13
Khi đối mặt với khó khăn, đau khổ mọi người đều nói: “Qua rồi, sẽ tốt thôi.”
Nhưng hiện thực thì khác có những chuyện qua rồi, cũng không hề tốt.
Chuyện đã xảy ra không thể nào xem như chưa từng xảy ra được.
Những chuyện chúng ta đã trải qua, chúng sẽ khắc sâu vào trí nhớ của chúng ta, rồi trở thành một phần cơ thể của chúng ta.
Đêm đó, lúc ở khách sạn.
Tôi đã trả lời Cảnh Phàm là: “Không sao cả, chỉ là không muốn viết nữa thôi.”
Từ lúc bắt đầu của rất nhiều năm trước, tất cả mọi thứ đều không tệ lắm.
Vừa tốt nghiệp, thì quyển tiểu thuyết tôi viết khi còn học đại học đã được mua bản quyền để chuyển thể thành phim..
Lúc đó đã qua cái thời kỳ các công ty điện ảnh tranh giành những IP* hot, tôi bán bản quyền của mình không quá đắt, nhưng cũng bán được một khoản không hề nhỏ.
(IP hiểu đơn giản là những tiểu thuyết có thể chuyển thể thành phim)
Sau khi đàm phán với công ty sản xuất, họ quyết định mời tôi tham gia làm biên kịch.
Vừa đáp ứng được sự ủng hộ của fan, cũng vừa để đảm bảo chất lượng của kịch bản.
Quyển tiểu thuyết đó cũng hơi nổi, nên họ mời được Tần Kiêu – lúc đó, là một nam minh tinh rất nổi tiếng đóng nam chính.
Tôi vừa cảm thấy mình khá may mắn, vừa âm thầm chờ mong lần hợp tác này.
Thậm chí tôi đã nghĩ.
Nếu tôi cố gắng hơn một chút, rồi giỏi hơn một chút, thì có phải sau này tôi sẽ có cơ hội để đứng trước mặt Cảnh Phàm một lần nữa.
Ai ngờ, ngay từ khi bắt đầu thì mọi chuyện đã không thuận lợi, biên kịch chính phụ trách việc chuyển thể là Diêu Sanh, là một biên kịch kỳ cựu có tiếng ở trong ngành.
Cô ấy đã có một vài tác phẩm tiêu biểu, thấy mình vô cùng hiểu và có thể điều chỉnh theo chuẩn thị hiếu chung, nên cô ấy phủ nhận rất nhiều tình tiết trong nguyên tác của tôi.
Cô ấy cho rằng, những nội dung đó có lẽ sẽ được thể hiện rất tốt khi ở trong tiểu thuyết, nhưng khi chuyển thể thành phim truyền hình thì chưa chắc đã ăn khách.
Tuy tôi không phải người có chỗ dựa, nhưng dù sao thì đó cũng là tác phẩm của tôi, tôi vẫn giữ nguyên ý của mình ở một vài tình tiết quan trọng.
Nhà sản xuất cân nhắc khá nhiều, cuối cùng thì quyết định giữ cả hai bản, rồi để cả đoàn cùng xem rồi đưa ra ý kiến.
Lần đầu tiên tôi gặp Tần Kiêu là vào hôm họp đọc kịch bản.
Anh ta mặc một chiếc áo hoodie màu đen đơn giản.
Dáng người cao, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai che kín mặt.
Trong lúc hoảng hốt, tôi cứ tưởng mình đã thấy Cảnh Phàm.
Anh ta cởi khẩu trang, khuôn mặt lộ ra với những đường nét không có gì để chê.
Anh ta vô tình bắt gặp ánh mắt của tôi, không hề tỏ ra khó chịu, mà ngược lại còn hơi cúi chào tôi một cách lịch sự.
Nữ chính là minh tinh đang nổi Khương Nhung.
Cũng chẳng biết vì sao, nhưng hình như cô ấy không thích Tần Kiêu.
Dường như có một bức tường ngăn cách hai người họ.
Tôi cũng chẳng có ý định tìm hiểu sâu hơn, trong lòng chỉ nghĩ về kịch bản.
Ban đầu tôi nghĩ, dù mình có kiên trì thì cũng chưa chắc đã thành công, nhưng không ngờ Tần Kiêu lại là người ủng hộ ý kiến của tôi nhiều nhất.
Giọng nói của anh ta dịu dàng, không nhanh không chậm nói: “Tôi ủng hộ ý kiến của biên kịch Kiều.”
“Tôi thấy tác giả nguyên tác sẽ hiểu, và miêu tả cách xử lý mọi chuyện của nam chính chính xác hơn.”
“Tôi cảm thấy biên kịch Kiều nói đúng.”
Chỉ mấy câu mà đã khiến mặt Diêu Sanh đen xì.
Việc thảo luận kịch bản mất một tuần mới xong, tôi kiên trì muốn giữ lại các tình tiết có trong cốt truyện.
Việc đạo diễn có thể quyết định giữ lại các tình tiết trong cốt truyện gần như đều là nhờ Tần Kiêu.
Thấy Tần Kiêu ra ngoài, tôi cứ do dự mãi, cuối cùng tôi ra khỏi phòng họp, đi theo anh ta.
Anh ta đứng bên cửa sổ hút thuốc, khói thuốc lượn lờn trên ngón tay, đường cong gương mặt xinh đẹp, hàng lông mi dài che đi đôi mắt đen nháy.
Tôi bỗng nhiên hiểu vì sao trên mạng lại nói anh ta có một gương mặt biết kể chuyện.
Tần Kiêu thấy tôi, thì gật đầu với tôi.
“Biên kịch Kiều.”
Lúc đó tôi mới hoàn hồn, tiến lên phía trước: “Thầy Tần, tôi đến đây vì muốn cảm ơn.”
Tôi có hơi lo lắng: “Cảm ơn anh đã ủng hộ tôi giữ nguyên cốt truyện.”
“Không cần đâu, đó cũng là công việc của tôi mà.”
Tôi đang muốn chào tạm biệt.
Thì Tần Kiêu lại chủ động nói: “Muốn kết bạn wechat không?”
Tôi cứ nghĩ minh tinh, bọn họ sẽ không chủ động kết bạn với người khác.
Huống hồ còn là người nổi tiếng như vậy.
Giọng nói đột nhiên có chú do dự: “Nhưng…… có được không?”
Tần Kiêu cười dịu dàng: “Dĩ nhiên là được. Tiện cho tôi hỏi thêm về kịch bản.”