Trình Tú Dao bị người đàn ông kia bắt chuyện, cô biết đây là người xấu nhưng cô không phản khán được vì đã qua say rồi. Người đàn ông kia cũng là một thiếu gia ăn chơi có tiếng, đại thiếu gia của Hồ thị, Hồ Phong Khuynh.
Khi cô ngã vào người Hồ Phong Khuynh cô muốn vùng ra nhưng không còn sức nữa, nếu anh ta biết cô là Trình Tú Dao thì anh ta đã né cô ra rồi, khổ nổi đám cưới của cô lại không mời hắn nên hắn không biết cô là vợ của Lý Cảnh Thiên.
-“ Em gái…chúng ta đi đây một chút nha”
Nhiều thiếu gia ăn chơi vây quanh cô và Nhược Lam, nhưng Tần Nhược Lam đã say mất ý thức từ lâu.
Lý Cảnh Thiên vung tay đấm mạnh vào mặt của Hồ Phong Khuynh, anh kéo cô vào lòng.
-“ Tránh xa cô ấy ra, thằng chó”
Ở cái thành phố này ai lại không biết Lý Cảnh Thiên chứ, Hồ Phong Khuynh vội vã xin lỗi. Lăng Thành Vinh đi vào trong đám người đến kéo tay Tần Nhược Lam.
-“ Chúng ta cần nói chuyện”
- “ Nhìn anh…giống bạn trai cũ của tôi quá”
Cái gì? Bạn trai cũ? Lăng Thành Vinh còn chưa đồng ý chia tay mà cô đã gọi anh là bạn trai cũ.
Hai người ai về nhà nấy, Lý Cảnh Thiên kéo tay cô ra xe.
-“ Từ từ, anh đi chậm lại một chút”
Cô mang giày cao gót đuổi theo không kịp
-“ Anh đang làm tôi đau đó”
Lý Cảnh Thiên quay lại nhìn cô
-“ Tại sao em lại ở đây?”
-“ Tôi đi chơi với bạn”
Trình Tú Dao quỳ xuống sửa lại đôi giày, anh biết cô đang say nên không hỏi nhiều. Anh vác cô trên vai rồi đi vào trong xe, may là hôm nay anh đi xe riêng. Để tài xế thấy cảnh này thì ngượng lắm, anh bây giờ mới để ý cô không đeo nhẫn cưới.
-“ Nhẫn cưới của em đâu?”
Cô vừa dụi mắt vừa nói
-“ Nhân viên y tế không nên đeo nhẫn khi làm việc…hình như tôi làm mất nó rồi”
Anh cũng đến chịu cô, cô luôn nói phải xây dựng hình ảnh vợ chồng son trước mặt công chúng, vậy mà giờ cô lại làm mất nhẫn cưới, báo chí mà đăng tin thì có phải nguy không?
Anh lái xe vào căn nhà mới của hai người, dù chưa chuyển hết đồ qua nhưng mà nếu về nhà với tình trạng này để ông bà Lý nhìn thấy thì không hay.
-“ Tôi không say…”
-“ Tôi biết em không say”
-“ Tôi muốn đi uống nữa”
-“ Thôi, về nhà rồi uống”
-“Anh trai, nhìn anh giống chồng của tôi quá”
Khoang, vậy từ nãy đến giờ cô nghĩ anh là ai?
Cô ngủ say không biết gì để anh cởi giày giúp, còn quần áo thì anh không động đến.
Anh định đi lấy khăn ẩm lau mặt cho cô nhưng nghe giọng nói yếu ớt của cô anh dừng lại.
-“ Đừng bỏ em…em phải làm sao đây?”
Lý Cảnh Thiên biết những lời đó không giành cho mình nhưng anh vẫn đứng lại, anh cảm thấy trong người mình nóng rang nên quyết định đi tắm. Bà Lý thấy hai người vẫn chưa về liền gọi điện cho cô nhưng cô không nghe bà đành gọi cho anh
-“ hôm nay con và Trình Tú Dao ở nhà mới, ba mẹ ngủ đi”
Bà Lý không ngờ mối quan hệ của hai người lại tốt lên nhanh như vậy nên vui vẻ đáp
( Hai đứa ngủ đi nhé, ngủ ngon)
Anh khó hiểu nhìn điện thoại, mẹ anh hôm nay bị sao vậy?
...----------------...
Sáng sớm hôm sau, cô lờ mờ tỉnh dậy trên giường. Kế bên là Lý Cảnh Thiên ngủ say không biết trời đất, cô vội vàng xem quần áo mình có chỉnh tề không rồi hồi tưởng lại chuyện lúc tôi. Ngại chết mất thôi!
Trình Tú Dao mặt đỏ ửng, hôm qua cô tự ý đi bar rồi chị chồng bắt gặp. Rồi cái gì mà…anh giống chồng tôi quá… Thôi xong rồi!
Nhưng khi cô nhìn lại, đây không phải là căn nhà hôm qua đi xem sao? Vậy là hôm qua anh và cô không về Lý gia? Rồi hôm qua hai người có làm gì không mà sao anh lại cởi trần vậy? Cô bực mình đá vào người Lý Cảnh Thiên
-“ Dậy coi, ai cho anh ngủ”
-“ H-hả? Cái gì? Anh đây.Ai làm gì em?”
Lý Cảnh Thiên mới ngủ dậy khuông mặt ngơ ngác
-“ Là anh, chính là anh, tên cởi trần”
Anh nhìn cô khó hiểu
-“ Mau nói cho tôi biết hôm qua anh đã làm gì tôi. Mauuuuu”
-“ Hôm qua anh đưa em về, cởi giày cho em…lau người cho em. Hết rồi”
Trái tim treo lơ lửng của cô bây giờ mới được yên, đúng là ngại chết mà. Cô vội vàng lấy đồ chạy vào phòng tắm, phải về Lý gia ăn sáng chứ ở đây có gì đâu mà nấu ăn.
Hai người lại về Lý gia, ông bà Lý cười tủm tỉm, cứ cái đà này thì chuyện có cháu nội không còn xa nữa. Ông bà Trình nghe tin cũng rất vui, chỉ cần hai người có một đứa con chung là mọi chuyện được giải quyết hết.
Cô đang ăn thì thấy có gì không đúng, Tần Nhược Lam sao rồi? Lăng Thành Vinh có làm gì bạn thân của cô không? Trình Tú Dao quay sang nói nhỏ với Lý Cảnh Thiên.
-“ còn bạn anh…cậu ta không làm gì bạn của tôi đó chứ?”
-“ Hai người đó vốn là người yêu mà”
Cô ngơ ngác.”Người yêu”? Vậy là có chuyện trùng hợp đến thế sao? Người yêu của bạn thân mình là bạn của chồng mình.
-“ Anh ta có phải người đàng hoàng không vậy?”
Nhìn hai người nói chuyện như thế ông bà Lý vô cùng vui, bà Lý mấy hôm nay không vừa mắt với đứa con trai này tự nhiên hôm nay thấy anh cũng dễ thương đến lạ.
...----------------...