Nam Lân Cẩm Lý

Nam Lân Cẩm Lý - Chương 45: Mang thai (3)




Mới bắt đầu mang thai một tháng ngoại trừ nghén ra cơ bản không có điều gì khác thường, cậu còn cùng Quý Chính Tác ra sân bay đón Ngô Uấn, lại không muốn cả ngày đợi ở nhà, kiên quyết từ chối Quý Chính Tác giúp cậu làm đơn nghỉ học.



Cậu thai nghén vô cùng nghiêm trọng, dường như vừa lên bàn cơm đã muốn nôn, cái gì cũng không ăn được xuống. Nhưng khó hiểu là thích ăn kem đánh răng, vị bạc hà, thanh mát buốt lạnh, lúc đánh răng luôn không nhịn được nuốt xuống.



Một ngày nuốt hai lần, trên lưỡi đều là mùi kem đánh răng, lúc hôn bị Quý Chính Tác phát hiện, mỗi ngày sớm tối nhìn chằm chằm cậu đánh răng, vẫn không canh chừng được, khuyên can mãi, nhiều lần chịu đựng không ngừng, Quý Chính Tác đều phải giúp cậu đánh răng.



Phương Yểu An chột ra nhìn hắn một cái, "Ăn ngon mà."



Sau đó Quý Chính Tác không biết từ đâu ra lấy được một đống kẹo to vị kem đánh răng bạc hà cho cậu, cả ngày bóc ra ăn, cậu mới không cố chấp ăn kem đánh răng nữa.



Sinh nhật Quý Chính Tác tròn mười tám tuổi, nhận được một chiếc xe, hãng rất xịn, là quà ông ngoại hắn tặng nhân dịp lễ trường thành. Quý Vấn Tuyền thậm chí còn chạy đến thành phố B, đằng nhà ông ngoại hắn, không biết có bao nhiêu bạn bè thân thích, có lẽ cũng có người bên nhà ba hắn kia, dù gì nhận rất nhiều đồ.



Quý Chính Tác nhập học được một tháng thì cầm bằng lái, tự mình lái xe đưa cậu đi học. Nhưng Phương Yểu An lúc nào cũng mệt mỏi, như ông già không muốn rời giường, Quý Chính Tác gọi điện thoại cho bạn cậu, để họ giúp đỡ một chút.



Mỗi ngày muốn ăn trái cây, cậu nói muốn ăn ô mai, Quý Chính Tác đi mua ngay một đống to về, mùa này hầu hết ô mai đều được trồng trong lều, chuyển vào trong thành phố, chu kỳ sinh trưởng quá ngắn, nhìn vừa đỏ vừa to, nhưng rất chua.



Phương Yểu An chua đến híp mắt lại, lè lưỡi.



Quý Chính Tác nói, "Vậy để anh thử trước, ngọt cho em, chua anh ăn."



Phương Yểu An suy nghĩ một chút, buồn cười hắn, "Thế không phải là muốn em ăn nước miếng của anh à?"



Quý Chính Tác đứng phắt dậy, "Vậy anh cầm dao ra cắt."



Phương Yểu An vội vàng kéo hắn, cười, "Nước miếng của anh em còn ăn ít ư?"



Sau đó liền bị đè xuống ghế sa lon ăn nước miếng nhiều hơn.



Lúc mới sống chung Quý Chính Tác luôn muốn nuôi một con thú cưng, ngày ngày lẽo đẽo đi sau lưng Phương Yểu An nói muốn mua. Mỗi ngày Phương Yểu An tan học, nấu cơm quét dọn, còn phải đút no Quý Chính Tác, còn nuôi một con chó con mèo nữa, lại được cả ngày dắt đi dạo rồi tắm táp cho ăn, chắc làm cậu phiền chết.



Nhưng bị bám lấy không có cách nào khác, đành phải nói với Quý Chính Tác, "Được rồi, nuôi cá vàng thì anh nuôi đi, những con khác không bàn nữa."





Kết quả xế chiều hôm đó Quý Chính Tác thực sự mang một bể cá về, to đùng, bên trong một đống màu sắc bơi loanh quanh, màu xanh da trời, màu trắng bạc, cá vàng hình dáng kỳ quái.



Phương Yểu An cứ nghĩ hắn cùng lắm cũng chỉ mua một hồ cá nhỏ, nuôi mấy con cá vàng đỏ gì đó thôi, ai ngờ tới hắn phung phí mua nhiều đồ bày đầy nhà như vậy.



Quý Chính Tác tung tăng chạy quanh cậu, "Đẹp không Tiểu An? Sau này trong nhà không chỉ có anh với em, thật náo nhiệt."



Cá vàng không biết nói, náo nhiệt cái gì?



Phương Yểu An nhìn qua, lại lườm hắn một cái, "Tốn bao nhiêu tiền?"




Quý Chính Tác nghĩ nghĩ, giọng vô tội, "Không tốn nhiều đâu, chút xíu thôi á." Còn nói, "Sao lại hỏi vấn đề này?"



Vừa mới ở chung Phương Yểu An đối với vấn đề này rất nhạy cảm, cậu không biết ranh giới cả hai ở nơi nào, trông gà hóa cuốc nói, "Chê em xen vào chuyện của người khác à?"



Quý Chính Tác ôm lấy cậu, liền vội vàng giải thích, "Không phải, không phải, Tiểu An em quản quản anh nhiều nữa đi, anh đúng là đồ tiêu tiền linh tinh." Lại hôn cậu một cái, vui vẻ cười cong mắt, "Nếu không tiền của anh em cầm nha? Em muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó."



Bể cá để trước cửa vào phòng khách, mỗi ngày Phương Yểu An ra vào đều có thể nhìn thấy, bể cá này phải dùng nhiều công sức trang trí, phía dưới rải một tầng cát trắng xinh đẹp, san hô cùng điểm thêm vài cây bèo nước, những con cá vàng này cũng không biết thuộc giống gì, nhìn dũng mãnh như hổ như cọp, xông ngang đánh thẳng, ngược lại cũng sinh động đáng yêu.



Cậu thấy Quý Chính Tác chẳng chịu cho tụi nó ăn, cảm thấy cậu chịu đựng không được giỏi lắm, cho nên mỗi lần ra cửa sẽ vẩy một nắm mồi to vào, nhìn đám tiểu tử này tranh nhau cướp, lại càng thích cho tụi nó ăn, nhìn bên trong trống rỗng chỉ muốn ném một cái.



Kết quả được mấy hôm sau, mấy con cá vàng này lập tức bụng phình to nổi lên trên, hoàn toàn lấp đầy hết.



Quý Chính Tác nói, "Cá vàng không biết no là gì cả, đút bao nhiêu ăn bấy nhiêu, dễ béo phì chết." Nhìn hắn ngây ngô sững sờ, còn chưa tỉnh táo lại, còn nói, "Đương nhiên không phải em sai, là anh nói không rõ ràng, Tiểu An đừng buồn nha."



Sau đó, bể cá này không còn nuôi cá nữa, cũng không thả nước, cứ trống không để như vậy.



Quý Chính Tác ngoài trừ cắm cơm với dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn ra, tạm chấp nhận có thể nấu được canh, sau khi mang thai, hắn không để Phương Yểu An nấu cơm nữa, bình thường ăn đều sẽ đặc biệt tìm trung tâm bên ngoài đặt, nhưng canh hắn sẽ tự mình nấu.



Hắn học một lớp nấu ăn trên mạng, đặc biệt học nấu canh, mỗi sáng sớm đều đứng lên hầm canh, không ngày nào bị lặp lại cả.




Có một hôm hắn học được canh cá mè nấu đậu, trên sách nói cá phải tươi, hắn liền mua hai con cá nửa cân, nuôi trong bể cá ở phòng khách.



Phương Yểu An nhìn hai cái đầu dẹp của cá mè lăn qua lăn lại trong bể, lớp cát phía dưới sắp bị cuốn đến dâng lên, nước đục hết rồi, đặc biệt chê bai, "Cá nuôi trong chậu là được, làm gì còn để trong này? Làm nhà mình trông như chợ thủy sản ý."



Quý Chính Tác nghiêm túc bác bỏ, "Không được, muốn cho bọn cá bay nhảy khắp nơi, nếu không mai này hầm canh thịt sẽ không mềm." Hắn nhìn mặt Phương Yểu An cạn lời vẫn còn nói được, "Thật đấy, trong video thầy giáo nói, đặc biệt dặn dò, nhất định phải là cá tươi."



Phương Yểu An muốn cười lắm, cậu cảm giác đời này Quý Chính Tác chưa bao giờ nghe lời thầy giáo đến thế, lại thấy hắn nghiêm túc đến đáng yêu, nhàn nhạt cười một cái, "Ngu ngốc."



Quý Chính Tác năm giờ sáng đã tỉnh, rón rén thức dậy, vớt cá ra. Cá mè rất trơn, muốn từ trong tay hắn nhảy ra ngoài, hắn làm thế nào cũng không thể đè cá trên thớt được.



Hắn cong người xuống, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm con cá, đang chuẩn bị hạ đao, đuôi cá đột nhiên điên cuồng vùng vẫy về phía mặt hắn, làm hắn trở tay không kịp, cá cùng dao ném một chỗ, thảm hại che mặt lùi về phía sau. Cá từ trên tấm thớt bắn xuống, ngã trên sàn nhà, vẫn miệt mài vùng vẫy.



Hắn cho đến bây giờ chưa bao giờ gặp phải thất bại như vậy, sắp sụp đổ, quyết đánh đến cùng, linh hoạt một cái, hai tay bắt cá đem nó nắm lên, hung tợn cảnh cáo, "Chạy nữa cho tao!"



Còn không đắc ý được một giây, vừa nhấc mắt lên, nhìn Phương Yểu An đứng đó dựa trên cạnh cửa, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn sợ hết hồn, tay không nắm chặt, cá lại từ trong tay hắn nhảy xuống, bắn sung sướng trên sàn nhà.



Tay hắn còn làm động tác bắt cá, Phương Yểu An đứng đối diện đó, "Tiểu An, em..." Hắn định hỏi sao em lại tỉnh, lại vì sự vụng về vừa rồi của mình giải bày một câu, "Thầy, thầy không dạy giết cá thế nào, anh..."



Phương Yểu An cảm thấy người này khó hiểu thật, có lúc không gì là không thể, có lúc lại ngớ ngẩn đến đáng sợ. Cậu nhìn Quý Chính Tác thức dậy, thấy hắn cẩn thận lại ngọt ngào rơi trên trán một nụ hôn, nhìn hắn vào phòng bếp, vụng về, cầm một con cá mà bó tay, vóc dáng to cao, mặt lại ủy khuất như vậy.




Người này thật sự trời sinh biết cách làm cho cậu thấy cảm động.



"Anh qua đây." Phương Yểu An đưa một tay, như muốn nắm hắn.



Quý Chính Tác từ từ đi tới, lại không cầm tay cậu, "Trên tay bắt cá, bẩn lắm."



Cậu như không nghe được, ôm eo Quý Chính Tác, kéo hắn tới, ngẩng đầu lên, "Anh hôn em một cái."



Quý Chính Tác "Ừ?" một tiếng, vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu hôn gò má cậu.




"Hôn một cái nữa."



Quý Chính Tác lập tức lại ở bên kia hôn một cái, cười, "Được lắm."



Cậu hơi tách miệng ra, lộ chút xíu đầu lưỡi hồng nộn, tay treo trên cổ Quý Chính Tác, "Ăn miệng em đi."



Cậu cảm giác Quý Chính Tác cứng đờ một chút, đè cậu trên khung cửa, ngậm môi cậu hôn thật sâu, đầu lưỡi bị quấn thật chặt, hút đến tê dại. Quý Chính Tác kéo mông cậu, một bên mút nước miếng của cậu, một bên ôm cậu, chân kéo lên ngang hông, hôn càng hung tợn.



Cậu mơ màng trầm trầm, ôm mặt dính đầy chất nhầy của Quý Chính Tác, trong lỗ mũi đều là mùi cá tanh, bị cường ngạnh hôn hôn muốn run run. Lúc tách ra mắt cậu, lỗ mũi, môi, gò má đều đỏ, nhất là mắt, đỏ như rơi lệ, cậu dùng trán khẽ đập đầu Quý Chính Tác một chút, ý tứ không rõ, "Anh là đồ ngốc à?"



Cậu từ trên người Quý Chính Tác xuống, đẩy hắn một cái, "Đi ra."



Cậu bắt con cá trên đất lại, sạch sẻ gọn gàng đập con cá ngất đi, ngắt vảy cá, mổ xẻ rửa sạch sẻ. Quý Chính Tác đi sau lưng cậu vướng tay vướng chân, "Để anh làm đi Tiểu An, em đừng làm, đi ngủ đi."



Phương Yểu An thành thạo cắt đầu phụ cùng gia vị, hầm vào trong nồi, lúc bưng canh cá ra vô cùng bắt mắt, nồng mùi thơm khắp nơi. Quý Chính Tác ngồi xuống bên cạnh, cả người âm u như muốn mưa, "Anh không biết đập cá chết đi, đúng là đồ ngốc."



Phương Yểu An đút cho hắn một hớp canh, hỏi, "Ăn ngon không?"



Quý Chính Tác gật đầu một cái, "Đặc biệt ngonnnnnnn!"



"Ừ, chắc chắn do là cá anh nuôi trong bể, hai chúng nó sáng tối bơi lội thật lâu, mới ngon được thế này." Phương Yểu An cười cười, "Anh thật thông minh."



Cặp mắt đào hoa Quý Chính Tác bỗng chốc trở nên lấp lánh, mặt đẹp trai từ từ đỏ, cảm động đến nhíu lại, một bộ như lập tức muốn nhào tới.



Hắn còn chưa có hành động nào, Phương Yểu An nói trước, "Anh đừng qua đây." Cậu đặt bát trong tay lên bàn, mở ngực ra tiếp nhận một cái ôm, cưng chiều nói, "Hôn đi."



Quý Chính Tác ôm lấy cậu, cẩn thận hôn liên tiếp không ngừng rơi bên cổ cậu, tóc cứng cứng đâm trên da cậu, hơi nhột, giọng Quý Chính Tác không nghe ra là đang làm nũng hay bày tỏ, "Tiểu An, anh thật thích em, Tiểu An, thích em, thích nhất em,..."



Tay cậu xoa xoa sau lưng Quý Chính Tác, ôm lấy hắn, lời nói ra rất nhẹ rất nhẹ, không biết Quý Chính Tác có nghe thấy không, "Em cũng vậy." Thích nhất anh.