Nam Giang

Nam Giang - Chương 39




Ba người về đến khu vực kí túc xá của trung đội, Khải ủy quyền cho Kiệt và Bảo phổ biến nhiệm vụ ở Philippines cho những người có phận sự, rồi anh ta tách ra, hướng về phía nhà vệ sinh của đại đội để giải quyết nỗi buồn của mình.

Kiệt và Bảo cầm theo bản danh sách, mỗi người tự rẽ về phía phòng ngủ của tiểu đội do mình quản lý, đọc tên từng người rồi gọi họ ra ngoài, nhanh chóng giải thích ngắn gọn nhiệm vụ quốc tế lần này. Gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ bất an, nhưng vì là nhiệm vụ do cấp trên giao cho, lại còn mang tính ngoại giao quan trọng nên mọi người chỉ có thể chấp nhận công việc lần này.

Phổ biến nhiệm vụ xong xuôi, Kiệt vừa bước ra khỏi phòng, bắt gặp Bảo đi ngang qua, cậu bèn lên tiếng bắt chuyện :

- Đồng chí Bảo, cậu nói nhanh thế ?

- Giải thích ngắn gọn cho mọi người hiểu là được rồi. - Bảo nhún vai. - Cơ mà ai cũng sợ nhiệm vụ lần này, lúc giải thích cho mọi người thì tôi để ý thấy ai cũng sợ hãi hết.

- Đương nhiên, nhiệm vụ lần này còn khó khăn hơn nhiều lần hồi sự kiện Nam Giang Pearl Center mà. - Kiệt nói, vừa nhắc tới chuyện này trong lòng cậu và Bảo không hẹn mà cùng thở dài. - Bất kỳ lúc nào có thể hi sinh, chẳng ai nguyện lòng bỏ mạng ở nơi tha hương xứ người.

- Chuyện này nặng nề quá, đừng nhắc tới nữa, dễ gặp xui lắm. - Bảo vội chuyển chủ đề. - Sao đồng chí Khải đi lâu thế nhỉ ?

- Chắc là bị táo bón rồi. - Khải nhún vai, bâng quơ đoán. - Giờ tụi mình còn phải đi nói cho ai biết nữa ?

- Tiểu đội Ba, những người có phận sự trong nhiệm vụ lần này là Trọng cùng mấy anh em lính cũ vừa được chuyển qua tiểu đội đó. - Bảo vừa nhìn danh sách mà Khải nhờ cậu ta giữ ban nãy vừa nói.

Bảo trả lời xong, Kiệt cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hai người lại rơi vào yên lặng, thơ thẩn ngắm nhìn bầu trời đêm, kiên nhẫn chờ đợi.

- Hay tôi với cậu qua nói với mấy người đó luôn đi, khỏi đợi Khải nữa ? - Kiệt đề xuất.

- Cậu không sợ Trọng à ? - Bảo ngạc nhiên nhìn Kiệt.

- Sao phải sợ ? - Kiệt khó hiểu nhìn Bảo. - Trọng tính ăn thịt tôi hả ?

- Trọng có vẻ không ưa tôi với cậu hay sao ấy. - Bảo nhún vai. - Thấy suốt ngày kiếm chuyện với tụi mình suốt.

- Trọng là lính tốt nghiệp đại học, có tâm lý coi thường lính nghĩa vụ như tụi mình. - Kiệt giải thích. - Mà nếu Trọng có kiếm chuyện thì cố gắng đừng để bụng thôi, tụi mình tuy ít học nhưng kinh nghiệm đầy mình, lại còn công tác ở đây lâu năm nữa, anh em trong đây bảo vệ nhau như người nhà rồi, Trọng mà khinh rẻ tụi mình chẳng khác gì đồng chí ấy đang tự cô lập chính bản thân mình. Ma cũ còn chưa bắt nạt ma mới, lính mới chưa gì đã đòi thể hiện ta đây trước mặt lính cũ, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.

Bảo nghe Kiệt nói vậy, cảm thấy cũng có thuyết phục, chẳng biết nên đối đáp lại sao, chỉ có thể gật gù công nhận.

Hai người nán lại thêm vài phút, mãi vẫn chưa thấy Khải đi ra, không đợi được thêm nữa bèn rời đi trước, hướng về phía phòng ngủ của tiểu đội Ba để tìm Trọng và những người có phận sự khác.

Phòng ngủ của tiểu đội Ba có phần im lặng, không ồn ào sôi nổi như những đơn vị khác. Kiệt và Bảo tới trước cửa phòng, thấy chỉ có non nửa số người của tiểu đội Ba ở trong, nhóm người quây quần bên nhau, tất cả bọn họ đều là lính mới tới, không ngừng chống đẩy hít thở gập bụng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi buổi tối để rèn luyện thể lực của mình. Không khí kỉ luật nặng nề bao trùm cả phòng, khiến Kiệt và Bảo vừa bước tới ngưỡng cửa đã cảm thấy có chút căng thẳng áp lực.

- Tôi muốn tìm đồng chí Trọng. - Kiệt lên tiếng, thu hút sự chú ý của các chiến sĩ. - Đồng chí ấy có ở đây không ?

- Sếp Trọng đang kỉ luật mấy lính nghĩa vụ rồi. - Một người trả lời.

- Sao lại kỉ luật ? - Bảo ngạc nhiên. - Mà mấy người đó đi đâu hết rồi ?

- Mấy lính nghĩa vụ không có ý thức tự giác tuân thủ quy định, dám tụ tập với nhau đánh bài. - Người đó nói. - Đang chơi bài thì bị sếp Trọng phát hiện, bị bắt ra hố cát rồi.

Bảo còn định hỏi gì đó, Kiệt đã quắc tay, ra hiệu cậu ta đừng đôi co gì thêm, gật đầu cảm ơn mấy người lính mới kia rồi rời đi.

- Sao đồng chí bình tĩnh được hay vậy ? - Bảo bất bình nói. - Tụi nó nói vậy khác gì đang bôi bác hai đứa mình, tôi còn đang định mắng mấy người đó một trận cho bõ tức đây.

- Tụi mình còn có việc phải làm, hơi đâu để bụng mấy người đó, dù gì họ cũng chẳng phải cấp dưới của mình. - Kiệt đáp. - Với lại một đám lính mới như vậy đều không ưa tụi mình, tụi mình mà động tay động chân, kiểu gì cũng bị tụi nó tố lên cấp cao hơn, cuối cùng tụi mình bị kỷ luật trước mặt mọi người, lúc đó lại càng mất mặt hơn nữa.

Lời nói của Kiệt xoa dịu cơn bực tức của Bảo, cậu ta khẽ hừ một tiếng, rồi cùng Kiệt đi về phía thao trường huấn luyện.

Bên cạnh thao trường huấn luyện hạng mục ngụy trang có một bãi cát lớn, cát ở đây thường được dùng để cho vào những bao tải lớn làm bệ đỡ súng hoặc dùng để đắp chồng lên nhau thành công sự, vì thế bãi cát này rải rác ít nhiều hố lớn nhỏ khác nhau. Lúc Kiệt và Bảo đến đây, Trọng đang đứng trên bờ cát, bên dưới là tám người lính cấp dưới của cậu ta đang hì hục xúc cát vào từng bao, họ đều là lính lâu năm ở đây, Kiệt và Bảo đều quen biết họ, mấy người đó mồ hôi mồ kê nhễ nhại túa ra ướt sũng người bọn họ, lại phải hứng chịu gió đêm thổi lùa vào người khiến họ liên tục rét run.

- Đồng chí Trọng. - Kiệt có chút thông cảm với những người lính đang bị kỷ luật kia, nhưng mấy người đó phạm tội chính đáng, cậu không thể ra mặt bao che cho họ được. - Tôi có chuyện muốn gặp đồng chí.

- Chuyện gì vậy ? - Trọng nhướn mày nhìn Kiệt.

- Đồng chí sẽ được tham gia nhiệm vụ sắp tới của đơn vị chống khủng bố. - Kiệt nói tiếp. - Mấy người đang bị kỷ luật cũng được yêu cầu thực hiện nhiệm vụ lần này, đề nghị đồng chí cho mọi người dừng tay để nghe tôi phổ biến nội dung nhiệm vụ.

- Mấy người này đang bị kỷ luật, không được phép dừng tay. - Trọng nói. - Có gì thì đồng chí cứ nói với tôi, khi nào mấy người này xong việc thì tôi sẽ truyền đạt lại cho họ sau.

- Tôi được ủy thác phải gặp mặt những người được giao nhiệm vụ để phổ biến công việc họ sắp phải làm. - Kiệt kiên nhẫn nói.

- Vậy đồng chí cứ chờ đợi đi, mấy người này phải xong án phạt mới được ngưng tay. - Trọng nhún vai nói.

- Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu. - Bảo bất bình lên tiếng. - Chẳng lẽ án phạt không được tạm dừng hay sao ?

- Tất nhiên. - Trọng nói, trưng ra bản mặt thiếu đòn nhìn Bảo.

Kiệt cảm nhận rõ ràng Trọng đang làm khó cậu và Bảo, nhưng cậu chẳng có quyền hạn để buộc Trọng dừng việc phạt những chiến sĩ trước mặt, đã vậy mấy người này còn bị bắt vì tội chơi bài, vi phạm nội quy quân ngũ, phần lý hoàn toàn thuộc về Trọng, chẳng thể nào bắt bẻ cậu ta được. Mấy người bị phạt kia ban đầu thấy Kiệt và Bảo tới, trong lòng còn có chút hi vọng, nhưng thấy hai người đuối lý với Trọng, những người kia tự ý thức được tội mình gây ra thì phải tự gánh, người ngoài không thể giúp đỡ được.

Kiệt định bụng sẽ nói cho Trọng, để cậu ta sau đó nói lại cho những người bị phạt sau. Song cậu cũng e ngại, Trọng vốn phân biệt đối xử những người này, chỉ sợ cậu ta không truyền đạt đủ ý, khiến những người được cử đi Philippines lần này không tiếp nhận đầy đủ thông tin để mà chuẩn bị cho nhiệm vụ, cuối cùng khi ra chiến trường lại chuốc lấy rắc rối, làm liên lụy tới những đồng đội khác.

Hai người Kiệt và Bảo còn đang khó xử, Khải đã xuất hiện sau lưng, tò mò hỏi :

- Kiệt, Bảo, hai người đã phổ biến công việc cho những người có phận sự chưa ?

- Báo cáo, chưa ạ. - Kiệt nói, sau đó thuật lại toàn bộ câu chuyện từ nãy tới giờ cho Khải.

- Có thật không, đồng chí Trọng ? - Khải nhìn Trọng.

- Báo cáo, đồng chí Kiệt nói đúng. - Trọng không chút chùn bước, bình tĩnh nói. - Lính của tôi vi phạm kỷ luật, tôi phạt họ là đúng, Kiệt và Bảo không có quyền hạn để tạm dừng hình phạt lại.

- Vậy tôi có việc cần gặp những đồng chí này, yêu cầu hủy bỏ án phạt của họ. - Khải nói, nếu Trọng muốn lấy cứng đối cứng thì anh ta cũng chấp nhận luôn.

Trọng chằm chằm nhìn Khải, chức quyền cậu ta thấp hơn Khải một bậc, cấp trên đã yêu cầu thì cậu ta cũng chẳng thể từ chối được, cuối cùng cậu ta chịu thua, gọi những người dưới hố cát dừng tay lại, ra lệnh cho những người đó tập trung lại xếp thành một hàng ngang, đứng đối diện với Khải.

Khải nhìn Trọng, rồi lại nhìn một lượt hàng ngũ vừa tập hợp trước mặt mình. Anh ta không lãng phí một giây, trước tiên điểm danh những người được cử đi Philippines, sau khi xác nhận những người đó đều có mặt ở đây, Khải liền phổ biến luôn thông tin công việc sắp tới cho mọi người.

- Đó là nhiệm vụ sắp tới của các đồng chí. - Khải nói. - Nếu không có câu hỏi nào, các đồng chí có thể quay về kí túc xá của mình.

Những người lính cũ biết mình không còn phải chịu phạt nữa, ai nấy đều mừng rúm, ríu rít cảm ơn Khải, rồi nhanh chóng rời đi. Trọng nhìn cấp dưới của mình, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn, cậu ta bèn quay người định rời đi, lập tức Khải gọi cậu ta lại.

- Báo cáo, có chuyện gì vậy ? - Trọng nhìn Khải, giọng đều đều không đoán được tâm trạng của cậu ta hiện tại.

- Tôi chỉ muốn nói đồng chí nên nhẹ tay với lính của mình một chút. - Khải khuyên nhủ. - Đánh bài trong doanh trại đúng là hành vi cần phải kỷ luật, nhưng không nghiêm trọng tới mức cậu bắt lính của mình nửa đêm nửa hôm phải ra đây xúc cát đâu.

- Cho dù tội nặng hay nhẹ thì cũng phải xử lý nghiêm minh như nhau, như vậy mới có thể răn đe, không thể để họ tái phạm lần nữa. - Trọng khoanh tay nói. - Tôi nghi ngờ khi những người đó chưa chuyển qua tiểu đội Ba đều được mấy người như Kiệt với Bảo châm chước bỏ qua nên giờ mới cả gan vi phạm nội quy quân ngũ như vậy.

Kiệt cảm giác như Trọng đang đá xoáy mình, trong lòng thì tức tối nhưng ngoài mặt thì cố giữ bình tĩnh, vờ như chẳng để ý tới ẩn ý của Trọng.

- Kỷ luật là việc nên làm, nhưng nếu việc cậu phạt lính của mình mà làm mất lòng người ta thì tôi khuyên cậu nên nghĩ kĩ lại. - Khải giảng giải tiếp. - Trong quân đội, tính kỷ luật và chấp hành nội quy là một điều quan trọng cần nhớ, nhưng cậu nên biết rằng lòng người mới là quan trọng nhất. Lòng người vừa ý nhau mới tạo nên sự đoàn kết, mà sự đoàn kết mới tạo nên sức mạnh của một tập thể; cậu phạt lính của cậu nặng tới như vậy, liệu người ta có còn thoải mái khi làm việc cùng với cậu hay không, hay lúc nào cũng áp lực chỉ vì sợ cậu bắt bẻ lỗi rồi kỷ luật người ta thôi ?

- Tôi chỉ uốn nắn lại lính của mình thôi. - Trọng nói. - Tôi có nhiều kiến thức trong việc quản lý lực lượng vũ trang, tôi muốn biến đơn vị của mình ít nhất cũng phải trở thành tiểu đội kỷ luật, có tác phong nghiêm túc, như vậy mới trở thành một đơn vị tinh nhuệ được.

- Nhưng việc làm của cậu có phần tiêu cực, và các chiến sĩ cấp dưới cùng Kiệt và Bảo đã vài lần phản ánh với tôi rằng cậu có dấu hiệu phân biệt đối xử lính nghĩa vụ và lính tốt nghiệp đại học. - Khải nói. - Có thể lính nghĩa vụ như bọn tôi ít học hơn, không có nhiều kiến thức như cậu, nhưng tôi, Kiệt, Bảo cũng như các chiến sĩ cấp dưới của cậu từng công tác ở đây đều đã đi thực chiến, chiến đấu với bọn khủng bố trong sự kiện Nam Giang Pearl Center, có nhiều kinh nghiệm tác chiến ở kiểu chiến trường này hơn các cậu. Cậu không thể nào là người hoàn hảo nhất, lính nghĩa vụ như chúng tôi cũng vậy, trong một tập thể chúng ta phải học hỏi lẫn nhau, mà muốn học được những tinh hoa tốt đẹp của người khác, ít nhất cậu cũng phải xây dựng được lòng tin ở người đó.

Trọng trầm ngâm không nói gì, vẻ mặt vẫn chỉ một nét vô cảm như cũ, chẳng ai có thể đọc vị được suy nghĩ của cậu ta. Khải nhìn đồng hồ trên tay, khẽ liếc mắt ra hiệu cho Kiệt và Bảo, đoạn vỗ vai Trọng vài cái tỏ vẻ thân mật rồi kết luận :

- Đồng chí cứ suy nghĩ kĩ đi nhé. Là một đội trưởng, có thể không nhất thiết phải cứng nhắc và nghiêm túc, nhưng chí ít cũng phải khiến cấp dưới tin tưởng và nể phục chính mình.

Nói rồi Khải ngoắc tay, Kiệt và Bảo liền quay người, ba người rời đi, bỏ mặc Trọng đứng ở đó một mình.

- Không biết nói như vậy rồi Trọng có sửa đổi không nhỉ ? - Bảo nói. - Chỉ sợ cậu ta bị tụi mình mắng như vậy lại ghi hận trong lòng, tới lúc đi Philippines lại thừa nước đục thả câu mà hãm hại tụi mình mất.

- Tôi là cấp trên trực tiếp của Trọng mà. - Khải lạc quan nói. - Trọng có quyền kỷ luật cấp dưới của mình, chẳng lẽ tôi lại không được phê bình cấp dưới của tôi hay sao ?

- Với lại tôi nghĩ Trọng ít nhất cũng sẽ sửa lại cách quản lý của mình, nhất là trong những ngày sắp tới phải đi Philippines làm nhiệm vụ. - Kiệt vuốt chóp mũi, tiếp lời Khải. - Nếu cậu ta còn làm mất lòng lính của mình nữa, đến lúc ra chiến trường thì tiểu đội Ba khó có thể phối hợp được với nhau lắm, cho dù Trọng có kiến thức hay lính của cậu ta có kinh nghiệm thực chiến thì cũng khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, có khi còn bị diệt toàn quân nữa.

Bảo gật gù tỏ vẻ đã hiểu, ba người không ai nói thêm gì nữa, khi về đến kí túc xá của đại đội thì chia tay nhau, ai về phòng người nấy, nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho những ngày tập luyện sắp tới.

***

Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, thành phố Hồ Chí Minh, 9 giờ sáng ngày 12 tháng 8 năm 2022.

Cảng hàng không quốc tế sầm uất nhộn nhịp, trong giây lát bỗng rơi vào tĩnh lặng như tờ, sự chú ý mọi người đều bị thu hút bởi sự xuất hiện của một đoàn xe quân đội đang chậm rãi tiến vào bên trong khuôn viên sân bay. Đoàn xe kia dừng lại bên dưới một chiếc máy bay phủ màu xanh dương của Vietnam Airlines, sau đó từ trên xe, từng tốp chiến sĩ khẩn trương đi xuống, tác phong nghiêm túc nhanh nhẹn xếp thành đội ngũ chỉnh tề, chờ đợi được lên máy bay.

Kiệt đứng đầu tiểu đội của mình, trong lúc chờ được lên máy bay lại thấy một chiếc xe hàng chở đầy nhu yếu phẩm viện trợ của Chính phủ Việt Nam cho đất nước Philippines. Nhiệm vụ chiến đấu tiêu diệt zombie và bọn khủng bố ở thành phố Isabela của lực lượng chống khủng bố là thông tin tuyệt mật, người ngoài không ai biết, đơn vị của Kiệt được điều động tới Philippines dưới danh nghĩa lực lượng cứu hộ cứu nạn của Chính phủ Việt Nam phái tới để cứu chữa người gặp nạn ở Philippines.

Chờ đợi một hồi, cuối cùng Thành cũng xuất hiện, gật đầu ra hiệu, lúc này các tiểu đội đặc công mới tuần tự đi lên máy bay.

Kiệt chỉ huy tiểu đội của mình đi lên thang máy bay, từ trên thang lại phát hiện một chiếc xe buýt cỡ nhỏ tiến tới, dừng lại bên dưới máy bay. Từ trên xe, một nhóm chiến sĩ cả nam lẫn nữ, quân phục trên người có quân huy của lực lượng quân y, có thể đó là nhóm bác sĩ được cử tới Philippines để hỗ trợ công tác y tế ở quốc gia này.

Rất nhanh Kiệt tìm thấy trong nhóm quân y kia có bóng dáng quen thuộc của Thanh, cả tốp bác sĩ kia cũng là lực lượng quân y chuyên biệt của tiểu đoàn đặc công Nam Giang.

Ánh mắt Kiệt và Thanh chạm nhau giữa không trung, Thanh chỉ khẽ mỉm cười, gật nhẹ chào Kiệt, đoạn quay qua kiểm tra hành lý, vừa làm vừa cười đùa vui vẻ với các đồng nghiệp khác của mình, thoạt nhìn những người đó chẳng mấy lo lắng gì về nhiệm vụ quốc tế ở phía nam Philippines.

Kiệt cảm thấy có chút hoang mang, thầm nghĩ nhiều khả năng cao tốp quân y kia sẽ theo chân đơn vị Kiệt tới vùng chiến sự ở Isabela, mức độ nguy hiểm cực cao, nguy cơ đe dọa đến tính mạng của Thanh. Kiệt lo lắng cô sẽ không thể tự bảo vệ được tính mạng của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ thù sát hại.

Trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ tiêu cực, Kiệt cố gắng lảng sang vấn đề khác, thầm nghĩ quân y xuất ngoại không nhất thiết là phải theo chân lực lượng đặc công tới Isabela làm nhiệm vụ. Philippines vừa hứng chịu một trận thiên tai mang tính lịch sử, nhân lực y tế ở mức khan hiếm, đơn vị quân y chuyên dụng của tiểu đoàn đặc công Nam Giang được cử tới nước bạn có lẽ là để hỗ trợ cứu chữa đồng bào gặp nạn của quốc đảo này mà thôi.

Kiệt thôi không chú ý tới Thanh nữa, cậu khẩn trương vào trong máy bay, sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho lính của mình, cậu mới yên vị ngồi gần lối thoát hiểm máy bay. Trong lúc chờ đợi, Kiệt lại giở điện thoại ra kiểm tra, tin nhắn của đại tá Toàn ba cậu hiện lên trên thanh thông báo của điện thoại : "Chúc con may mắn."

Lần này tin nhắn dài hơn một chữ, Kiệt cũng tiện tay soạn tin nhắn trả lời, nội dung tin nhắn là : "Hẹn gặp lại ba sau."

Thấy tin nhắn đã được gửi đi, Kiệt liền chuyển điện thoại sang chế độ trên máy bay, rồi quay qua phía Bảo và Khải ngồi cùng hàng ghế với mình, tán gẫu đủ mọi chuyện về nhiệm vụ sắp tới của cả đơn vị.

Chờ đợi mười lăm phút, cuối cùng máy bay cũng di chuyển khỏi sân đỗ, rẽ vào đường băng, lấy đà một mạch phi thẳng lên bầu trời, hướng về phía nam.

Nhà cửa, đường sá mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng thành phố Hồ Chí Minh biến mất khỏi tầm nhìn của Kiệt, xung quanh chỉ còn là một vùbg trời xanh ngắt. Kiệt kiểm tra đồng hồ, hơn hai tiếng rưỡi nữa mọi người mới tới Philippines, trên máy bay cũng chẳng có gì nhiều để làm, trong khoảng thời gian vất vưởng trên không phận biển Đông, cậu quyết định đi ngủ.