Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 124




Lục Bạch luôn là người vô cùng cẩn thận. Bởi vậy, từ khi hắn đọc được bối cảnh của thế giới này, hắn không chỉ có phân tích rõ ràng tình trạng của chính mình, mà còn bao gồm cả hiện trạng của những người xung quanh, cùng nhau phân tích rõ ràng.

Đặc biệt là tình cảm dị dạng giữa bốn huynh đệ Lục gia.

Lục Quỳnh tuy được sủng ái, hơn nữa thân thể không tốt, nhưng cũng không đến mức giống một em bé to xác như vậy, hai mươi tuổi rồi còn muốn cả ngày nằm ở trong lòng ngực của ca ca. Nhưng hết lần này tới lần khác, người xung quanh lại cảm thấy đây là điều bình thường, thậm chí còn có không ít người sẽ theo bản năng mà chiếu cố Lục Quỳnh, điều này rất kỳ lạ.

Bởi vậy, thời điểm Lục Bạch mới đến đã suy nghĩ rõ ràng, Lục Quỳnh này căn bản không phải là thanh thanh bạch bạch, bạch liên hoa gì cả, tất cả đều là giả vờ mà thôi. Mà người này giỏi nhất chính là che giấu.

Hắn dùng bề ngoài yếu ớt, một chút một chút như tằm ăn dâu, làm những người xung quanh cảm thấy thương tiếc, hễ có chuyện gì không thuận lợi, đều sẽ có người ra mặt xử lý cho hắn, hắn chỉ cần ngồi chờ kết quả, nhấm nháp trái cây là được.

Giống như lúc trước, khi Lục Bạch vừa xuất hiện ở Lục gia, nếu nói ba huynh đệ Lục gia đều theo bản năng muốn giết chết hắn, không bằng nói đây là kết quả của việc Lục Quỳnh thay đổi mọi người một cách vô tri vô giác.

Bao nhiêu lần, chỉ cần Lục Bạch tới gần, hắn liền bệnh nặng, nếu không thì là đêm khuya bị bóng đè.

"Ca ca đừng trách Lục Bạch, là do ta, là do thân thể của ta quá kém." Mỗi lần, Lục Quỳnh cái đều sẽ lôi kéo tay áo ba huynh đệ Lục gia, ân cần giải thích thay cho Lục Bạch.

Nhưng càng làm như vậy, liền càng có vẻ là Lục Bạch có ý đồ xấu, dường như chỉ cần Lục Bạch còn tồn tại, liền sẽ động một tí là ảnh hưởng đến tính mạng của Lục Quỳnh.

Hệ thống: Vậy hiện tại hắn không giả bệnh sẽ không khiến cho người xung quanh nghi ngờ sao?

Lục Bạch: Đương nhiên là không. Dù sao Lục Quỳnh tri kỷ như vậy, sao có thể tại thời điểm trong nhà đang có phiền toái, mà chính mình lại để ba cái ca ca chịu ấm ức được?

Hệ thống thấy thế là đủ rồi.

Bởi vì tính cách vô cùng thiện giải nhân ý của Lục Quỳnh, trong khoảng thời gian kế tiếp, ở trong trường học, Lục Bạch liên tục gặp phải đám người Lục Quỳnh.

Từ trước đến nay, Lục Quỳnh ra cửa đều là chúng tinh phủng nguyệt. Mặc dù hiện tại Lục Can còn bởi vì Lục Bạch báo nguy mà đang phải tiếp thu điều tra, nhưng người bảo vệ xung quanh Lục Quỳnh vẫn đông đảo như cũ.

Đứng mũi chịu sào, đám công tử khoa nghệ thuật kia tự nhiên cũng thấy Lục Bạch không vừa mắt. Nhưng kiêng kị Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy, cũng không dám làm gì. Trong lúc nhất thời cũng coi như là gió êm biển lặng.

Lục Quỳnh là nam thần trong mắt học sinh năm hai khoa nghệ thuật, mà Lục Can càng là hội trưởng Hội Học Sinh trong học viện. Hai người này vẫn luôn là tâm điểm trong mọi cuộc nói chuyện.

Về phần Lục Bạch, lúc trước cũng bởi vì luôn đi theo sau hai người bọn họ mà cũng bị không ít người chú ý. Hiện tại, mặc dù Lục Bạch đã thay đổi, nhưng số người chú ý hắn vẫn nhiều như vậy.

Dần dần, có người ở trên diễn đàn trường bát quái, "Này, các ngươi nhìn Lục Bạch hiện tại, được Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy, các học trưởng mỗi ngày ở bên, rất giống Lục Quỳnh được đám người Lục Can vây quanh."

Người này vốn là người lanh lợi, muốn nói Hạ Cẩm Thiên đối xử với Lục Bạch quá đặc thù một chút. Nhưng cố tình lại nhắc đến Lục Quỳnh, làm mọi việc liền trở nên phiền toái.

Khoa nghệ thuật tất nhiên sẽ không để yên, đã bắt đầu chửi bới trên diễn đàn.

"Mắt bị mù đi! Lục Bạch, cái loại người như keo da chó này, làm sao có thể so sánh với nam thần của chúng ta?"

"Thôi đi, Lục Bạch ác độc đến mức đi khi dễ một cái người bệnh thân thể không tốt, lần trước Lục Quỳnh nằm viện chính là do bị hắn làm hại."

"Ta thật muốn phun ra. Lục Bạch muốn tài năng không có tài năng, muốn dung mạo không có dung mạo, đem hắn so sánh với Lục Quỳnh, không phải là vũ nhục nam thần sao?"

Câu trước thì đã xuất hiện phổ biến từ lâu. Nhưng câu không có dung mạo, thì rất vô nghĩa.

Bình tĩnh xem xét, Lục Bạch chỉ là không trang điểm mà thôi, chỉ bằng diện mạo, hắn đẹp hơn nhiều so với Lục Quỳnh.

Bởi vậy cũng có người nhìn không vừa mắt, liền ở trên diễn đàn phản đòn trở về, "Khoa nghệ thuật các ngươi cảm thấy Lục Quỳnh là nam thần thì thôi đi! Nhưng cũng đừng không còn não mà hất nước bẩn lên người Lục Bạch có được không?"

"Đúng vậy! Lục Bạch nhìn cũng khá đẹp mà."

Nói qua nói lại, trên diễn đàn bắt đầu xuất hiện một nhóm người nói đỡ cho Lục Bạch, mắng trở về.

Một khi bắt đầu tranh cãi, liền rất khó kết thúc. Buổi tối, tan học, Tiêu Tùy vừa lên diễn đàn liền thấy bài viết này ở trang đầu.

Hắn vốn dĩ chính là người thẳng thắn, lúc trước đã nhìn Lục Quỳnh không vừa mắt, sau đó càng cảm thấy Lục Bạch chỗ nào cũng đều làm cho người ta thích, trực tiếp bình luận vào bài viết đó, "Nói bừa cái gì! Lục Quỳnh là ma ốm, Tiểu Lục Bạch của chúng ta thân thể cũng có tốt hơn đâu!"



Lúc trước Hạ Cẩm Thiên đưa Lục Bạch trở về để cho lão trung y của gia gia hắn xem bệnh cho, đại phu kia nói rất dọa người, nói là, thân thể Lục Bạch nếu không dưỡng tốt, khả năng không sống được đến 40 tuổi. Nhưng dù có dưỡng tốt, về sau cũng sẽ chịu nhiều ốm đau, bệnh tật.

Hạ Cẩm Thiên lo lắng muốn mệnh, đám người Tiêu Tùy cũng bị dọa sợ, rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của đám người Lục Can đối với Lục Quỳnh.

Nhóm người này nói chuyện gì không nói, cố tình nói đến chuyện thân thể Lục Quỳnh rất yếu ớt. Tiêu Tùy trực tiếp bùng nổ, mang theo anh em trong đội đem từng cái bình luận tán thành với Lục Quỳnh hay chửi bới Lục Bạch đều phản bác lại một lần.

Hạ Cẩm Thiên sau khi biết chuyện này, động tác càng lưu loát hơn, hắn trực tiếp xóa luôn bài viết đó.

Người duy nhất không để ý, chính là bản thân Lục Bạch.

Hệ thống nhìn Lục Bạch bị mọi người vây quanh ở giữa cẩn thận khuyên bảo, thở dài, "Ngươi như này có tính là đệ đệ được học bá đoàn sủng ái không."

Lục Bạch nghiêm trang phản bác: "Đừng nói bừa, Hạ Cẩm Thiên đúng là thành tích không tồi, nhưng Tiêu Tùy là cái học tra hàng năm thi lại. Ta mới là học bá."

Hệ thống lại không thể phản bác được, dỗi không muốn nói chuyện tiếp với Lục Bạch.

Trong không khí hài hòa giữa một người một hệ thống, thi giữa kỳ cũng đang dần tới.

Lục Bạch là năm hai, bởi vậy thời gian thi cũng khác với nhóm người Hạ Cẩm Thiên, khó có được thời điểm đi một mình trong trường.

Lúc đi ngang qua khu dạy học của khoa nghệ thuật, Lục Bạch nhìn thấy Lục Quỳnh đang đi về hướng này, bộ dáng vẫn là chúng tinh phủng nguyệt.

Không thấy một thời gian, Lục Quỳnh gầy hơn một chút so với lúc trước, càng thêm có vẻ mảnh mai, chọc người trìu mến.

Lục Bạch bất động thanh sắc đánh giá Lục Quỳnh, càng thú vị chính là, giống với những lần gặp mặt trước, lần này, Lục Quỳnh vẫn không tự mình đi lên đối mặt với Lục Bạch, ngược lại là người bên cạnh Lục Quỳnh nhìn thấy Lục Bạch trước.

Đó cái cao gầy nam sinh, gần như theo bản năng che ở phía trước Lục Quỳnh, muốn ngăn cách giữa hai người.

Mà Lục Quỳnh cũng dừng lại, đứng sau rất nhiều người, thật cẩn thận hỏi Lục Bạch, "Cái đó, gần đây ngươi có khỏe không?"

Hắn như là đang thật sự lo lắng cho Lục Bạch vậy, rõ ràng là sợ hãi tới cực điểm, rõ ràng không dám cùng Lục Bạch tiếp xúc, nhưng vẫn kiên trì dò hỏi.

" Sau khi ngươi đi, chúng ta vẫn luôn rất lo lắng."

"Lo lắng cái gì a! Tiểu Quỳnh, ngươi qua tốt rồi. Hắn ăn bám ở nhà ngươi lâu như vậy, thân thể có tốt không, cùng các ngươi cũng không có quan hệ."

"Nhưng mà ta......" Lục Quỳnh còn muốn nói, nhưng bạn học rất nhanh liền lôi kéo hắn quay về phòng học.

"Mau mau mau, phải thi rồi! Tam thiếu đã dặn dò chúng ta, phải cẩn thận, đừng để cho hắn làm ngươi bị thương."

Nhưng lần này lại là Lục Bạch nói trước, "Ngươi tìm ta, là bởi vì ta còn có cái gì quên ở Lục gia sao?"

"...... Không có."

"Vậy ta còn có khoản tiền nào chưa thanh toán cho Lục gia sao?"

"Khoản tiền nào?"

"Đã quên sao? 6000 tiền mặt, thẻ ngân hàng còn có ba vạn, cộng lại là ba vạn sáu. Ta ở phòng để công cụ được sửa tạm thành phòng cho khách khoảng nửa năm, ngay cả cửa sổ cũng không có, tương đương với nửa tầng hầm, nhưng cái gì ra cái đó, cho nên tiền thuê ta cũng trả đủ."

"Về phần quần áo mặc đi ra ngoài, Lục gia cũng không có mua cho ta. Ăn cơm ta cũng không được ăn ở phòng khách, đều là ăn cùng người hầu. Nói như vậy, bằng đó tiền cũng đủ rồi."

Lục Bạch nói đơn giản thanh thoát, lại làm ánh mắt người xung quanh nhìn Lục Quỳnh trở nên vi diệu. . Chap mới luôn có tại ~ TRUм tгцуen.м E ~

Trong trường học vẫn luôn bàn tán là Lục Bạch ăn nhờ ở đậu, mặt dày mày dạn ở Lục gia. Nhưng một khi Lục Bạch có trả tiền, mọi chuyện lại trở nên khác biệt.

Mang theo tiền cùng đồ ăn, cha mẹ là bằng hữu, như vậy thân phận ở tại Lục gia cũng là thuận lý thành chương, nhưng đạo đãi khách của Lục gia, cũng quá vi diệu rồi.



Lục Quỳnh nhíu mày, muốn giải thích với Lục Bạch, "Ta biết là ngày đó ngươi chỉ giận dỗi ca ca thôi, Lục Bạch, đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Lục Bạch cởi bỏ hai nút thắt trên cổ áo.Trên làn da trắng nõn, dấu tay vẫn còn rõ ràng.

"Hai tuần, còn chưa biến mất. Lúc trước Lục Can muốn bóp chết ta, ngươi biết không?"

"!!"Lục Quỳnh sợ hãi, người xung quanh mau chóng đỡ lấy hắn.

Lục Bạch cười lạnh một tiếng, duỗi tay đẩy Lục Quỳnh ra, bước qua.

"Tiểu A Quỳnh, chính mình đã mệnh ở sớm tối, cũng đừng lo thêm chuyện của người khác. Nếu ngươi thật sự muốn cho ta tha thứ Lục Can như vậy, cũng không phải không được."

Duỗi tay bóp lấy cổ Lục Quỳnh, bàn tay Lục Bạch đột nhiên thít chặt, gằn từng chữ, "Chỉ cần ngươi gần chết một lần, ta liền tha thứ Lục Can."

"Không, không!" Lục Quỳnh bị dọa đến cả người run rẩy, mặt trắng bệch, gần như muốn ngất xỉu.

Kỳ thi đã gần đến, Lục Bạch cũng lười nhìn hắn diễn kịch, đơn giản vòng qua mọi người, lập tức rời đi.

Mà Lục Quỳnh, sau khi đã chịu kinh hách lớn như vậy, tự nhiên cũng không làm được bài thi thử.

Có bạn học đã đưa hắn đến phòng y tế. Nhìn thái độ vẫn như bình thường, nhưng Lục Quỳnh biết, đã có sự thay đổi.

Đây là chỗ tiếp giáp giữa hai khoa, có không ít người khoa quản lý cũng đi ngang qua này. Nghe được lời Lục nói của Bạch.

"Cái kia, Lục Bạch...... Vừa rồi ngươi nói đều là thật sao?" Lớp trưởng lớp Lục Bạch đi lên hỏi hắn.

Vết thương trên cổ Lục Bạch hiện tại nhìn thôi cũng thấy ghê người, có thể thấy được lúc đó bị nghiêm trọng như thế nào.

Lục Bạch không để ý chút nào, gật đầu, "Là thật sự."

"Trời ạ! Hiện tại ngươi có sao không!"

"Không sao." Lục Bạch chỉ chỉ trường thi, "Sắp đến giờ thi, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Nhìn như chỉ là tranh chấp nhỏ, nhưng lời đồn đãi lại lan truyền rất nhanh. Sau khi kết thúc ngày thi, trên cơ bản học sinh hai khoa đều đã biết.

Lục Bạch vẫn như cũ, không có phản ứng gì, trước kia bởi vì bị Lục Can nhằm vào cùng với lực ảnh hưởng của Lục Quỳnh, cho nên danh tiếng của hắn rất xấu, không chỉ ở khoa nghệ thuật, mà ngay cả bạn học cùng khoa của hắn cũng không nguyện ý tiếp xúc với hắn.

Hiện tại nghe được nội tình, cũng có không ít người bắt đầu nói móc nhau.

"Cũng bình thường, ngươi ngẫm lại xem, nếu là Lục Bạch thật sự bất kham như vậy, đám người Hạ học trưởng làm sao có thể sẽ ngày ngày đi chơi cùng hắn?"

Chỉ tiếc là Lục Can đang một mình ở nhà đóng cửa ăn năn và Lục Quỳnh đã bị trục xuất về nhà cũng không biết được.

Buổi tối, Lục Diễm lâu lâu mới về nhà một lần, đi vào từ đại sảnh, ngoài ý muốn phát hiện hai đệ đệ đều ở nhà, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, "Không phải tuần thi thì các ngươi sẽ ở trong trường học sao?"

Lục Can lắc đầu, trước tiên dỗ Lục Quỳnh đi ngủ, sau đó mới giải thích mọi chuyện cho Lục Diễm.

"Cháu trai này! Ta liền biết hắn không có ý tốt đối với Tiểu Quỳnh!" Lục Diễm tính tình nóng nảy, trực tiếp quay đầu đẩy cửa đi ra ngoài, lái xe đến trường học. Hắn muốn hung hăng thu thập Lục Bạch một trận.

Mà lúc này, trong trường học, Lục Bạch lại nhận được tin nhắn từ một người khác của Lục gia, là Lục Du.

Hệ thống kích động phi thường: Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ~ đại, đại Boss muốn đến chỗ ngươi!

"Phải không?" Tính tính thời gian, cũng là thời điểm Lục Du nên ra mặt rồi. Chỉ là lúc nào đi gặp hắn, Lục Bạch còn cần phải cân nhắc một chút.

Nhưng mà đúng lúc này, hệ thống đột nhiên "Di" một tiếng, "Lục nhị cũng đang trên đường tới. Vì cái gì?"

Lục Bạch ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên liền cười, "Vậy không phải đúng lúc sao? Ta đang có trò hay muốn tặng cho hai người bọn họ."