“Phần dì hai thì tính sao bây giờ? Đây mới là cái khó nhất đó.” Hứa Tĩnh nhắc nhở.
“Bởi vì từ bé, chị và mẹ đã nương tựa nhau mà sống nên có rất nhiều chuyện chị đều nhường nhịn, lựa chọn nghe theo lời mẹ, cuối cùng rước thảm vào thân. Bây giờ, chị tuyệt đối không nhún nhường. Mẹ sinh ra chị nên muốn sao cũng được, nhưng con của chị thì không.” Ánh mắt Vương Ninh loé lên tia yêu thương. Nghĩ đến con, cô vui sướng từ tận đáy lòng.
“Chị có kể với mẹ chuyện nhà chồng, bà bảo rằng mấy thứ này quá bình thường. Phần lớn con dâu đều bị mẹ chồng gây khó dễ, bảo sao chị lại không chịu khổ? Cứ chịu đựng, làm quen với việc đó là được.”
“Từ đó, chị hoàn toàn mất hết hy vọng. Dù sao theo ý mẹ, giữ được cái vỏ hôn nhân là tốt rồi, chị có vui vẻ hay không, không quan trọng, con chị có hạnh phúc hay không, cũng không quan trọng.”
Hứa Tĩnh không hé môi. Không phải vì không muốn nói đỡ cho dì, nhưng vì cô nghĩ lại, rõ ràng dì hai chính là kiểu tính nết này, không thể nào phản bác nổi.
“Đừng để chuyện của chị ảnh hưởng đến em. Muốn độc thân thì độc thân, muốn kết hôn thì tự tìm người để cưới. Chẳng qua chị gặp tên cặn bã, nhưng không phải đàn ông khắp thế giới đều như vậy.” Vương Ninh nói với Hứa Tĩnh. “Chuyện này chị cũng có trách nhiệm. Vì thấy đi xem mắt quá phiền, cứ chọn bừa cho có lệ, tìm không được thì cưới đại nên cuộc sống mới ra nông nỗi này. Nếu lúc trước nghiêm túc chọn một người đàng hoàng, thì có lẽ hiện tại cũng không tệ.”
“Ừ, em hiểu mà.” Hứa Tĩnh nhẹ nhàng trả lời.
Vương Ninh bật cười, líu ríu nói. “Ôi trời, chị lo lắng cho em làm gì nhỉ? So với chị, em tỉnh táo hơn nhiều.”
“Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi.” Vương Ninh vừa nói, vừa đứng dậy. “Có người để nói chuyện phiếm tốt thật. Nói ra hết mới nhẹ lòng làm sao.”
“Để em tiễn chị.” Hứa Tĩnh cũng đứng lên.
“Tiễn gì chứ? Em còn phải về làm việc mà.” Vương Ninh xua tay.
“Không phải chị có xe à? Bãi đỗ xe rất gần, chỉ mất vài phút thôi.” Hứa Tĩnh kiên trì.
Vương Ninh lại cười. “Chị có bằng lái, nhưng không lái xe đến đây. Chồng chị biết hôm nay chị ra ngoài, nhưng sáng nay anh ta lấy xe đi làm rồi, nên chị đi taxi.”
Hứa Tĩnh giật mình, mở miệng theo phản xạ. “Chiếc xe kia không phải mua cho chị à…” Lời chưa dứt đã tự động im bặt.
“Nói cho có mà em tưởng thật hả? Cho nên chị mới nói lời hoa mỹ chỉ để dỗ dành người khác!” Vương Ninh lắc đầu, thở dài, rồi đi ra ngoài. “Em ngồi xuống đi, tự chị bắt taxi về nhà. Đừng tranh cãi với bà bầu, coi chứng bà bầu tức giận đó.”
Hứa Tĩnh đứng yên tại chỗ, một mình thở dài.
**
“Không ngờ cuộc sống của chị họ lại tệ như vậy, đám cưới còn chưa tròn một năm mà.” Hứa Tĩnh buồn bã khẽ than vãn. Không biết do cô nghĩ nhiều hay không mà cô thấy đây giống như lời cảnh cáo của ông trời: nếu không kiên trì độc thân, sớm muộn gì cũng rước phải kết cục tương tự.
Hứa Tĩnh chất chứa suy tư trong lòng nên mơ mơ màng màng đi tiếp. Đến lúc ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm mới biết mình đã vào quán cà phê, cô cực kỳ ngạc nhiên, sau đó bật cười. Do phải làm việc với cường độ cao trong thời gian dài, cô đã sớm hình thành thói quen sau mỗi bữa cơm trưa sẽ mua một ly cà phê để nâng cao tinh thần. Hôm nay đã uống quá nhiều nước ngọt, không thể uống nổi cà phê thế nhưng vẫn không chút ý thức mà đến nơi này.
Hứa Tĩnh mỉm cười, định quay đầu rời đi.
Đúng lúc, một tông giọng sắc bén của nữ giới chợt vang lên. “Anh nghĩ mình là ai hả! Em sẽ mặt dày mày dạn mà đeo bám anh?!”
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, Hứa Tĩnh không nhịn được nên quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
Đập vào mắt là một cô gái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, mặt đang đỏ bừng, giống như bị chọc tức không hề nhẹ. Dáng dấp cực kỳ xinh xắn. Trong lòng Hứa Tĩnh thầm nói đẹp như vậy nên kiêu ngạo cũng phải. Người có số hưởng mà!
Tầm mắt dời sang người đối diện cô gái tóc ngắn đó, Hứa Tĩnh bỗng ngẩn ra. Nhìn người đàn ông trước mắt, cô lập tức nhớ đến mấy từ như “đẹp trai đụng nóc”, “nam thần quốc dân” rồi hoảng hốt năm giây. May mắn thay, sự tập trung của cô khá tốt, nhận thấy bản thân đang thất lễ nên nhanh chóng di dời ánh mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Tĩnh không thể không thừa nhận lời của cô gái tóc ngắn đó có vài phần là tự hạ thấp bản thân, nhưng nam thần có nhan sắc như thế, nếu cố ý đeo bám thì cũng bình thường thôi.
“Tôi đã nói mình theo chủ nghĩa độc thân, không nghĩ đến chuyện kết hôn mà chỉ muốn tìm một người làm bạn gái trên danh nghĩa. Tại cô nói mình cũng là theo chủ nghĩa độc thân nên tôi mới đồng ý giả vờ hẹn hò.” Nam thần thấp giọng lên tiếng. “Nhưng cô nói dối, thực tế thì cô cũng đâu hợp với yêu cầu của tôi, phiền cô đi cho.”
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Hứa Tĩnh nghe rõ. Cô không khỏi sửng sốt, nam thần và mình giống nhau à, đều là người theo chủ nghĩa độc thân sao?
Mặt cô nàng tóc ngắn khi xanh khi đỏ, trông vô cùng đẹp mắt. Cô ấy không thể không biện hộ cho mình. “Không phải vì em muốn anh bình thường à! Anh có biết ý nghĩ không muốn kết hôn là bất thường hay không?!”
Mặt Hứa Tĩnh lập tức tối sầm, thiện cảm với cô nàng tóc ngắn liền giảm xuống. Tuỳ tiện nói người khác không bình thường mới là đồ thần kinh đấy!
“Đi đi.” Nam thần lạnh lùng nói, tựa như không muốn tiếp tục nhiều lời với cô gái tóc ngắn.
“Vệ Giang, em nhịn anh đủ rồi!” Cô gái tóc ngắn rốt cuộc không nhịn được, tức giận đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Vệ Giang tựa lưng vào ghế, ở giữa chân mày lộ ra một chút mệt mỏi.
“Có phiền không nếu tôi ngồi xuống nói vài lời?” Lúc này, Hứa Tĩnh đi đến chỗ Vệ Giang, mở miệng dò xét.
“Làm ơn tìm người khác bắt chuyện đi.” Vệ Giang nhẫn tâm từ chối.
“Nhưng ngoài anh ra, tôi không biết trong quán cà phê này còn ai khác muốn độc thân hay không.” Hứa Tĩnh mỉm cười, chủ động giới thiệu. “Tôi tên Hứa Tĩnh, là người theo chủ nghĩa độc thân.”
Lại là một người phụ nữ khác tuyên bố mình là người độc thân nhằm muốn tiếp cận anh để thay đổi chủ ý. Vệ iang thậm chí không giận nổi. “Cô ngồi đi.” Dù sao lát nữa anh ta cũng rời đi.
“Hình như anh không tin lời tôi nói.” Hứa Tĩnh nhạy bén phát hiện thái độ lạnh nhạt của đối phương.
“Người theo chủ nghĩa độc thân à?” Vệ Giang cười nhạo. “Trùng hợp thật, người vừa rời đi cũng nói như vậy.”
“Tôi khác cô ấy.” Hứa Tĩnh khẳng định chắc nịch rằng mình với cô nàng tóc ngắn đó không giống nhau. Cô sẽ không bao giờ nói người bất đồng quan điểm với mình là không bình thường.
“Cái người vừa rời đi kia cũng từng nói mình và những cô gái khác không giống nhau.” Vệ Giang muôn phần mệt mỏi.
Hứa Tĩnh chống cằm, chăm chú nhìn Vệ Giang. “Thì anh cứ coi như tôi nói chuyện một mình cũng được. Có hứng thú thì tiếp chuyện vài câu, còn không thì xem như tôi vô hình đi.”
Vệ Giang lười nói, chỉ lo uống cà phê.
“Tết Âm lịch năm nay, tôi đã thẳng thắn nói với người nhà rằng mình sẽ không kết hôn, dự định một mình sống tới già. Cả nhà cũng đã nghĩ ra nhiều cách để khiến tôi đổi chủ ý. Nhưng cho đến bây giờ, tất cả đều thất bại. Hiện tại tôi vẫn như trước, vui vẻ độc thân.”
“Tuy tôi không nghĩ mình sẽ thay đổi ý định, nhưng ai mà biết trước tương lai đâu? Tôi đến nói chuyện với anh vì muốn xin phương thức liên lạc. Lỡ như sau này có chuyện gì, chẳng hạn tìm người giả bộ kết hôn, vờ làm vợ chồng hoặc soạn hợp đồng hôn nhân, cưới xong sẽ ly dị sau nửa năm thì có người cùng chí hướng để hỗ trợ cũng không tồi ha.”
Nói đến đây, Hứa Tĩnh dừng một chút rồi bổ sung. “Đương nhiên, nếu anh không hứng thú thì quên đi, tôi sẽ không dây dưa đâu.”
Trong lúc Hứa Tĩnh nói, Vệ Giang từ từ ngồi thẳng người giống như thực sự quan tâm. Nhưng anh vẫn như cũ, có chút nghi ngờ, mở miệng yêu cầu. “Nói một câu để chứng minh rằng cô cần tìm đồng đội chứ không phải bạn trai xem nào.”
Vì vậy, Hứa Tĩnh bắt đầu suy nghĩ thấu đáo. Nhưng cô có quá nhiều từ muốn nói, một câu e là không thể nói hết.
“Độc thân từ trong bụng mẹ. Từng tuổi này cũng chưa hề yêu đương, tôi nghĩ mình sẽ không vì anh mà có ngoại lệ.” Hứa Tĩnh bình tĩnh trả lời, thuận tiện lôi kéo dụ dỗ anh ta. “Anh thực sự không thử suy xét sao? Biết đâu tương lai anh chết trong nhà mà không ai hay, ít ra tôi còn có thể giúp anh nhặt xác.”
Vừa nãy, cô có suy nghĩ hơi mông lung rằng nếu có một đồng đội cùng chí hướng giả bộ kết hôn với mình thì sẽ ngăn được biết bao nhiêu rắc rối. Mẹ cô sẽ không phải ngày ngày than ngắn thở dài như thể con gái bị bệnh nan y. Vệ Giang có thể chống đỡ được mỹ nữ tóc ngắn, cũng thờ ơ khi cô chủ động tiếp cận, chứng tỏ anh ta kiên trì theo chủ nghĩa độc thân, không dễ dàng rung động.
Tất nhiên, theo chủ nghĩa độc thân cũng không chắc chắn là người tốt, tính tình cụ thể cần phải tìm hiểu thêm. Tuy nhiên kiếm được một đồng loại còn sống sót là hiếm vô cùng, nên Hứa Tĩnh không thể bỏ lỡ trong nuối tiếc được. Ngay cả trong tương lai, họ không kết hôn thì trước mắt tìm hiểu nhau cũng không thành vấn đề.
Phải biết số người không muốn kết hôn chỉ là thiểu số, trong đó, phần lớn là người theo chủ nghĩa độc thân. Có người chỉ vì muốn tự do, không thích trói buộc nên mới không kết hôn. Bọn họ có thể thay người yêu như thay áo, mỗi ngày đều chơi đùa cực kỳ vui vẻ, nhưng người theo chủ nghĩa độc thân thì không làm như vậy.
Bởi vậy, theo quan điểm của Hứa Tĩnh, những người độc thân phẩm chất cao hiếm vô cùng, gặp được sao dễ dàng buông tha. Hơn nữa, vừa rồi nghe Vệ Giang nói chuyện hình như đang tìm một người giống mình để giả làm bạn gái. Anh ta tỏ ra hờ hững chẳng qua vì không tin Hứa Tĩnh cũng như mình thôi.
Dứt lời cần nói, Hứa Tĩnh kiên nhẫn chờ câu trả lời của Vệ Giang.
Giờ phút này trong lòng Vệ Giang khá phức tạp. Lo lắng khi già không có ai nhặt xác, không nghĩ đến chuyện yêu đương hoàn toàn là suy nghĩ chỉ những người cùng chí hướng mới có. Nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện một cô nàng đứng trước mặt anh nói rằng không muốn yêu đương và sẽ không vì anh mà phá lệ khiến tâm tình Vệ Giang có chút vi diệu.
“Tôi tên Vệ Giang, là họa sĩ truyện tranh, rất vui được làm quen.” Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rốt cuộc Vệ Giang cũng mỉm cười, vươn tay kết bạn.
Nụ cười vui vẻ bất chợt của nam thần làm Hứa Tĩnh mất hồn trong ba giây. Một lát sau mới có phản ứng, khẽ do dự rồi đưa tay ra. “Hứa Tĩnh, lập trình viên, chào anh.”
“Bây giờ tôi có việc nên không thể nói nhiều. Đây là số điện thoại của tôi.” Vệ Giang đọc một chuỗi số.
Hứa Tĩnh trực tiếp nhấn số để gọi, chờ di động của Vệ Giang thông báo cuộc gọi đến, cô không chút chần chừ liền tắt máy, ý bảo. “Đây là số điện thoại của tôi.”
Vệ Giang lưu số, rồi đứng dậy. “Tôi đi đây, có gì liên lạc sau.”
“Ừm.” Hứa Tĩnh tươi cười, nhìn Vệ Giang rời đi.
Đến lúc còn lại một mình, Hứa Tĩnh lộ ra vẻ buồn rầu. Trước mắt thì đồng đội điểm nào cũng tốt, nhưng có cái là quá đẹp trai, đúng là thử thách ý chí của cô mà.
Đôi lời của tác giả:
Mẫu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm thứ nhất (ba mươi năm trác táng)
Tác giả (nghiêm túc): Hãy miêu tả xem chồng tương lai của cô đẹp trai cỡ nào!
Hứa Tĩnh (bâng quơ): Cuối cùng tôi mới biết tại sao một người đàn ông cũng có thể bị xâm phạm… Như anh ấy mà đi ra đường rất ư là nguy hiểm.
Tác giả (nghiêm túc): Nói cụ thể và sinh động hơn đi.
Hứa Tĩnh (thờ ơ): Dù tôi là người kiên định theo chủ nghĩa độc thân thì trong nháy mắt cũng muốn lột đồ anh ấy rồi ngủ cùng. Như vậy đã đủ cụ thể và sống động hay chưa?
Tác giả (nhìn xa xăm): Ờ… chắc là đủ rồi…
————————————————
Mẫu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm thứ hai (nói hươu nói vượn vô bờ bến)
Tác giả (nghiêm túc thảo luận): Tại sao nam chính lại yêu nữ chính trước!
Hứa Tĩnh (cân nhắc): Chắc do lúc tôi nói sẽ giúp anh ấy nhặt xác nghe ngầu quá…
Vệ Giang (trịnh trọng giải thích): Chỉ khi cùng nhau sống đến bạc đầu mới nhặt xác được chứ! Rõ ràng là em ấy yêu trước!
————————————————
Mẫu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm thứ ba (kiềm chế một cách vô nghĩa)
Tác giả (nghiêm chỉnh): Không phải cô là người độc thân kiên định sao? Vì cớ gì mà không kiềm chế nổi trước một gương mặt đẹp chứ?
Hứa Tĩnh (nheo mắt): Nhịn được là do không đủ quyến rũ… Thử hỏi mấy cô gái độc thân xem, nếu Hồ Hoắc ở trước mặt bọn họ lại có cơ hội chơi đùa thì mấy cô ấy có còn nhớ rõ mình theo chủ nghĩa độc thân được hay không.
————————————————
Lúc viết mấy mẫu đối thoại nhỏ này đầu óc tôi như nước chảy ấy…