hơi mở miệng, tựa hồ có chút khẩn trương.
"Tôi, tôi muốn ở bên em."
Khi hắn nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Hắn gục đầu xuống, lúng túng.
Tô Yên nghiêm túc suy nghĩ
" Thân thể anh suy yếu, không có đủ tư cách tiêu chuẩn, cần phải an dưỡng. Em vẫn còn việc phải làm, không thể ở lại với anh trong bệnh viện."
Người Diệp Tiêu cứng lại trong chớp mắt, lẩm bẩm
"Ân, biết, biết."
Bởi vì Tô Yên từ chối, hắn trở nên co quắp, sau đó, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Một đoạn tay áo của Tô Yên bị hắn nắm chặt đến nhăn bèo nhèo.
Hắn mặc bệnh phục to rộng, ngồi ở mép giường, đầu cúi xuống, như thể bị người ta vứt bỏ.
Bởi vì Tô Yên đang đứng cạnh giường, hắn lại ngồi trên giường, hơn nữa còn cúi đầu xuống.
Cho nên cô không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì. Duỗi tay, véo cằm hắn, để hắn nhìn vào cô.
Khuôn mặt tinh xảo lạ thường lọt vào mắt cô.
Sau nửa ngày, Tô Yên lên tiếng
"Còn có chuyện gì muốn nói? "
Diệp Tiêu lắc đầu, lẩm bẩm
"Không, không còn nữa."
Tô Yên gật đầu.
"Vậy, ngoan ngoãn ở đây chờ đến khi khỏe lên, sau đó em đưa anh đi."
Khi cô nói, tay dùng sức nắm mặt Diệp Tiêu mạnh hơn.
Nhìn đôi má biến dạng vì mình nắm.
Đôi mắt ướt dầm dề đơn thuần lại vô hại.
Cô im lặng một lúc, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt kia.
Diệp Tiêu đại khái không ngờ rằng cô sẽ bất ngờ hôn mình, thân thể theo bản năng muốn lùi lại.
Tô Yên càng dùng sức nhéo cằm hắn, giọng cô lạnh lùng vang lên
"Đừng nhúc nhích."
Sau đó, Diệp Tiêu duy trì tư thế ngước lên, thụ động bị cô hôn. Đợi đến khi Tô Yên hôn xong.
Thấy hắn còn chưa phản ứng lại.
Đếm cẩn thận, bọn họ gặp mặt nhau còn chưa tới nửa giờ.
Nói chuyện không quá mười câu.
Đột nhiên liền hôn môi, làm cho hắn ngạc nhiên cả nửa ngày.
Kết quả là, Tô Yên lãnh đạm giải thích
"Mặc dù chúng ta chưa kết hôn, nhưng anh chỉ có thể cùng em kết hôn, hôn môi là chuyện tất yếu. Trước luyện tập một chút, không cần ngạc nhiên như vậy."
Giọng nói trầm xuống, khuôn mặt của Diệp Tiêu đỏ ửng lên.
Cả người đều trở nên co quắp, nắm chặt tờ giấy trong tay không biết phải làm gì.
Tiểu Hoa nghe lời ký chủ nhà mình nói, nhỏ giọng lên tiếng
"Ký chủ, nam chủ có vẻ rất ngây thơ, như là một tiểu thụ nha."
Tô Yên cúi đầu nhìn Diệp Tiêu, nói với Tiểu Hoa
"Cái gì tiểu thụ?"
"Ách... Tiểu Hoa cũng không biết, có lẽ... là một người đàn ông gầy yếu đi."
Kỳ thật cái từ này là Tiểu Hoa trong một vị diện nào đó tự trộm lên mạng học được.
Chỉ thấy một đám hoa si thường xuyên vây quanh Weibo một người con trai nhìn qua thực gầy yếu, gọi bọn họ là tiểu thụ.
Tô Yên nghe lời giải thích của Tiểu Hoa.
Gầy?
Cô nhìn Diệp Tiêu.
Quả thực là quá yếu.
Cô vừa nãy chỉ thoáng dùng sức bóp cằm hắn.
Mà một lát sau, nơi cô bóp đã trở nên phiếm đỏ rồi.