Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 664: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 14




Edit: Thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Đối phương nếu dám phái người ám sát tại quân khu, chứng tỏ hắn không hề sợ hãi.

Cũng đã nghĩ tới phương pháp xử lý sau khi thất bại.

Còn nữa, mục đích của bọn họ chính là hướng về phía Diệp Tiêu.

Mấy ngày nay bởi vì Diệp Tiêu mà phát sinh xung đột, cũng chỉ có vị thiếu tướng Tôn Hi kia.

Kỳ thật dù cho không thẩm vấn, cũng có thể cơ bản xác nhận.

Nhưng có chút việc, vẫn là phải trăm phần trăm tin tưởng mới được.

Miễn cho thả hổ về rừng.

Hai người kia bị dẫn đi.

Triệu Lâm ra tiếng

"Thượng tướng, những người này là hướng về phía Diệp Tiêu tiên sinh, có cần tăng bảo hộ cho Diệp Tiêu tiên sinh hay không?"

Tô Yên nhìn về phía Diệp Tiêu.

Hắn còn đang ở chỗ kia phục hồi tinh thần.

Áo khoác Tô Yên dính vào một ít vết máu.

Cô cởi áo khoác ra để ở tay vịn bên cạnh.

Sau đó hỏi

"Sợ cái gì?"

Diệp Tiêu yết hầu lăn lộn một chút

"Tôi, tôi...."

Việc này với một người bình thường sợ là tất nhiên.

Đương nhiên không chỉ là sợ Hắc y nhân kia.

Còn có con cự mãng kia vừa mới thần kỳ đột nhiên xuất hiện, đánh xong người lại lần nữa đột nhiên biến mất.

Phỏng chừng việc này vô luận bị ai nhìn thấy, đều khiếp sợ thật lâu.

Triệu Lâm thấy Diệp Tiêu còn một bộ dáng chấn kinh.

Nhướng mày một chút.

Cái người nam tự nhiên này, thật sự là quá yếu.

Tuy rằng, thượng tướng chọn lựa bạn đời, hắn không có tư cách bình luận.

Nhưng mà từ trong lòng, Diệp Tiêu thật sự là không xứng với thượng tướng bọn họ.

Chẳng những yếu ớt, tố chất tâm lý còn rất kém cỏi.

Người như vậy, dù cho có dưỡng tốt thân thể, lại có thể làm được đại sự gì? Đồng chí Triệu Lâm đương nhiên sẽ không biết, thượng tướng nhà bọn họ căn bản cũng không trông cậy vào vị người nam tự nhiên có thể làm ra thành tựu gì.

Kiếm tiền nuôi gia đình là cô, xinh đẹp như hoa....là hắn.

Diệp Tiêu rất dễ dàng nhận ra được cảm xúc của Triệu Lâm.

Hắn cúi đầu, nắm chặt một góc áo.

"Tôi, thực xin lỗi."

Quá hoảng loạn, hắn không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng chỉ có thể nói xin lỗi.

Hắn muốn đem chính mình giấu đi.

Còn muốn trở lại nơi đầm lầy kia.

Nơi đó tự do tự tại, chỉ có một mình hắn.

Chính là, không được.

Từ lúc Tô Yên mang hắn ra, hắn đã không cách nào trở về.

Nhưng, hắn nên làm cái gì bây giờ đây?

Cúi đầu, trong óc suy nghĩ hoảng loạn.

Lúc này, Tô Yên đột nhiên duỗi tay, nắm cằm hắn.

Lực tay cô rất lớn.

Làm cho hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người đối diện.

Tô Yên sắc mặt lãnh đạm vẫn luôn nhìn hắn.

Thật lâu sau,

"Anh không tin em?"

Diệp Tiêu càng hoảng loạn.

"Tôi, tôi...."

Hắn không biết vì cái gì đỏ bừng mặt.

Lại một lần, Tô Yên nhéo cằm hắn, thò lại gần, hôn lấy đôi môi tái nhợt kia.

Nửa ngày sau mới buông ra, từng câu từng chữ nói

"Chúng ta về sau sẽ kết hôn, sẽ dựa vào nhau mãi cho đến chết.

Cho nên, anh phải tin tưởng em, giống như là em tin tưởng anh."

Đại khái do lời cô nói rất chắc chắn, vững vàng.

Cặp mắt kia còn có thể làm hắn yên ổn.

Dần dần, hoảng loạn trong lòng bình phục lại.

Hắn duỗi tay, giữ lấy tay cô

"Ân."

Lên tiếng.

Trong đầu,thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng."

Hắn nhìn Tô Yên, thật cẩn thận nói

"Anh muốn cùng em ở bên nhau."

Nói xong, thanh âm yếu đi vài phần, mang theo bất an

"Có thể chứ?"

Tô Yên duỗi tay, sờ sờ gương mặt hắn.

"Về sau cùng em nói chuyện, không cần nói ba từ sau."

Nói xong, cô dừng một chút.

Nói

"Có thể."