Nắm Lấy Tay Anh - Anne

Chương 52: cơn mê




Lý Cảnh Thiên biết được lý do Trình Tú Dao phải nhập viện khẩn cấp. Camera ở xung quanh đã ghi lại mọi chuyện. Trình Vũ Phong không ngần ngại nói tên người đã hại cô.

-" Hạ Hoằng Văn"

Dù Hạ gia đã bị tống hết vào tù nhưng tên Hạ Hoằng Văn này từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào việc gì nên đã được tha. Là lỗi của mọi người khi đã bỏ quên tên này, nhìn gia đình bị bắt chỉ sau một đêm chắc chắn hắn ta rất căm phẫn nên mới trả thù. Ông Lý đứng lên dõng dạc nói

" Lúc trước là chuyện riêng của Chu gia nên chúng tôi không tiện can thiệp. Nhưng hiện tại người bị hại là con dâu và cháu đích tôn của Lý gia. Tôi sẽ ra mặt"" Ba..."Trong phòng mổ mọi chuyện còn căng hơn bởi người đang nằm trên bàn mổ là đồng nghiệp, là bạn, là tiền bối thẩm chí là thầy của các bác sĩ. Ca phẩu thuật này nhất định phải cứu được cả mẹ lẫn con.

Em bé được lấy ra thành công nhưng tình trạng suy yếu, đứa trẻ không hề cất tiếng khóc khiến các y bác sĩ lo lắng. Đánh giá sơ bộ thì nhịp tim dưới 100 nhịp trên phút, làn da tái xanh, cơ bắp lỏng lẻo. Là do thiếu oxy nghiêm trọng, dù có đánh vào chân thì đứa trẻ vẫn không khóc khiến y tá đang bế đứa trẻ phải thông khí áp lực dương. Đội ngũ y tế sử dụng mặt nạ và bóng để cung cấp oõi trực tiếp qua miệng và mũi của em bé. Cuối cùng đứa trẻ cũng thở bình thường, sau khi được hồi sức sơ sinh xong ngay lập tức được chuyển đến phòng NICU để theo dõi.

Trình Tú Dao được gây mê sâu, mọi chuyện đã ổn khi có Phương Nhược Mai. Chỉ là ...trong cơn mê Trình Tú Dao liên tục nhớ về những ký ức ngày còn nhỏ với Chu Uyển Lan. Trình Tú Dao chìm vào cơn mê sâu, tâm trí cô bị kéo về những ký ức ngày còn nhỏ, về những ngày tháng lạc lõng giữa hai thế giới.

Ngày nhỏ cô đã thấy gia đình mình rất khác so với các bạn cùng trang lứa. Tại sao trong phòng làm việc của ba cô luôn treo ảnh một người phụ nữ khác chứ không phải mẹ? Tại sao mẹ luôn lạnh nhạt với anh hai? Mãi sau này cô mới biết từ dì...anh hai không phải con ruột của mẹ, người phụ nữ trong bức ảnh ở phòng làm việc của ông Trình là người vợ trước của ông và là mẹ của Trình Vĩ Phong.

Cô không thích ba vì ba đối xử không công bằng, cô cũng không thích ở cùng mẹ vì bà nhẫn tâm vứt bỏ cô ở Úc cùng với ông bà ngoại. Bà sẵn sàn làm mọi thứ vì quyền lực của mình mà không nghĩ đến cảm xúc của cô...Cô đã lớn lên trong sự khắc nghiệt của những sự thật mà cô không thể kiểm soát, trong cái bóng của người mẹ lạnh lùng và người cha dường như bị mắc kẹt trong quá khứ. Cô không thể trách ba vì tình yêu mà ông dành cho người phụ nữ trong bức ảnh, nhưng cô cũng không thể tha thứ cho ông vì đã không công bằng với cô và anh trai.

Cô thường mơ về những ngày tháng đó, và mỗi lần mơ, nỗi đau càng trở nên sắc nét hơn. Cô nhớ lần cuối cùng gặp mẹ, khi Chu Uyển Lan chỉ nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ và lạnh nhạt, không một cái ôm, không một lời an ủi. Bà không chỉ gửi cô và anh trai đến Úc như một cuộc hành trình không có điểm dừng, mà còn rút cạn mọi cảm xúc của cô, để lại cô trong sự hụt hẫng và đau đớn.

Cô thấy dì mình ngồi bên cây đàn piano, ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo ra một bức tranh thanh bình và ấm áp. Chu Uyển Dung đang mỉm cười, đôi mắt bà toát lên sự yêu thương và quan tâm vô bờ bến.



Những buổi chiều bên Chu Uyển Dung thật đặc biệt. Bà thường ngồi bên đàn, chơi những bản nhạc du dương, và

Trình Tú Dao thường ngồi bên cạnh, lắng nghe với lòng biết ơn sâu sắc. Mỗi lần bà nhìn vào mắt cô, Trình Tú Dao cảm thấy như mọi nỗi đau của quá khứ được xoa dịu, và bà luôn biết cách làm cho cô cảm thấy yêu thương và an toàn.

Nhưng rồi, trong giấc mơ, hình ảnh ấy bỗng chuyển biến thành một cảnh tượng đau thương. Cô thấy mình trở lại cái ngày mà Chu Uyển Dung bị ám sát. Hình ảnh người mẹ thứ hai của mình trong sự kinh hoàng và đau đớn không thể tả, hình ảnh bà bị bắn ngay khi đang chơi đàn, ánh mắt bà không còn ánh sáng của sự yêu thương mà chỉ còn là sự sợ hãi và đau đớn.

Trình Tú Dao thấy mình đứng đó, bất động, không thể làm gì để cứu dì mình. Những tiếng hét và sự hoảng loạn quanh đó như dội vào tâm trí cô, khiến nỗi đau càng trở nên tồi tệ hơn. Cô thấy hình ảnh Chu Uyển Dung ngã xuống, máu chảy trên cây đàn piano, và không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn cảnh tượng đó, cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

Cô ám ảnh với máu cũng từ giây phút ấy, phải mất rất lâu mới điều trị xong nỗi sợ tâm lý ấy nhưng rồi một tay mẹ cô lại đẩy cô vào vực sâu khi bắt ép cô học ngành y. Trong những năm tháng cô đơn ở Úc, đã nhiều lần Trình Tú Dao gục ngã, cô cuộn tròn bản thân trong bóng tối chỉ muốn được yên tĩnh...

"Đứa trẻ sợ tối sẽ tự mình đi tìm ánh sáng"

Trình Tú Dao dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ đã nhuộm một màu đen và Lý Cảnh Thiên xuất hiện như một tia sáng le lói chỉ đường cho cô.

-" Nắm lấy tay anh"

Lý Cảnh Thiên đưa tay về phía cô, anh mĩm cười nhìn cô. Trình Tú Dao tiến đến nắm đến tay Lý Cảnh Thiên. Cùng anh tiến về phía trước...