Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Cô muốn hắn câm miệng.
Là bởi vì hắn nói chuyện muốn cô hôn sao?
Cô không thích?
Là không thích chính mình sao?
Hắn nắm dao nĩa, ăn một ngụm bò bít tết sau đó không ăn nữa.
Vẫn luôn cắn môi, trong đầu suy nghĩ không ngừng
Cho đến, tí tách, tí tách.
Tô Yên thực nhạy bén, một cỗ hương vị tanh mặn.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu.
Phát hiện, hắn cúi đầu ở đằng kia phát ngốc, cứ như vậy một lát sau, cắn miệng mình đến chảy máu.
Trên bò bít tết, từng đóa hoa máu đang lan tràn nhỏ giọt.
Tô Yên bỗng nhiên đứng lên, ghế dựa xích kéo một tiếng, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Cô cách cái bàn, nhéo cằm hắn nâng lên.
Ánh đèn mờ nhạt, hai người đối diện.
Tô Yên trước hết mở miệng
"Anh đang làm gì?"
Diệp Tiêu đáy mắt đỏ lên, trên môi tất cả đều là máu, nhấp môi không nói lời nào.
Phát ra một loại thanh âm nức nở ủy khuất.
Tô Yên nắm chặt tay lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.
Cô tận lực làm ngữ khí của mình bằng phẳng
"Ủy khuất? Em bạc đãi anh?"
Diệp Tiêu lắc đầu.
Nhưng trong mắt khổ sở cùng kinh hoảng lại càng nhiều.
Tô Yên nhắm mắt, sau đó, dùng cổ tay áo trắng tinh lau một chút một chút vết máu trên môi hắn.
Lộ ra dấu răng trên môi.
Tô Yên chợt phát ra tức giận rồi biến mất.
Hiện giờ đã khôi phục bình thản.
Cô nhìn thẳng mắt hắn, thực nghiêm túc
"Em lúc ấy ở bệnh viện đã nói với anh một câu, anh còn nhớ rõ?"
Diệp Tiêu không nói.
Tô Yên nhéo cằm hắn thoáng dùng sức
"Nói "
Khẩu khí có chút cường ngạnh.
Diệp Tiêu trầm mặc thật lâu, nhỏ giọng, khàn khàn mở miệng
"Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ luôn ở bên nhau đến lúc chết, anh phải tin tưởng em, như là em tin tưởng anh vậy."
Tô Yên nhìn hắn
"Không hiểu ý? Còn cần em giải thích sao?"
Diệp Tiêu lông mi run rẩy, có chút vô thố.
Tô Yên tới gần bên tai hắn
"Anh có thể lý giải thành, chỉ cần là anh có bất luận ý tưởng gì, em đều sẽ thỏa mãn anh, sẽ không tức giận, cũng sẽ không vứt bỏ anh."
Diệp Tiêu run lên, tựa hồ chính những lời này rốt cuộc làm hắn yên tâm.
Hắn vẫn luôn sợ cô không cần hắn, nhưng cô hiện giờ đã hứa hẹn, cô vĩnh viễn đều sẽ không vứt bỏ hắn.
Hốc mắt hắn đỏ lên, thanh âm khàn khàn thấp giọng nói
"Em,em không thích anh nói chuyện."
Tô Yên không phản ứng lại.
Bởi vì hắn nói là trần thuật, chứ không phải là câu nghi vấn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nói
"Em không có."
"Em, em muốn anh câm miệng."
Hắn vừa nói, liền càng ủy khuất.
Tô Yên mờ mịt
"Khi nào?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Liền vừa lúc nãy, anh nói muốn cùng em hôn hôn."
Lúc đó, lời cũng chưa nói xong, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, đã kêu hắn câm miệng.
Khi Diệp Tiêu nói, lại muốn cúi đầu.
Kết quả còn chưa kịp cúi, đã bị người nhéo cằm, cưỡng bách ngẩng đầu.
Tô Yên cúi đầu, cắn môi hắn, hôn lấy.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Hắn dựa vào ghế, thân thể ngồi thẳng tắp, sống lưng căng chặt.
Tô Yên cắn môi hắn, hôn môi một chút một chút.
Thật lâu lúc sau, buông ra.
Thở hồng hộc, ái muội bốc lên
"Về sau muốn hôn em, tự mình tới hôn, không cần hỏi em, đã hiểu chưa?"
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, thành thành thật thật gật đầu.
Trong mắt lập lòe ánh sáng, nhìn qua thật cao hứng.
Ngay lúc Tô Yên dứt lời, hắn duỗi tay, ôm lấy cô, chủ động hôn cô một chút.
Tô Yên lộ ra tươi cười.
"Thực thông minh, rất lợi hại."