4
Lần thứ hai tôi gặp Cảnh Phàm là ở trong một quán bar.
Ngày hôm ấy, tôi đóng sầm cửa, bỏ đi.
Sau khi cúp vài cuộc điện thoại của mẹ, bà hỏi tôi ở đâu, tôi nói buổi tối tôi sẽ nghỉ ở nhà bạn.
Thật ra thì tôi đang đi lang thang, không có mục tiêu trên phố.
Anh trai đi học đại học.
Anh trai không có cánh nào để ở bên cạnh tôi mãi được.
Tôi đi ngang qua một quán bar, sau khi đứng ở ngoài nhìn một lát.
Khi đang định đi vào trong, thì có người tóm lấy sau cổ tôi ——
Cảnh Phàm tóm lấy cổ áo tôi, kéo tôi lại.
Anh ấy mặc một cái áo hoodie màu đen, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ hình chữ thập, cầm một túi quà bên tay trái.
“Dám mặc đồng phục đi vào trong đó, còn trẻ mà đã điên rồi à?”
“Sao lại là cậu vậy?”
Cảnh Phàm liếc nhìn tôi, đánh giá một lượt: “Đến ăn sinh nhật của một người anh em. Cậu thì sao, bây giờ đến đây thu thập tư liệu?”
“Không.”
“Vậy mau về nhà đi, ở đây buổi tối không an toàn đâu.”
Tôi yên lặng, nhìn anh chằm chằm.
Anh ấy bị tôi nhìn đến mức mất tự nhiên, anh đang định nói gì đó, thì nghe được tôi nghẹn ngào nặn ra ba chữ: “Không muốn về.”
Cảnh Phàm cứ muốn nói rồi lại thôi: “……Vào tối muộn, ở trước cửa quán bar mà cậu lại đi nói mấy lời như thế với người khác phái, haizz bỏ đi…cậu đợi một chút, tôi vào tặng quà.”
Tôi ngồi xổm ở ven đường đợi anh ấy.
Đến lúc anh đi ra, thì trên người anh ấy đã có mùi rượu.
Tôi nhăn mũi: “Uống rượu à?”
“Về sớm, nên phải uống một chút.”
Cảnh Phàm đi cùng tôi, bước đi chưa được mấy bước.
Từ ánh đèn lờ mờ của quán bar, đến ánh đèn sáng trưng rực rỡ của một quán trà sữa.
Cốc trà sữa đậu đỏ ấm nóng được đặt trên bàn.
“Nói đi, sao lại thế này?”
Đúng là bây giờ, tôi cần được trải lòng.
Mà trời xui đất khiến thế nào, Cảnh Phàm là người bạn đồng trang lứa duy nhất biết tôi đang viết tiểu thuyết.
Tôi chọn phần trọng để kể, Cảnh Phàm nghe vô cùng nghiêm túc.
Kể xong, anh ấy ngồi xắp xếp câu chữ mất nửa ngày, mãi mới nặn ra được một câu an ủi: “Trước đây tôi từng thấy một câu, mỗi chúng ta đều phải đi trên hai con đường.”
“Một con đường nhất định phải đi, một con đường là con đường chúng ta muốn chạy. Chỉ khi nào đi xong con đường nhất định phải đi, thì chúng ta mới có thể đi trên con đường chúng ta muốn chạy.”
“Tôi cảm thấy, cậu có thể chuyên tâm thu thập nhiều thông tin như thế, thì sau này có thể viết ra rất nhiều tiểu thuyết hay. Nhưng mà……”
“Cũng phải học tập thật tốt…… Đương nhiên, chắc chắn cách của bố mẹ cậu là không đúng……”
Nhìn là hiểu, anh ấy thực sự không giỏi an ủi người khác.
Bộ dáng nghiêm túc của anh ấy có hơi buồn cười.
Ánh đèn trong quán trà sữa rất ấm áp, chàng thiếu niên ngồi trước mắt đang bối rối không biết phải làm sao làm ra rất nhiều động tác nhỏ.
Sờ mũi, sờ vòng cổ rồi lại sờ tai.
Xung quanh có khá nhiều các bạn nữ tầm tuổi, không hẹn mà dừng ánh mắt nhìn phía bên này.
Cảnh Phàm búng tay một cái trước mặt tôi.
“Cậu có nghe không đấy?”
Tôi cười tủm tỉm nhìn anh ấy: “Cậu thi được hạng mấy?”
Cảnh Phàm ho một cái: “Luôn nằm trong top 20 á.”
“Nhưng tôi luôn ở trong top 3.”
Cảnh Phàm thấy biểu cảm của tôi đã được thả lỏng, thì cười mắng: “Đệch…… hóa ra tôi là đứa đóng vai hề à.”
5 (Sau khi tâm sự thì quan hệ của hai người đã tốt hơn nên đổi xưng hô từ tôi cậu thành tớ cậu)
Đổng Trác Thái Thái cười hì hì: “Có phải cậu đã bắt được hotboy rồi không?”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Sao có thể thế được!”
Ở cái tuổi đó, không biết từ đâu mà mọi người luôn thích dùng chó để miêu tả con trai.
Chó con, chó săn nhỏ, chó bự.
Nên Thái Thái cũng tả như vậy: “Vậy sao lúc cậu ấy nhìn cậu, giống như chó đang nhìn xương thế?”
Tôi: “……”
Nhưng hình như, số lần nói chuyện của tôi và Cảnh Phàm đã nhiều lên thật.
Anh ấy thường ra vẻ thần bí, cười hề hề thò đầu qua: “Có thể cho tớ đọc tiểu thuyết của cậu không?”
Tôi trả lời cho có lệ: “Viết xong thì cho cậu xem.”
“Tớ không phải là người duy nhất biết cậu viết tiểu thuyết đúng không?”
“Không phải.”
Cảnh Phàm cảnh giác: “Còn ai biết nữa?”
“Bố mẹ tớ.”
Tôi bị bong gân, nên trong giờ thể dục giữa giờ, tôi xin nghỉ ở lại phòng học.
Cảnh Phàm giống như thủ lĩnh của một băng đảng ngầm, đứng bên ngoài phòng học bắt chước tiếng chim kêu.
Tôi kéo cửa sổ ra, nhìn anh ấy như nhìn đứa ngốc: “Có khả năng là trong lớp chỉ có một mình tớ thôi.”
Cảnh Phàm ho một cái, đứng thẳng người, nhanh chóng nhét vào tay tôi một cáu bình giữ nhiệt và một túi chườm nóng, vừa làm mặt quỷ: “Nhà anh đây có một chị gái, anh đây hiểu mà.”
Tôi: “……”
Có đôi khi tôi thấy Cảnh Phảm ở rất gần, nhưng có đôi khi tôi lại cảm thấy anh ấy…… quá lóa mắt.
Khi chúng tôi nói chuyện ở trường và khi tôi về nhà, đều sẽ có cảm giác khác biệt nghiêm trọng.
Bố mẹ bảo tôi, tôi không xứng có một điều tốt đẹp hơn, tôi chỉ là một đứa bình thường, không nên nằm mơ.
Nhưng Cảnh Phàm lại khiến tôi nghĩ khác, vì sao lại không thể?
Tôi bắt đầu mông lung, tôi không có quyền được theo đuổi điều tốt hơn à?
Dù tôi và Cảnh Phàm không học chung một lớp, nhưng lại học thể dục cùng nhau.
Tiết thể dục của nửa năm đó, trùng hợp đều vào tiết cuối cùng của buổi chiều.
Cảnh Phàm đang chơi bóng rổ.
Ánh sáng của cả thế giới dường như đều dừng lại trên người anh ấy.
Thái Thái thoải mái lại vô tư, tính cách trái ngược hoàn toàn với tôi.
Cô ấy cười hì hì hỏi tôi: “Kiều Nhi, có phải là cậu thích Cảnh phàm không?”
Lồng ngực tôi tê dại, phủ nhận theo bản năng: “Tớ không……”
Thái Thái cười hì hì.
“Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau khi thi đại học xong, nhất định sẽ có rất nhiều người tỏ tình với cậu ấy, cậu muốn thì phải nhanh nắm lấy?”
Tôi ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì.
…… đúng nhỉ, nhất định sẽ có rất nhiều người.
Trước đó không lâu, Lâm Nguyệt của lớp nghệ thuật đã tỏ tình với Cảnh Phàm.
Cô gái người cao, chân dài, da trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo.
Tính cách thì hào phóng rộng rãi, là thứ mà tôi có cầu cũng không thể có được.
Nhưng Cảnh Phàm lại vô cùng thoải mái, từ chối một cách hào phóng, dù lúc đó còn nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện chỉ cần nhớ đến, là lại cảm thấy khó khăn, chua sót.
Sau khi tan học, tôi không vội để rời đi.
Cảnh Phàm nhìn xung quanh bốn phía theo bản năng, thấy tôi đang ngồi ngơ ngác, thì ném quả bóng qua cho một bạn nam của lớp bọn học, rồi chạy đến trước mặt tôi: “Không đi à?”
“Ừ, tớ muốn ngắm hoàng hôn một lát.”
Cũng muốn nhìn xem, liệu anh có chạy đến chào tôi không.
Hoàng hôn buông xuống, muốn hòa vào màn đêm đen nháy, vừa hùng vĩ lại vừa lộng lẫy.
Trong tiểu thuyết của tôi cần có đoạn có cảnh sắc tuyệt đẹp như thế này làm phông nền.
Ở trước phông nền, là người mà nữ chính thích.
Cảnh Phàm không nói gì, đứng yên lặng bên cạnh tôi rất lâu.
Sự tồn tại của anh trong mắt tôi giống như sợ những tia sáng xuyên qua, cảnh tượng ấy giống với khung cảnh mà tôi đã tưởng tượng ở trong lòng.
Khi đó tôi mới chợt nhận ra.
Không chỉ là trong khoảng thời gian ở chung gần đây, còn là từ trước đây khi tôi quan sát anh, đâu chỉ là thu thập thông tin thôi đâu, mà rõ ràng còn là tôi không có cách nào giấu được tình cảm của của mình.
Người viết truyện, lại yêu nhân vật dưới chính ngòi bút của mình.
Nếu không thích, thì vì sao lại viết anh vào trang sách?
Hai tháng sau là sinh nhật tôi, Cảnh Phàm mặc kệ gió lạnh chạy đến, tặng tôi một chiếc máy ảnh.
Trái tim tôi nóng rực, cũng chẳng biết phải để tay chân vào đâu cho đúng: “Cái này, quý giá quá rồi.”
Cảnh Phàm không cho phép tôi từ chối: “Nhận đi, trong kỳ nghỉ đông, tớ đã nuôi lợn 20 ngày để kiếm tiền mua đấy. Đây là đầu tư trước cho một tác giả lớn trong tương lai.”
Anh vừa nói, vừa tạo dáng chụp ảnh.
“Sau này mà muốn ghi lại cái gì, thì không nhất định phải dùng đến đại não. Dùng nó cũng được.”
Cảnh Phàm tặng quà xong thì vẫn chưa đi, nửa ngày trời anh cứ muốn nói rồi lại thôi.
“À thì…… Cậu muốn học ở đại học nào?”
“Đại học Truyền thông thủ đô, chuyên ngành biên kịch.”
Mặt anh có hơi xụ xuống: “Đế đô* à?”
(Thủ đô)
“Ừm.”
“Cũng tốt.”
“Cậu thì sao?”
“Vốn dĩ tớ muốn ở lại thành phố S.”
“Vậy còn hiện tại?”
“Hiện tại á…… cố gắng chạy đua trong một trăm ngày để đến Bắc đại*.”
(Đại học Bắc Kinh)
Tôi cười thành tiếng: “Tớ đang hỏi nghiêm túc đấy.”
Cảnh Phàm nặng nề nhìn tôi: “Tạm thời cậu đừng hỏi.”
Tôi không hỏi, nhưng không lâu sau đó tôi đã biết đáp án.
Tôi đã được nhận vào chuyên ngành biên kịch của Đại học Truyền thông Thủ đô.
Mà thành tích của anh ấy thì tiến bộ từng ngày, cuối cùng sau khi chạy đua cố gắng trong một trăm ngày thì anh thi đỗ vào Đại học kinh tế thương mại Thủ đô.
Năm ấy, trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học không xảy ra chuyện gì cả.
Thành tích của tôi không tệ, nên bố mẹ cũng thả lỏng hơn.
Mà người lớn nhà Cảnh Phàm đều ở nước ngoài, trong ba năm cấp ba anh ấy chưa từng xuất ngoại.
Nên trong kỳ nghỉ đài ngày, anh ấy đã ra nước ngoài, rồi ở đó đến cuối tháng 8.
Ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn của anh, có khi là ảnh phong cảnh, có khi lại là những câu chuyện nhỏ thú vị.
Vị trí chụp ảnh của anh ấy luôn là vị trí C*, anh đen đi rất nhiều, ảnh anh ấy ôm ván lướt sóng, răng siêu trắng.
(vị trí C chỉ vị trí trung tâm, ở đây chỉ Cảnh Phàm là trung tâm của bức ảnh)
Chắc là người nhà của anh rất yêu thương anh ấy, anh ấy chắc sẽ chẳng phiền lòng vì những chuyện lặt vặt trong cuộc sống.
Anh hình như…… đang nỗ lực để tôi thấy cuộc sống của anh nhiều hơn.
Suốt thời gian dài, trong kỳ nghỉ không hề gặp mặt, tôi đã viết xong quyển tiểu thuyết dựa trên hình mẫu của anh, cũng có nhóm độc giả đầu tiên của mình.
Tôi cho anh trai xem tiền nhuận bút của mình, cẩn thận nói: “Hình như em…… đã có một người em đặc biệt thích.”
Tôi đã thấy một chút hi vọng để có thể thay đổi được cuộc sống của bản thân, cuối cùng tôi cũng đủ dũng cảm để nói ra từ thích.
Anh trai mừng thay cho tôi.
Anh trai bảo tôi.
“Nếu thực sự thích, thì dũng cảm một chút.”
Tháng 9, là cây vừa mới chuyển vàng, thì Cảnh Phàm đã quay lại.
Hình như anh ấy còn lo lắng, khẩn trương hơn cả tôi, ở trước của Đại học Truyền thông Thủ đô anh nhận lấy vali của tôi.
“Không xong rồi.”
Tôi nhìn người con trai cao lớn trước mắt, tôi thấy tim mình đang đập bình bịch.
“Hình như tớ đã biết được cảm giác rung động của nữ chính trong tiểu thuyết rồi.”
“Hả?”
Cảnh Phàm dừng bước chân.
Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, anh quay người, lấy hết can đảm nói: “Vậy em có muốn biết cảm giác của nữ chính trong tiểu thuyết khi yêu đương là như nào không?”
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ khung cảnh đó.
Gió thổi bay những chiếc lá, cũng làm tóc rôi bay bay.
Trong khuân viên trường có người đến người đi.
Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng của anh.