Lý Cảnh Thiên bước ra ngoài ban công hút thuốc. Anh cai thuốc rất lâu rồi, từ khi Trình Tú Dao chưa sinh con cơ nhưng hôm nay anh phá lệ. Lý Cảnh Thiên nhấc máy gọi cho ông Lý
-" Là con Cảnh Thiên đây ạ"
Trình Tú Dao quyết định không gọi Thiệu Huy đến mà cô lại điện thoại cho Lý Thuý Hiển. Năm đó đứa trẻ được chọn đưa đến Mỹ là Lý Thuý Hiển, bà Lý không thể can ngăn bởi vì bà giữ lại Lý Cảnh Thiên bên cạnh là đã phá vỡ quy tắc rồi, sau khi ông bà nội mất Lý Thuý Hiển 16 tuổi mới được về nước. Vì thế Trình Tú Dao nghĩ Lý Thuý Hiến chắc chắn sẽ hiểu được cảm giác của Cảnh Dương.
-" Dương Dương" Lý Thuý Hiển xông vào phòng của Cảnh Dương, nhìn thấy cậu bé đang ngồi trên bàn lập trình thì cô đi đến.
" Nhớ cô không?"" Không ạ"Lý Thuý Hiển tắt Ipad của Cảnh Dương
" Đi chơi"" Chơi gì nữa? Con không đi"" Đi chơi đi mà, con không đi nhưng cô muốn đi"" Cô muốn thì đi một mình đi, con muốn lập trình"" mấy cái này chán ngắt"Một lớn một nhỏ giằn co không ai nhường ai, cuối cùng Lý Thuý Hiển chịu thua trước độ lù của Lý Cảnh Dương.
Cô nằm trên giường, mắt dán chặt lên trần nhà.
" Năm đó cô cũng bị đưa đi"" Thì sao ạ?"" Mẹ của cô...ý cô là bà nội của cháu khóc lóc thảm thương lắm. Lúc đó cô không được về nhà chơi khi nghỉ hè đâu nhé, ông bà nội của cô khó lắm ...một năm được về mấy ngày vào dịp tết thôi..."Nhìn Lý Cảnh Dương vẫn chăm chăm vào Ipad Lý Thuý Hiển thở dài nói tiếp
" Nhìn anh hai được sống cùng ba mẹ cô cũng buồn, nhóc có buồn không?"" Con thấy bình thường"" Xạo!"Lý Cảnh Dương chột dạ
" không qua mắt nỗi cô đâu, nhóc mới 8 tuổi thôi. Cô sống lâu lắm rồi"" Cô kể tiếp đi"" Khi ông bà cố của nhóc mất...cô được đưa về nước khi mới 16 tuổi. Lúc đó mọi thứ đều lạ lẫm, cô tự đẫy bản thân mình ra xa với ba mẹ và anh trai. Khi cô nói bản thân mình muốn học y, ông nội nhóc còn cấm cản đó"" Ông nội nhóc cấm cô học Y luôn mà, nhưng mà cuối cùng cô vẫn làm bác sĩ..thấy cô giỏi không?"" Cháu thấy bình thường"Lý Thuý Hiền cười nhạt
-" Ha, thằng nhóc con thích diễn"
Hai người nằm trò chuyện một lúc rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Khi Trình Tú Dao và Lý Cảnh Thiên mở cửa đi vào, nhìn thấy khung cảnh đáng yêu đó làm hai người có chút an ủi.
Lý Cảnh Thiên quay sang nhìn Trình Tú Dao
" Ba không cho phép, nhưng anh sẽ giữ Cảnh Dương ở lại"" Ừm"Lý Thuý Hiển ngủ dậy thì thấy Cảnh Dương vẫn còn ngủ, dù gì cũng là trẻ con ngủ nhiều chắc cũng không có hại đâu. Cô đi xuống nhà tìm anh trai và chị dâu
" Em dậy rồi đó hả?" Lý Cảnh Thiẻn nhìn cô" Vâng, mấy nay có nhiều ca mổ quá nên em thiếu ngủ"" Cảnh Dương có nói gì với em không?"Lý Thuý Hiển lắc đầu nhưng mĩm cười nhìn Trình Tú Dao nói:
" Anh chị thử ôm thằng bé như lúc còn nhỏ xem?"" Ôm hả?"" Ừm, giống như lúc nhỏ ý. Kiểu ôm thắm thiết vào"Cảnh Minh và Cảnh Nghi quay qua nhìn ba
" Ba ơi, anh hai cần ôm để làm gì ạ?"" Anh hai bị bệnh đó nhóc" Lý Thuý Hiển ngồi xuống ghế sofa" Có chữa được không ạ? Mẹ có chữa bệnh cho anh hai được không mẹ?"Trình Tú Dao chỉ vào trái tim, cô mim cười nhìn hai đứa con của mình
-" Có những căn bệnh ở trong tim rất khó chữa, nhưng mẹ sẽ cố gắng"
Nhân lúc Cảnh Minh và Cảnh Nghi ngủ say, Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao lẻn vào phòng của Cảnh Dương. Họ đắp chăn cho cậu rồi nằm xuống ngủ cùng cậu. Khi Cảnh Dương thức dậy đã là sáng hôm sau rồi, cậu mơ màng ôm lấy ba, cảm thấy có gì đó không đúng cậu bật dậy
Cảnh Dương nhìn quanh, đôi mắt ngái ngủ dần trở nên tỉnh táo hơn khi nhận ra ba mẹ đang nằm bên cạnh mình.
Cậu bé nhíu mày, cảm giác lạ lẫm tràn ngập, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một chút ấm áp trong lòng.
Lý Cảnh Thiên kéo con trai lại gần, nhẹ nhàng xoa lưng cậu. "Ngủ thêm chút đi, Dương Dương. Hôm nay không cần lo lắng gì hết, ba và mẹ đều ở đây rồi."
Cảnh Dương cựa mình trong vòng tay của ba, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. "Ba mẹ sao lại nằm đây? Con lớn rồi, không cần ôm như hồi nhỏ nữa."
Trình Tú Dao dịu dàng nói: "Dù con có lớn thế nào, trong mắt ba mẹ, con vẫn luôn là đứa bé cần được yêu thương.
Đêm qua, cô Thuý Hiển đã kể cho con nghe nhiều chuyện đúng không? Chúng ta biết con đã phải chịu đựng nhiều, nhưng ba mẹ lúc nào cũng ở bên con, chỉ là con không nhận ra thôi."
Cảnh Dương cúi đầu, đôi mắt long lanh như muốn giấu đi cảm xúc. "Con chỉ... con chỉ muốn ở một mình, làm việc của con. Không cần ai quan tâm."
Trình Tú Dao kéo cậu bé lại gần hơn, khẽ hôn lên trán con. "Con biết không, trước đây mẹ từng nghĩ rằng nếu cho con học xa, con sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng mẹ đã sai rồi. Con không cần phải mạnh mẽ một mình, con có thể dựa vào ba mẹ, vào gia đình mình. Điều đó không làm con yếu đi, mà sẽ giúp con mạnh mẽ hơn."
Cảnh Dương nhìn mẹ, trong lòng bỗng thấy nghẹn ngào. Cậu không trả lời, nhưng từ từ dựa đầu vào ngực mẹ. Lý Cảnh Thiên đưa tay vuốt tóc con trai, giọng nói ấm áp vang lên: "Cảnh Dương, con là con trai của ba mẹ. Dù con có ở đâu, chúng ta vẫn là gia đình, không gì có thể thay đổi được điều đó."
Cảnh Dương cảm thấy một sự ấm áp len lỏi vào tim. Những lời nói dịu dàng ấy đã chạm đến trái tim non nớt của cậu, phá vỡ lớp vỏ cô độc mà cậu đã dựng lên từ lâu. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ ba mẹ, một cảm giác mà cậu đã quên mất từ khi nào.
Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao nhìn nhau mĩm cười, Trình Tú Dao khẽ nói nhỏ vào tai con trai
" Hôm nay con muốn ăn gì? Mẹ nấu"" Đồ ăn mẹ nấu là được ạ"Cảnh Minh và Cảnh Nghi thức dậy sớm, như thường lệ. Khi không thấy ba mẹ đâu, hai đứa trẻ chạy quanh nhà tìm kiếm. Khi đến gần phòng của Cảnh Dương, Cảnh Nghi kéo tay anh trai dừng lại, hạ giọng thì thầm: "Anh hai chắc vẫn đang ngủ. Đừng làm ồn!"
Nhưng Cảnh Minh lại không nghĩ thế, cậu bé híp mắt cười nghịch ngợm: "Hay mình vào đánh thức anh hai đi! Anh muốn chơi với anh hai"
Cảnh Nghi hơi lo lắng nhưng vẫn đồng ý. Cả hai rón rén đẩy cửa vào. Trước mắt là cảnh tượng ba mẹ và anh hai nằm ngủ cùng nhau, khung cảnh ấm áp như những ngày xưa khi cả nhà vẫn chưa gửi Cảnh Dương đi Mỹ.
Cảnh Nghi chạy ngay đến giường, ôm lấy mẹ, giọng reo lên vui sướng: "Mẹ! Ba! Sao ba mẹ lại ngủ ở đây?"
Trình Tú Dao mở mắt, cười nhẹ, kéo con gái vào lòng. "Sáng nay ba mẹ muốn ở bên anh hai và các con. Mấy đứa có thích không?"
Cảnh Nghi gật đầu, cười toe toét. "Dạ thích lắm ạ! Nhưng mà anh hai có thức dậy chưa mẹ?"
Lý Cảnh Thiên cười, xoa đầu con gái. "Anh hai của con còn ngủ mà, lát nữa anh dậy, cả nhà mình sẽ cùng đi ăn sáng. Được không?"
Cảnh Minh cũng leo lên giường, nằm vào giữa ba và anh hai, tinh nghịch vỗ nhẹ vào vai Cảnh Dương. "Anh hai, dậy thôi! Đi ăn sáng với tụi em đi ạ"
Cảnh Dương mở mắt, thấy em trai và em gái đang cười tươi rói trước mặt mình. Ban đầu cậu vẫn còn lúng túng, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của hai đứa, cậu không nỡ từ chối. "Được rồi, anh dậy. Nhưng không được phá anh đâu đó!"
Cảnh Minh và Cảnh Nghi cùng nhau cười khúc khích, chạy nhảy tung tăng quanh giường. Trình Tú Dao và Lý Cảnh Thiên nhìn các con, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc.
Lý Cảnh Thiên đưa tay ôm cả ba đứa con vào lòng, nghiêm túc nhưng đầy yêu thương: "Từ nay trở đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, gia đình mình sẽ luôn ở bên nhau. Ba sẽ không để bất cứ ai trong chúng ta cảm thấy cô đơn
ทนัล."
Anh nhìn sang phía Cảnh Dương, mĩm cười nói
" Con cũng không cần đi Mỹ nữa, con sẽ ở nhà cùng ba mẹ"" Thật sao ba?"Cảnh Nghi bất ngờ ôm lấy anh trai
-" Hay quá, em có thể chơi cùng anh hai rồi"
Ba đứa trẻ nghe vậy, cùng nhau ôm chặt lấy ba mẹ. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những nỗi đau, xa cách dường như tan biến, chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc trong vòng tay gia đình.
Tại bàn ăn sáng, không gian tràn ngập tiếng cười nói của Cảnh Minh và Cảnh Nghi khi họ tranh nhau kể về giấc mơ đêm qua. Cảnh Dương lặng lẽ ngồi nhìn hai em, nhưng lần này, trong mắt cậu không còn vẻ xa cách mà thay vào đó là sự ấm áp và gần gũi hơn. Cậu không còn cảm thấy mình là người ngoài trong gia đình nữa.
Trình Tú Dao mỉm cười nhìn các con, cảm nhận sự thay đổi nhỏ nhưng quý giá ở Cảnh Dương. Lý Cảnh Thiên ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay vợ dưới bàn, như một lời cam kết sẽ luôn cùng nhau bảo vệ gia đình này.