Nắm Lấy Tay Anh - Anne

Chương 4: Khẩn cấp




Trình Vũ Phong đồng ý cho cô nghỉ ngơi ở nhà 1 tuần, trên đường về nhà cô nhìn bà Lý mặt đỏ tía tai.

-" Mẹ..."

Bà Lý quay sang phía cô mĩm cười

-" Hả? con nói đi"

-" Mẹ ổn chứ?"

-" Mẹ ổn..."

Thật ra bà không ổn, một chút cũng không. Lý Cảnh Thiên đang muốn chọc tức bà nên không vác mặt tới thật, đúng là lâu quá không nghe mắng nên không thấy sợ.

Khi về đến Lý gia cũng đã rất khuya rồi, cô tắm xong thì lên giường đọc sách. Nói là sách vậy thôi, thật ra sách cô đọc là Atlas giải phẫu cơ thể người. Vừa rồi bà Trình vừa tâm sự với cô, nói rằng cô thấy khó chịu thì có thể về nhà nhưng làm sao cô dám về nhà chứ. Cô suy nhược thần kinh cũng là bởi bị ông bà Trình ép cưới nhưng bây giờ người không dám về nhà là cô. Chỉ cần cô không về nhà, ba mẹ cô biết rằng cô vẫn sống tốt.

Lý Cảnh Thiên mở cửa vào phòng nhìn thấy cô vẫn khỏe mạnh và có thể đọc sách liền chế diễu

-" Xem ra em bệnh cũng nặng lắm"

-" Đợi anh tới tôi bỗng khỏe ra "

Trình Tú Dao ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Lý Cảnh Thiên, cô biết nó của ai nhưng không nói gì. Anh đi tắm ra cũng ngồi ở sofa làm việc, căng phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Điện thoại bên cạnh cô reo lên phá tan bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ

-" Chuyện gì? chẳng phải tôi xin nghĩ phép rồi hả?"

- " Chị, là em nè. Ngọc Quyên khoa hồi sức tích cực. Em biết bây giờ chị rất mệt nhưng mà em không giải quyết ca này một mình được."

Cô biết sẽ làm phiền anh nên bỏ ra ngoài ban công đóng cửa lại

-" Em nói rõ đi"

-" Bệnh nhân liên tục xuất huyết"

-" Mô tả tình hình đi"

Ngọc Quyên run rẫy nói từng chữ

-" Tế bào ung thư bị vỡ...máu chảy không cầm được, xuất huyết từ khoang ngực nữa chị ơi"

-" Có hiện tượng đông máu không?"

-" Dạ có"

-" Ai đang ở đó cùng em?"

-" Bác sĩ Khang"

-" Khang Nhược Đông, tình trạng có thể cầm cự đến khi tôi tới không?"

-" Không đâu"

-" Em xin lỗi, là lỗi của em"

Trình Tú Dao hít vào một hơi



-" Tỉnh táo lại Ngọc Quyên, nếu chính chúng ta không cứu được bệnh nhân thì ai sẽ làm điều đó đây?"

-" Em xin lỗi, em không làm được"

Trình Tú Dao hét

-" Vậy bây giờ em muốn tôi lết cái thân xác này đến cầm tay chỉ em sao? Em là người chịu trách nhiệm cho ca mổ đó, nếu bây giờ em bỏ cuộc thì coi như xong mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng khi về nhà em sẽ lại cảm thấy giằn vặt bởi vì em biết bản thân em có thể cứu họ"

-" E...em không làm được..."

-" Vậy thì đóng lại đi"

Khi nghe đầu máy bên kia xôn xao cô tiếp tục quát

-" đóng bụng bệnh nhân lại"

Cô cúp máy rồi vội vã chạy vào phòng, vơ vội chiếc áo khoác.

-" Em định đi đâu?"

-" Đến bệnh viện"

Dù vừa mới truyền 2 bình nước biển xong nhưng cô không đành lòng để bệnh nhân mất đi quyền được sống.

-" Trễ rồi, để tôi đưa em đi"

Trên đại lộ, một chiếc xe phóng nhanh như gió đến bệnh viện Trình thị. Tất cả các bác sĩ bất ngờ, chẳng phải cô mới xin nghỉ phép đây sao?

Trình Tú Dao bước vào phòng phẫu thuật trước sự ngơ ngác của mọi người. Máu đã được kiềm lại rất tốt nhờ tay nghề của bác sĩ Khang.

-" C-chị..."

Ngọc Quyên đôi mắt đỏ hoe nhìn cô

-" Máy đốt điện"

Trình Tú Dao cầm lấy máy đốt điện từ tay y tá

-" Gạc"

Bàn tay cô thuần thục làm việc

-" Hút"

-" Động mạnh chủ ổn định rồi, đưa cho tôi kẹp cầm máu"

Bác sĩ Khang đứng kế bên ngắt lời

-" Lại xuất huyết rồi"

-" Ngọc Quyên em chú ý đây, chảy máu ngược dẫn đến xuất huyết thì phải chặn được tĩnh mạch gan trước"

-" V-vâng"

-" Kẹp cố định"

Trình Tú Dao bàn tay nhanh nhặng, chẳng mấy chốc mà tình hình đã được kiểm soát

-" Dấu hiệu sinh tồn thế nào?"



-" 80/50 ạ"

-" Ổn rồi, chuyện còn lại chắc em giải quyết được nhỉ?"

-" Vâng"

Cô ở lại nhìn các bác sĩ khâu lại vết thương rồi mới an tâm ra ngoài. Bác sĩ Khang đi theo cô

-" Này, cô vẫn ổn đó chứ?"

-" Cũng ổn"

Trình Tú Dao hờ hững đáp

-" Hôm nay phiền cô rồi"

-" Không có gì...nhưng mà lần sau anh cũng nên giúp một tay"

-" Biết rồi"

Trình Tú Dao biết Khang Nhược Đông có thể xử lý thay cho Ngọc Quyên nhưng lại không làm vì cậu muốn biết nếu trong tình huống đó một bác sĩ trẻ như Ngọc Quyên sẽ làm gì.

Cô mệt mỏi bước ra khỏi phòng thay đồ, tư hứa với lòng lần sau sẽ không mềm lòng mà tới đây nữa nhưng lại thôi bởi vì cứu người là công việc cô luôn ao ước mà. Cô bước được vài bước thì cảm thấy chóng mặt, bây giờ là 1 giờ sáng. Nếu mà ba mẹ và anh trai cô biết cô lại đến bệnh viện nữa thì toang mất.

Lao lực cả một ngày bây giờ cô chỉ mong về nhà nghỉ ngơi, ngày mai ngủ đên 10 giờ sáng. Khi định gọi tài xế đến đón, cô nhìn thấy Lý Cảnh Thiên vẫn đang đợi mình. Khi cô đến ca phẫu thuật diễn ra 4 tiếng vậy mà bây giờ anh vẫn ở đây.

-" về nhanh thôi, tôi buồn ngủ "

Lý Cảnh Thiên nói với giọng lạnh lùng, cô cũng định bước lên xe thì một giọng nói gọi cô lại.

-" Chị..."

Là Ngọc Quyên đôi mắt đỏ hoe nhìn cô

-" Sao vậy?"

-" Em...em xin lỗi" Ngọc Quyên ấp úng nói

-" Lần sau em sẽ làm tốt hơn, em hứa. Em sẽ cố gắng, em nhất định sẽ cố gắng"

-" Không sao...em không cần phải cảm thấy có lỗi, nếu là chị của 6 năm trước thì chị cũng như vậy thôi"

-" V-vâng"

-" Về ngủ đi, trễ rồi"

Cô chào tạm biệt rồi bước lên xe

-" Ca phẫu thuật thế nào?"

Lý Cảnh Thiên hỏi thăm cô, Trình Tú Dao hờ hững thắt dây an toàn đáp lời

-" Qua cơn nguy kịch rồi..."

Cô đeo tai nghe vào rồi ngã người ra phía sau chợp mắt, cả ngày nay cô không ngủ được một giấc tự tế rồi.

...----------------...