Nam Lân Cẩm Lý

Nam Lân Cẩm Lý - Chương 49: Mang thai (7)




Nghỉ đông chỉ ở nhà chờ đợi không đến một tuần, bụng lớn rõ ràng, luôn dựa vào áo vải nhung ngăn cản, làm gì cũng phải cẩn thận, hơn nữa tâm trạng tinh thần cậu rất tệ hại, chỉ một lát đã thấy mệt mỏi, làm gì cũng bất tiện.



Từ nhà ông ngoại về qua hết năm cậu đã chuẩn bị đi, lúc ra khỏi cửa, Phương Yến Yến đang ở nhà, công chúa nhỏ mắt đỏ vòng hai tay gắt gao ngăn cậu lại, nhất định không cho đi. Khóc cả người nấc lên, cực kỳ đáng thương, "Phương Yểu An, sao anh có thể như vậy, anh không thích em à?"



Phương Yến Yến nhào tới muốn ôm cậu, vừa vặn chạm vào bụng cậu, cậu sợ bị đụng vào, theo bản năng hơi né tránh. Phương Yến Yến bất ngờ không kịp đề phòng bỗng nhiễn dập đầu xuống đấy, lúc ấy trán bị đụng sưng thành một quả ổi lớn, nó ngồi trên sàn nhà, thút thít nói không rõ ràng, "Sao anh có thể xấu xa như vậy, em đau lắm, Phương Yểu An, anh thích chị khác rồi phải không, ô, huhu?" ( đúng rồi bé ơi, thích chị Tác đấy, Quý Tiểu Tác mà bé hay gọi đấy:>>)



Cậu không biết nên làm gì, bụng quá lớn không tiện ngồi xuống, Phương Yến Yến khóc như muốn tắc thở, ba cậu khuyên thế nào cũng vô ích, mẹ cậu còn nói muốn đánh nó, nó vẫn ngồi im không chịu đứng lên.



Công chúa nhỏ hay làm nũng ngang bướng quen được chiều, lại là con gái nhỏ, cả nhà ai cũng chiều, anh trai lớn hơn nó mười tuổi, nó năm tuổi đổ về trước gần như là lớn lên trong ngực anh trai, phải nói là bưng trong lòng bàn tay, bây giờ một năm chỉ được gặp hai lần, mỗi lần về nhà lại chỉ có mấy ngày này, nó làm sao chịu được.



Phương Yểu An đương nhiên biết em gái không bỏ được cậu, Phương Yến Yến ngoài miệng xấu, cho tới bây giờ không gọi cậu một tiếng "Ca ca", thường xuyên hất hàm vênh mặt sai khiến cậu, rất hung dữ, nhưng mỗi lần viết Văn, người nó thích nhất chắc chắn là cậu.



Cậu không biết làm thế nào, đi khẳng định phải đi, nhưng Phương Yến Yến lại cố chấp bắt cậu ở lại, kéo hành lý đứng trước cửa. Quý Chính Tác đến đón cậu đúng lúc thấy cảnh tượng này, cười môt tiếng, ngồi xổm xuống dỗ dành Phương Yến Yến đang nhỏ giọng khóc thút thít. Quý Chính Tác rất biết dỗ người, nói sau này Phương Yến Yến không được khóc, dựa ở cửa, mắt thỏ đỏ rựa như ngậm hai túi nước mắt, "Vậy anh, nhanh lên, về sớm nha, em đi đón anh."



Phương Yểu An thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống cọ cọ gò má đầy thịt của nó, cười, "Được, mày nhất định phải đến đấy."



Quý Chính Tác làm đơn bảo lưu cho cậu nghỉ học một năm, cuối cùng cũng không cần cúp cua, đã có thể ngày ngày đợi ở nhà. Bụng lớn đến mức không mặc được quần, cậu lại không muốn mặc đồ cho bà bầu gì dó, chỉ có thể mặc áo ngủ ở nhà hoạt động. Bụng càng lớn cậu lại càng muốn, dục vọng như một hang động tối om không cách nào lấp đầy được, ép buộc cậu bức bách cậu, trở thành nô lệ khoái cảm.





"Ngứa." Cậu quá mức khổ sở, khép nửa mắt lại, hai tay tùy tiện vuốt ve trên người mình.



"Ngứa chỗ nào?" Quý Chính Tác hỏi.



" đầu v*, đầu v* thật ngứa." Cậu vén áo ngủ lên, lộ ra toàn bộ hạ thể cùng ngực, hai viên đầu v* tím phồng thành màu nâu, cứng rắn đứng thẳng như hai quả mọng nhiều nước xinh đẹp.



Quý Chính Tác đưa tay đè một bao nhỏ phồng lên, đau đến mức cậu nhăn mặt hít mấy hơi, "Đau." đầu lưỡi xù xì nóng hổi nặng nề nghiền nát trên mặt đầu v*, Quý Chính Tác ngậm mút chụt chụt mấy cái, "Sao phồng thành thế này?"



Cậu ôm cậu Quý Chính Tác, ưỡn thẳng người hừ hừ, "Hút hút một cái, ô, nhẹ chút, đau." Quý Chính Tác mút một vòng thịt mềm non quanh vú cậu ngậm vào trong miệng, răng mài qua lại như đang nhai.



Cậu hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích này, mẫn cảm đến vừa đụng là ướt, như một đứa trẻ không thể khống chế bài tiết, quần lót luôn bẩn, như tè ra quần vậy, tí tách tích trữ lưu lại đầy mông.



Đoạn thời gian đó cậu đặc biệt dễ dàng nóng nảy, chỉ cần đứng lên liền muốn đánh người, phát cáu lúc vừa nói đã không tự chủ được khóc. Cậu chán ghét bản thân mình dâm đãng như vậy, làm gì cũng ướt, lau cũng lau không xong, "Bẩn chết, em lại bẩn, em..." lời cũng không nói được, cậu thực sự không có tiền đồ.



Quý Chính Tác chui vào trong áo ngủ cậu, liếm sạch cho cậu, đầu lưỡi linh hoạt ôn nhu đảo liếm bên ngoài thịt môi, mút âm môi hung hăng hút mạnh, cậu sướng đến toàn thân run rẩy, không nhớ được điều gì nữa. Quý Chính Tác hôn bụng tròn xoa của cậu, từng chút từng chút một, "Không bẩn, không hề bẩn, Tiểu An sạch nhất."




Thường xuyên khoái cảm tình dục làm cậu tê dại, cậu quen để Quý Chính Tác liếm đến cao triều, vén áo ngủ lên lộ ra hạ thể đầy đặn dính đầy d*m thủy, Quý Chính Tác có lúc còn cầm đầu bút đâm đâm phía trên mấy cái, cậu sướng đến mức suýt khóc ra nước mắt, thấp hèn lại dâm đãng.



Sau khi vào bệnh viện, sợ hãi cùng bất an, cách ngày sinh theo dự tính ngày càng gần, cậu càng khó chịu, gần như đêm nào cũng phải gặp một cơn ác mông. Ti vi ở phòng bệnh chiếu phim điện ảnh, người yêu nhân vật chính qua đời, anh ta điên cuồng tìm linh hồn của người yêu, cuối cùng không bệnh tật mà chết đi. Mấy bộ phim cẩu huyết dài dòng nhàm chán lại làm người ta tuyệt vọng, Quý Chính Tác hai lần muốn đổi kênh, đều bị cậu ngăn lại.



Ngay cả cậu cũng cảm thấy mình kỳ quái, không hề giống mình trước đây, cậu nói với Quý Chính Tác, "Nếu như em chết... "



Cậu còn chưa nói hết, Quý Chính Tác vội vàng tiếp nối, "Vậy anh cũng chết." Hắn ngừng một lúc, "Tiểu An, không sao, em đừng nghĩ nhiều."



Quý Chính Tác thích xem cậu ngủ, lúc mở mắt Quý Chính Tác đang đứng cạnh mép giường, khom người, mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, ôm cậu thành một bao nhỏ trong bóng tối, còn chưa hôn lên.




Cậu đối diện hai mắt trong vắt sâu thẳm như hồ nước của Quý Chính Tác, không biết chuyện gì, tim bỗng nhiên đập mạnh vài cái, mặt như sắp bị thiêu cháy --- trong mắt Quý Chính Tác tất cả đều là cậu.



Môi khô khốc rơi trên mắt trái cậu, lại đến mắt phải, cậu nhắm mắt lại, vòng tay treo trên cổ Quý Chính Tác, kéo hắn lại gần, vùi đầu vào trong cần cổ hắn cọ cọ, chính cậu cũng biết mình đang làm nũng, "Anh ôm em."



Lúc vào phòng mổ còn chưa đến ngày dự tính sinh, là tình huống đột ngột, cậu đau trắng cả mặt, mồ hôi lạnh nhễ nhại. Quý Chính Tác nắm tay cậu, hôn một cái trên trái cậu, lại cho cậu một nụ cười động viên, "Ngủ một lát là ổn rồi, anh vẫn luôn ở đây, Tiểu An đừng sợ."




Đừng sợ ---- cậu nhớ mãi ngày hôm đó, Quý Chính Tác ôm bụng cậu quỳ xuống trước mặt cậu, cũng nói, "Tiểu An em đừng sợ."



Giờ khắc này cậu mới thật sự cảm thấy Quý Chính Tác trưởng thành, không còn thích mè nheo làm nũng, thích ăn giấm, không có cảm giác an toàn, sẽ không còn làm đứa trẻ to xác khóc ngay trước mặt cậu. Hắn bắt đầu có trách nhiệm, biết gánh vác, đủ để cho cậu dựa vào, trở thành thành lũy vững chắc của cậu.



Cậu tự nhận mình là một người vô cùng yếu đuối khó chịu hơn nữa còn cứng ngắc rập khuôn, khuyết điểm trên cơ thể làm cậu có suy nghĩ đối với bên ngoài luôn muốn tạo một hình tượng tích cực hăng hái ánh mặt trời, đối với tất cả mọi người, bao gồm người nhà, kể cả Ngô Uấn.



Nhưng riêng với Quý Chính Tác lại không giống, cậu có thể núp trong lòng Quý Chính Tác, cũng có thể ngăn lại trước mặt Quý Chính Tác, lúc cậu tức giận sẽ phát cáu về phía Quý Chính Tác, lúc khổ sở khó khăn muốn Quý Chính Tác hôn.



Người này trời sanh trái ngược cậu, từ nhỏ đến lớn, nhưng lại trời sinh yêu cậu, từ lần gặp đầu tiên cho đến khi đi hết điểm cuối cùng của cuột đời.



Thuốc mê toàn thân khiếu cậu mau chóng tiến vào giấc ngủ sâu, lúc cậu tỉnh lại đã là buổi trưa, bị ánh sáng chiếu ngoài cửa sổ nhức mắt phải híp mắt lại. Quý Chính Tác vẫn nắm tay cậu ngồi cạnh giường, khóc mặt cũng nhăn lại, cặp mắt đào hoa xinh đẹp trào ra đầy nước mắt, nắm tay cậu lên hôn hôn, "Tiểu An, em còn đau không? Sau này sẽ không sinh nữa." Hắn hít mũi một cái, mím môi, như đang tố cáo, "Đứa bé thật là xấu xí."



Cậu bật cười, mắt ê ẩm sưng, vừa giận vừa cảm động. Thuốc mê đã gần hết tác dụng, đau đến ngay cả muốn trút giận cũng khó khăn, chỉ có thể dùng âm khí yếu ớt để nói, "Ngu ngốc."