Nằm Im Đừng Động

Nằm Im Đừng Động - Chương 6




Bất quá đối với Mộ Lăng Duật hắn, phản kháng của nàng là gãi ngứa, luân lý gì đó là chuyện hắn đem cho chó gặm, trong mắt hắn duy nhất chỉ là chiếm hữu, bản thân hắn sống trước giờ đều luôn không có cảm giác an toàn, vật của hắn phải luôn mang theo bên mình.



Hắn đối với Tiểu Mạn chính là chiếm hữu lớn mạnh, vậy nên ngày hôm nay, nàng thế nào cũng phải là người của hắn, nhất định.



Td



Mộ Lăng Duật đem thân thể kia trên giường đè xuống, bàn tay hung hăng sớm đã lần mò vào trong thân thể Tiểu Mạn, nàng sợ tới run rẩy, người này là muốn làm cái gì? Mộ Lăng Duật không biết hôn, đối với hắn căn bản chính là dã thú cắn mút, nửa điểm nhu tình cũng không có, từ đầu đều là hung hăng bạo ngược.



Không hề có màn dạo đầu, không hề chút nào yêu thương mãnh liệt, thân thể hắn thẳng tắp như vậy đâm vào trong u huyệt khô khốc.



Mắt Tiểu Mạn trợn trừng. Thứ to lớn kia không báo trước nhồi vào u kính bé nhỏ chưa được khai phá của nàng.



Trong khoảng khắc, nàng ngỡ tưởng mình đã chết, nơi ấy như vậy không hề ướt át, bất quá hắn như cũ không chút lưu tình mà đâm loạn, Tiểu Mạn chân tay co rút, hắn với nàng thế nào đối xử? Hắn thế nào lại bắt nàng chịu đựng đau đớn như vậy?



Nước mắt từ khóe mi nàng chảy thấm cả gối, Mộ Lăng Duệ thấy nàng đau đớn, trong lòng cũng có chút gợn sóng, hắn đem thân thể nàng lật úp xuống, được, như vậy liền sẽ không trông thấy nàng khóc.



Lăng Duệ từ phía sau tiến tới, âm đ*o khô rát vừa rút ra lại lập tức đâm vào, tư thế này so với hồi nãy còn ngàn vạn lần đau đớn hơn nữa, nàng khóc không thành tiếng, cổ họng run run phát ra vài tiếng vô lực, nàng cố gắng uốn éo thân thể để giảm bớt đau đớn, song đều không hiểu quả, hai bàn tay gầy tóm lấy ga trải giường, gân xanh trên tay cũng nổi lên rõ rệt.



Cho tới khi không chịu đựng được mà ngất lịm, thân thể vẫn chưa có ngừng bị Mộ Lăng Duệ tàn bạo...



Hắn luật động một hồi phát hiện bảo bối bên dưới như vậy lại đã đình chỉ giãy dụa, có chút đau lòng để nàng đặt nằm sấp trên người mình, đem nước mắt của nàng nhanh chóng liếm sạch sẽ, bất quá nơi ấy của hắn cũng còn chưa dừng cương cứng.



Đem thô tô kia khó chịu mè nheo chà sát lên người nàng. Bé nhỏ của hắn thật yếu ớt, mới chỉ như vậy đã muốn ngất đi rồi? Sau này nhất định đem nàng một chút vỗ béo lên.



--- ----



Thời điểm nàng tỉnh giấc, mọi thứ trước mắt đều lạ lẫm, mọi thứ đều xa lạ, nàng như vậy lại nằm trên giường lớn như vây?



Ánh sáng duy nhất trong nhà là chút ít phát ra từ đen chùm, nàng khó nhọc bò dậy, bên trong thân dưới đau, cực kỳ đau. Mà bản thân nàng hiện tại hóa ra lại hoàn toàn lõa thể, vội đem chăn mỏng trên giường nhanh chóng quấn lấy bản thân, nàng khó khăn di chuyển, cư nhiên lại trông thấy một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt đặt trên giường, phút chốc Tiểu Mạn đỏ mặt, tại sao còn có cả nội y? Hơn nữa trùng khít với số đo của nàng.



Đem váy kia nghiêm chỉnh mặc lại trên người, nàng mới lặng lẽ đánh giá căn phòng, hoàn toàn xa hoa như vậy? Căn phòng trọ cũ của nàng cũng chẳng thể bẳng nổi một nửa căn phòng này. Bất quá mọi chỗ cũng không được rõ lắm vì quá tối.



Tiểu Mạn khẽ sắp xếp lại mớ hỗn loạn trong đầu đêm qua...



Mộ Lăng Duệ?



Bỗng chốc trong lòng muôn vàn cái sợ hãi, nàng khập khiễng chạy ra khỏi căn phòng mình vừa tỉnh dậy.



Trái ngược với chút ít ánh đèn le lói bên trong, cả dãy hành lang sáng rực, ánh đèn này làm nàng có chút chói mắt.



Bỗng nhiên Tiểu Mạn nghe thấy hai người đàn ông đang nói chuyện, nàng hoảng hốt đi bởi vì nàng nhận ra giọng nói của người đêm qua làm nàng đau, bước chân loạng choạng cực kỳ, không cẩn thận vấp phải chính chân mình, rốt cục cũng ngã nhào ra đất, tiếng động không lớn nhưng nhanh chóng đem hai người đàn ông kia chú ý tới.



"Ai!" Giọng nói này nàng hoàn toàn xa lạ.



Bất quá tiếng bước chân trầm ổn đang hướng nàng tiến gần tới, trống ngực Tiểu Mạn đập loạn xạ, nàng sợ, cố hết sức chống hai tay đứng lên, bất quá hai chân nàng sớm bị nhũn cả ra, hồi nãy còn phát hiện, dường như nàng lại... trật khớp?



Muộn rồi, hiện tại nàng cũng không chạy nổi nữa, vì trước mắt hai người đàn ông đã đứng ở đó, Tiểu Mạn tái mặt.




"Tôi... tôi...!" Nàng lắp bắp tới đáng thương, thế nào cũng không thể nói ra lời hoàn chỉnh.



Hai người đàn ông kia đứng ngược sáng, vóc người na ná nhau, cho dù nàng không nhìn ra được ngũ quan hắn nhưng nàng cũng cảm nhân được Mộ Lăng Duệ hiện tại tức giận, hắn lại với nàng tức giận? Đáng lẽ người nên tực giận là nàng mới đúng.



Lăng Duệ đen mặt nhìn thân thể trắng nõn nằm vô lực trên nền đất, hắn tức giận đấy! Trông thấy hai cánh tay trần để lộ ra ngoài, cặp chân ngắn nhỏ gần như bị váy tốc lên trông thấy sạch sẽ.



Hắn cực kỳ nổi giận, chân dài hướng nàng nhanh chóng tiến tới, một cái dễ dàng vác nàng lên vai, cái chân trẹo của nàng bị động mà truyền tới đau đớn kịch liệt. Tiểu Mạn cơ đồ khẽ dãy dụa, Lăng Duệ đương nhiên không hài lòng nàng phản kháng, hướng eo nhỏ của nàng véo một cái.



Tiểu Mạn nói nơi nào của nàng mẫn cảm nhất? Đương nhiên là eo rồi, bị chọc nhẹ còn giãy nảy lên, đằng này còn bị hắn véo một cái, thân thể quả thực bị chỉnh đau, xụi lơ trên vai hắn.



Lăng Duệ đáy mắt nổi nên tức giận hướng người đàn ông sau lưng lạnh giọng.



"Muốn bị móc mắt?"



Người đàn ông có gương mặt khá đẹp, sau giây phút đờ đẫn nhìn một loạt chuỗi hành động của Lăng Duệ rốt cục cũng gọi về nửa phần hồn, môi mỏng ngay lập tức cười cợt, còn rất ngọt ngào gọi một tiếng... chị dâu.




Gọi xong liền đem tốc độ ánh sáng biến khỏi tầm mắt hai người.



Lăng Duệ lần nữa đem nàng trở về phòng, đặt nàng ngồi trên giường, tuy vậy Tiểu Mạn như cũ vẫn còn sợ tới lĩu lưỡi, chỉ trách căn bản nàng quá nhát gan.



"Cái đó... cái đó là tôi....!"



Lăng Duệ không đợi nàng ấp úng xong, gương mặt đẹp hướng chóp mũi nàng cắn xuống một cái.



"Đau!" Mũi Tiểu Mạn nhanh chóng đỏ một cái vết răng.



"Cấm em ăn mặc như vậy ra ngoài!" Hắn liếc qua rãnh ngực nho nhỏ của nàng trừng mắt.



Sa Tiểu Mạn phút giây đờ đẫn, rốt cục cũng hiểu ra, người đàn ông này như vậy cáu giận bởi vì cô lộ thân thể trước mặt nam nhân khác?



"Còn tại phạm sẽ đánh gãy chân em"



... ánh mắt hắn cuồng nộ tới độ nàng tin hắn thừa khả năng phế hai chân cô thật.



"Trả lời!"



"... được" Nàng rất không có khí tiết mà hàng phục địch.



"Ngoan lắm"



Sau đó người đàn ông cao lớn kia hướng ngực nàng mè nheo hai ba cái dụi dụi, bộ dạng quả thực không điểm nào sót lại của kẻ khi nãy còn cuồng nộ, hắn ngược lại ngoan ngoãn tựa như con mèo đòi chủ nhân thuận lông.



"Bất quá khi có hai người, tôi thích em mặc như vậy nhất!"



"..."