Năm Nay Có Tuyết

Chương 7




10

Tôi hồn bay phách lạc, từ thủ đô về thành phố S, rồi lại từ thành phố S quay lại thủ đô.

Cảnh Phàm vui vẻ đến đón tôi, rồi anh lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đông của chúng tôi, những dự định sẽ cùng nhau làm gì.

Anh nói: “Không thì năm nay em về gặp bố mẹ anh nhé, không phải em bảo muốn giới thiệu anh với anh trai em à?”

Gặp bố mẹ à?

Tôi đã gặp họ rồi.

Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Cả người tôi tê dại, lời nói lên đến đầu môi chỉ còn ba chữ: “Chia tay đi.”

Cảnh Phàm sửng sốt, anh còn không kịp phản ứng: “Em đùa cái gì vậy?”

“Em muốn ở lại thủ đô.”

“Anh cũng biết mà, em thích viết tiểu thuyết từ bé, giấc mơ lớn nhất của em là tác phẩm của mình có thể xuất hiện ở trên màn ảnh rộng.”

“Em sẽ không về thành phố S, cũng không muốn chỉ có thể viết tiểu thuyết, chúng ta chia tay đi.”

Cảnh Phàm gấp đến đỏ mắt: “Kiều Nhuế, anh không tin. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”



“Không có chuyện gì cả.”

Tôi nói dối anh: “Thật ra em không về nhà, em đã đến Hoành Điếm. Em nhận ra em và anh không có tiếng nói chúng, có quá nhiều người có cùng tiếng nói chung với em, cảm giác ở cùng họ không hề giống khi ở cùng anh.”

“Em phát hiện ra đó mới là cảm giác mà em muốn……”

Cảnh Phàm nghe không lọt tai, anh ngắt lời tôi, anh bắt đầu nói năng loạn xạ: “Em muốn ở lại thủ đô cũng được, chúng ta có thể yêu xa mà, à không, anh cũng có thể ở lại cùng em. Anh có thể làm việc, xây dựng sự nghiệp ở đây —— anh không nhất định phải về tiếp nhận công việc của bố, anh còn có chị của anh nữa, huống hồ sau này khởi nghiệp có thể làm ở đây ——”

Tôi nâng cao tông giọng: “Nhưng anh chỉ là người nuôi lợn, anh có tiền đi nữa thì cũng vẫn chỉ là nuôi lợn. Cuộc sống của anh được định sẵn là về tiếp quản công việc của bố anh, bây giờ chúng ta có tiếng nói chung nhưng sau này thì sao?”

“Cảnh Phàm, anh và em không có điểm chung.”

“Em thực sự thấy rất phiền, cũng rất mệt mỏi, anh hiểu không?”

“Đừng bám lấy em nữa.”

Dứt lời, tôi kéo ghế ra.

Cốc cà phê nóng hổi trên bàn không hề được động đến.

Nếu ở thêm một giây nữa thôi, nước mắt sẽ trào ra mất.

Cảnh Phàm gọi tôi lại.

Giọng của anh cũng rất nhỏ cũng rất nhẹ.

“Kiều Nhuế.”

“Em chắc chắn?”

“Ừ,” Tôi không hề do dự. “Em chắc chắn.”

“Em đừng chắc chắn, trước mắt em đừng nói chắc chắn.”

Lúc đó Cảnh Phàm nghẹn ngào, anh nắm lấy tay tôi, như không dám nắm chặt.

Như thể anh sợ làm tôi đâu.

Nhưng có thể nhận ra, anh vẫn như cũ, không muốn để tôi đi mất.



“Anh có thể không nuôi lợn nữa……” chắc anh cũng không biết, anh nên nói gì.

Tôi ngắt lời anh: “Nhưng em không muốn ở bên anh nữa.”

Tôi hất tay anh ra, cũng không hề quay đầu lại.

Việc duy nhất tôi không lừa anh, lag dù tiểu thuyết của tôi không quá hot, nhưng cũng thu hút được sự chú ý của một vài công ty điện ảnh.

Họ muốn tôi đi làm biên kịch.

Tôi và họ có liên lạc trao đổi vài lần, ăn cơm cùng nhau vài lần.

Tôi biết trong khoảng thời gian đó, Cảnh Phàm luôn đi theo tôi.

Nên sau khi ăn xong, họ mời tôi đi bar, thì tôi không hề từ chối.

Đều là người trẻ tuổi, còn là người trẻ tuổi ở trong ngành giải trí, nên đa số đều chơi hết mình.

Không khí ồn ào, mọi người xích lại gần nhau, ôm hôn nhau là chuyện rất bình thường.

Trong quán bar ánh sáng mờ ảo, tôi uống rượu, liếc một cái là tôi có thể thấy Cảnh Phàm cách đó không xa đang hoảng hốt và đau lòng, tôi không đẩy cậu trai gay đang quàng tay lên vai tôi ra nữa.

Tôi thấy Cảnh Phàm đi ra ngoài, tôi vẫn chẳng thể kìm lòng được mà đuổi theo anh.

Hôm đó rất lạnh, gió bắc gào thét thổi bay hơi rượu.

Tôi tỉnh táo ra không ít, cảm thấy mình có chút xấu xí.

Rõ ràng là tôi muốn anh thấy, muốn anh đừng theo tôi nữa, nhưng lại chẳng thể kìm lòng.

Cảnh Phàm đứng dưới ánh đèn đường nhìn tôi, anh như đang muốn khóc, đuôi mắt đã đỏ hồng.

“Kiều Nhuế, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng đây như thể đây là lần đầu anh biết em……”

“Không phải đâu——”

Lúc đó tôi đã muốn nói với anh.

Bố tôi đã tr..ộm tiền của chú hai anh.

Nhưng tôi lại chẳng thể nói nên lời.

Khi tôi nói ‘Không phải đâu’, trong mắt Cảnh Phàm đã hiện lên một tia mong đợi.

Nhưng tôi lại im lặng.

Cảm giác mong đợi đó như thể là ảo giác của tôi.

Ánh mắt anh nhanh chóng lạnh đi.

“Lần này anh đã tin những gì em nói là thật.”

Anh vẫn như cũ, dù rất tức giận, rất đau lòng, nhưng anh vẫn chẳng thể nói ra những lời tổn thương người khác.

“Kiều Nhuế, chúc mọi thứ của em đều thuận lợi.”

Từ đó cho đến ngày hôm qua.

Tôi chưa từng gặp lại Cảnh Phàm.

Thủ đô rất rộng, khoảng cách là hai mươi mấy trạm tàu điện ngầm, từ đường vành đai 5 phía Đông đến đường vành đai 3 phía Bắc, hóa ra lại xa như vậy.

Xa đến mức chỉ cần không cố tình, thì có lẽ sẽ không thể gặp lại.