Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 132




Khoa nghệ thuật bắt đầu náo loạn.

"Tôi xxx con mẹ nó! Lục Bạch tham gia thi vẽ? Là mẹ nó muốn mặt mũi của trường mất hết sao?"

"Chuyện này không có khả năng! Nếu những thứ Lục Bạch vẽ ra đều có thể lấy được tư cách dự thi thì tất cả học sinh khoa nghệ thuật chúng ta đều đừng lăn lộn nữa!"

Nhớ lại những bức tranh rác rưởi mà lúc trước Lục Bạch vẽ khi chạy theo sau Lục Can, trong lúc nhất thời học sinh khoa nghệ thuật giống như chịu nhục nhã rất lớn.

Khoa quản lý bên này cũng mộng bức theo.

Nhưng rất nhanh đám người chơi thân với Tiêu Tùy liền phản ứng lại, bắt đầu nói chuyện thay Lục Bạch.

"Đừng đùa, học viện thi đấu là hai giáo sư cùng nhau tuyển chọn, các người không phục, liền đi hỏi giáo sư!" Bọn họ vẫn nhớ rõ là Lục Bạch biết vẽ tranh, loại người chết cũng sẽ không vẽ tranh như Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch có thể dạy dỗ thành một tay vẽ tranh sơn dầu tuyệt đẹp, nói không chừng bản thân Lục Bạch chính là thiên tài.

Hơn nữa, bọn họ nói có đạo lý. Tư cách tham gia thi đấu vòng loại là hai giáo sư chuyên ngành cùng nhau tuyển chọn. Nếu hoài nghi thì đi hỏi phía nhà trường, ở trên diễn đàn đoán mò làm gì?

Kết quả là, thật sự có người không phục đi hỏi, ngoại trừ được biết là thành tích của Lục Bạch không có vấn đề, thì không nhận được thêm nội dung khác.

"Gian lận, nhất định là có gian lận."

Người khoa nghệ thuật đã chán ghét Lục Bạch từ lâu, khó có được khi Lục Can ở trường học, rất nhanh đã bị người bên cạnh rủ đi xem.

"Lục tam, chuyện này rất kỳ quặc, tôi nghe nói cậu tính toán dựa vào học viện thi đấu lần này để đẩy Lục Quỳnh lên có phải không?"

"Đúng. Em ấy muốn ghi danh trở thành học sinh của Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư."

"Vị kia mấy năm gần đây không thu học sinh, tôi nghe nói lần này Lục Bạch rất kỳ quái, với cả Hạ gia cũng đang nhằm vào nhà các cậu? Trong lòng cậu có tính toán gì chưa, không được liền đi hỏi một chút."

"Đã biết." Lục Can hiểu được ý tứ của bạn bè, vì thế, ban đêm hắn đi bái phỏng giáo sư của mình.

Kết quả vừa mới mở cửa, đã bị lão sư mắng một trận.

Vị lão sư này của Lục Can, nổi tiếng là nghiêm khắc trong giới. Bản thân Lục Can có tài hoa, lại là đệ tử chân truyền, gần như chưa từng bị mắng. Lần này cũng là ngoại lệ.

Lục Can nhặt bức tranh bị ném trên mặt đất lên, không rõ nội tình nhìn lão sư.

"Ngày thường em rất thông minh, tại sao gần đây lại ngu như vậy?" Thấy Lục Can không hiểu, lão sư hận sắt không thành thép, "Đây là bức tranh em vẽ nửa năm trước, đây là bức tranh hiện tại của em. Tâm cảnh của em làm sao vậy?"

"Em......" Lục Can không biết nên nói cái gì, gần đây hắn bởi vì Lục Bạch mà tâm phiền ý loạn, luôn không thể tập trung được. Vẽ tranh yêu cầu tĩnh tâm, nhưng hắn lại không có biện pháp khiến chính mình an tĩnh lại, tập trung sáng tác.

Lão sư thở dài, ngữ khí cũng hòa hoãn lại.

"Lục Can, tổ mẫu của em có ân đối với thầy, là Bá Nhạc(*) của đời thầy. Thầy lại nhìn em lớn lên, cho nên thầy mới lấy danh nghĩa trưởng bối nói với em vài câu thật lòng. "

"Em yêu thương em trai là đúng, nhưng cũng cần có cái mức độ. Em muốn mang Lục Quỳnh tiến vào giới nghệ thuật, nhưng em cũng cần phải đứng vững bước chân của mình trước. Em xem hiện tại trình độ của em đã giảm xuống đến mức nào?"

"Lục Can, nguyên bản em là học sinh có linh khí nhất của thầy, hiện tại em muốn hao hết linh khí đó sao?"

"Chính mình tự ngẫm lại đi."

"Rất xin lỗi thầy, em sẽ tỉnh táo lại." Lão sư quở trách làm lửa giận nổi lên trong lòng Lục Can.

Đặc biệt là lần này, không những không hỏi được rõ ràng chân tướng mọi việc, ngược lại còn bị răn dạy một trận, càng làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng mà trước khi đi, lão sư đột nhiên hỏi hắn, "Em và Lục Bạch rốt cuộc có quan hệ gì?"

Lục Can ngạc nhiên, "Vì sao thầy lại đột nhiên hỏi vậy?"

"Chúng ta đang nghĩ có thể chuyển cậu ấy tới khoa nghệ thuật tới hay không? Lục Bạch chính là một thiên tài."

"Cái gì?" Lục Can hoàn toàn ngây ngốc. Hắn thậm chí cho rằng lão sư đang trêu đùa hắn. Trình độ vẽ tranh của Lục Bạch hắn đã xem qua, ngay cả tĩnh vật đều vẽ không được.

Nhưng hiện tại, lão sư của mình nói cậu ta là thiên tài, thậm chí khoa nghệ thuật cũng phá lệ cho cậu ta - một học sinh khoa quản lý, đại diện trường học tham gia học viện thi đấu. Rốt cuộc chuyện này là sao?

Nhưng mà mấy ngày nay Lục Can thật sự rất tiều tụy. Hơn nữa việc học họa kỹ cũng là một cuộn chỉ rối. Vì thế, sau khi về đến nhà hắn liền ngã lên giường, chỉ muốn giảm bớt sự mệt mỏi.

Đại sảnh tầng một, Lục Quỳnh ngồi ở trên sô pha chờ đợi Lục Can rất lâu, cuối cùng lại bị bỏ qua. Y mím môi, không nói gì, cũng an tĩnh đi lên lầu.

Không khí trong nhà không đúng. Không, phải nói là, từ khi Lục Bạch rời khỏi Lục gia, không khí tại Lục gia liền trở nên quỷ dị.



Lục Quỳnh cảm thấy, chính mình nên làm điều gì đó, mới có thể cứu vãn một chút.

Học viện thi đấu, Lục Bạch cũng dự thi. Mở di động ra, nhìn chủ đề đang được bàn luận trong lớp, Lục Quỳnh đoán được hơn phân nửa Lục Can cũng đang lo lắng vì chuyện của Lục Bạch.

Vì thế, Lục Quỳnh mở danh bạ ra, gọi điện thoại cho một lão sư khoa nghệ thuật.

Vị lão sư này là một trong những giám khảo của vòng loại, cũng là người ra đề thi vẽ tranh. Lục Quỳnh là học sinh mà hắn thích nhất, bởi vậy, mặc dù biết cần phải tránh, hắn vẫn nhận điện thoại của Lục Quỳnh.

Không nghĩ tới, mới vừa nhận điện thoại, liền nghe ở đầu bên kia tiếng nghẹn ngào.

"Làm sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì? Lục Quỳnh, em đừng khóc." Lão sư theo bản năng mở miệng dỗ y, gần đây Lục gia xảy ra rất nhiều chuyện, hắn sợ Lục Quỳnh không chịu nổi áp lực.

Lục Quỳnh thấp giọng đáp ứng một câu, sau đó tinh tế nói, "Em không có việc gì, chỉ là em quá khẩn trương."

"Em cảm thấy chính mình có thể đấu qua vòng loại, nhưng bọn họ nói, Đàm Ích về nước, em sợ, em sợ làm mất mặt khoa. Em, em như thế nào cũng không thể so được với Đàm Ích."

Giọng nói Lục Quỳnh rất nhỏ, mang theo khóc lóc nức nở giống như là thú con bị vứt bỏ, mỗi một tiếng hít không khí đều làm người đau lòng.

Lão sư chỉ có thể chậm rãi dỗ y, nhưng tâm lý lại hiểu rõ, học viện thi đấu lần này, Lục Quỳnh nhất định phải làm pháo hôi. Dù sao, mặc kệ là Đàm Ích hay là Lục Bạch, thực lực của bọn họ đều không phải là thứ Lục Quỳnh có thể dễ dàng với tới.

Nhưng đứa nhỏ này mẫn cảm lại tinh tế như vậy, vạn nhất thật sự thua, có thể luẩn quẩn trong lòng hay không?

Cuối cùng, lão sư không đành lòng nghe Lục Quỳnh khóc, vì thế hàm súc tiết lộ chủ đề cho Lục Quỳnh.

"Gần đây em luyện tập vẽ chân dung nhân vật nhiều một chút, không phải em có ba người anh sao? Có thể lấy bọn họ để luyện tập."

Lục Quỳnh hơi hơi mở to mắt, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn lão sư", sau đó tắt điện thoại. Mà lúc này trong mắt Lục Quỳnh, căn bản không có một giọt nước mắt nào.

Nhưng điều này đã không quan trọng, biết trước đề, Lục Quỳnh có mười phần nắm chắc nhất định có thể nhất minh kinh nhân.

So với mọi người không hề có sự chuẩn bị, chỉ có y biết cần phải vẽ cái gì. Về phần Đàm Ích, ở phương diện kỹ xảo Lục Quỳnh căn bản không so được, nhưng y cũng biết nên như thế nào để đánh ngang tài ngang sức với Đàm Ích.

Y có thể dựa vào tình cảm cùng lập ý, đây là thứ mà hiện tại Đàm Ích không thể dùng kỹ xảo để bù vào. Trùng hợp cũng là phương diện mà Lục Quỳnh am hiểu nhất.

Tính toán của Lục Quỳnh, Lục Bạch không biết.

Mà sau khi danh sách được công bố, Lục Bạch lại đi học, thái độ của người xung quanh đối với cậu cũng trở nên vi diệu hơn. Lúc trước là bọn họ cô lập Lục Bạch, lại đồng tình với cậu, muốn giúp cậu nói chuyện, nhưng cũng ở trên diễn đàn ngốc nghếch mắng cậu.

Hơn nữa Lục Bạch đột nhiên đạt được tư cách dự thi bộ môn vẽ tranh của học viện thi đấu, liền càng làm cho bọn họ không biết phải đối xử với Lục Bạch như thế nào.

Nhưng mà Lục Bạch hoàn toàn không để ý tới bọn họ. Dù sao vốn dĩ cậu cũng không muốn có bất luận cái gì liên quan với bọn họ.

Hệ thống: "Cậu như vậy sẽ không cô đơn sao?"

Lục Bạch hỏi lại hệ thống: "Sự thương hại của cỏ đầu tường quan trọng sao?"

Bạo lực lạnh cũng là một loại bạo lực, lúc trước Lục Bạch là trò cười của toàn khoa, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, chưa chắc không phát hiện ra.

Dù bỏ qua thời gian cậu chạy theo Lục Can, trước đó cũng không tốt hơn bao nhiêu.

"Ở chung phòng ký túc, ngươi nói, bọn họ là thật sự không nhìn ra, hay là giả bộ không nhìn thấy?"

Đợt tập huấn quân sự năm ấy, Lục Bạch ngất xỉu, lúc ấy phòng y tế liên hệ gia trưởng, phát hiện cha mẹ đều mất, đây là chuyện toàn khoa đều biết.

Hệ thống: "Khả năng biểu đạt không tốt?"

Lục Bạch châm chọc cười: "Không, là bọn họ quá giỏi biểu đạt. Chỉ một ánh mắt thương hại, một đồng cũng không cần cho, biết rõ Lục Bạch liều mạng làm công chỉ bởi vì bần cùng, nhưng bọn họ vẫn có thể dễ như trở bàn tay cười nhạo cậu ấybần cùng."

Trong phòng kí túc xá, mọi người có một nhóm nhỏ, mặt ngoài bọn họ chỉ lãnh đạm, nhưng trong nhóm nhỏ thì lại nói những lời trào phúng.

"Áo khoác này cũng có thể mặc, trời ạ."

"Giờ này mới đi làm công về? Các cậu nói xem cậu ta có thể không tắm luôn không?"

"Đừng nói nữa, mùa hè còn mặc trang phục thú bông, hôi chết."

Nói như vậy, có một lần bọn họ nói chuyện phiếm đã nhắn ở nhầm nhóm, trong nhóm đó có Lục Bạch. Ngay lúc đó Lục Bạch cũng không nói lời nào, chỉ là rời khỏi nhóm, miễn cho bọn họ không tiện.

Hiện tại trở về làm học bá chỉ là là muốn đoạt lại danh dự, về phần những người này, có phải bạn bè hay không, bọn họ xứng sao?

Thứ Lục Bạch muốn trước nay đều không phải sự hối hận hay sự giảng hòa giả tạo của những người này.



Lục Bạch không kiêng nể gì làm theo ý mình ngược lại làm cho những lời đồn đãi về cậu đã bớt đi không ít.

Mà những người nhìn Lục Bạch không vừa mắt, cũng đều biết cậu xuống tay hung ác, hơn nữa có Hạ Cẩm Thiên che chở, không dám thật sự động đến cậu.

Mà học viện thi đấu cũng bắt đầu trong bầu không khí như vậy.

Năm trước trường của Lục Bạch khí phách hăng hái, mặc dù trên sân khách, nhưng vẫn có khí thế. Dù sao nhóm người Lục Can này, không luận nhân phẩm, cũng thật sự có tài hoa.

Mà bên khoa quản lý có Hạ Cẩm Thiên dẫn đầu, cũng đoạt được không ít vinh dự, suốt một năm, học sinh trường Lục Bạch đi ra cửa đều là ưỡn ngực cao đầu.

"Học viện thi đấu năm sau chúng ta sẽ tiếp tục thắng!" Đây là lời thề mà lúc ấy học sinh trường Lục Bạch đã nói với trường học của đối phương.

Hùng tâm tráng chí không tồi, đáng tiếc lại mơ đẹp quá. Học viện thi đấu năm nay, chính là khó khăn cấp độ địa ngục.

Ai có thể nghĩ đến, bên khoa thể dục, lúc trước vì Lục Quỳnh, một đám người muốn vây đánh Lục Bạch, cho nên bị phạt, căn bản không có tư cách tham gia học viện thi đấu.

Mà trong đó, có một người là chủ lực đội bóng rổ, còn có hai người cũng là chủ lực phương diện thể dục, mất đi ba người bọn họ, liền tương đương với mất đi sáu người thi đấu xuất sắc.

Đặc biệt là đội bóng rổ, sau khi thiếu đi vị trí trung tâm, cho dù những người còn lại đều liều mạng nỗ lực, cuối cùng cũng không cứu vãn được tình thế.

Bị thua cách nhiều điểm như vậy là chưa từng có. Mà trận đầu đã thua thành như vậy, sĩ khí bị đánh rớt xuống đáy cốc.

"Xem ra năm nay tình huống ở trường các người không quá tốt a!" Đội đối phương cũng có rất nhiều học sinh qua đây cổ vũ. Ngôn ngữ giao phong, trường Lục Bạch căn bản không có lực đánh trả.

Mà trận bóng rổ tiếp theo cũng thua, càng làm sĩ khí uể oải tới đỉnh điểm.

Có người ở trên diễn đàn oán giận, "Nếu Lý Kiến Tuấn có thể dự thi, chúng ta sẽ bị đánh thành như vậy? Đều tại Lục Bạch, hay là cậu ta không muốn trường học thắng, cố ý làm cho bọn họ bị phạt!"

Nhưng rất nhanh đã bị trào phúng trở về.

"Vì cái gì mà không được dự thi, trong lòng các người không rõ sao? Liên quan gì đến Lục Bạch? Chẳng lẽ không phải do nam thần ưu tú Lục Quỳnh của các người lam nhan họa thủy sao?"

Nói qua lại, hai bên cãi nhau đến vô cùng kịch liệt. Mà ở trong không khí như vậy, trường Lục Bạch lại thua thêm hai trận.

Mà lần này, thua trận thế nhưng là khoa lập trình máy tính thường xuyên giành được chiến thắng.

Nếu nói các trận thua trước bởi vì chủ lực vắng họp dẫn tới ngoài ý muốn, nhưng thi đấu lập trình máy tính tuyệt đối không phải. Bọn họ chính là sân nhà, bởi vì không chịu được áp lực trước đó đã thua mấy trận, bị đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy.

Diễn đàn, những học sinh nhìn thấy trận thi đấu này, tâm thái đều hỏng mất. Đặc biệt là học sinh khoa đó, khóc ngay tại chỗ.

"Tôi khó tiếp thu quá rồi, tôi thấy Hướng Trang Như khóc ở sân thi đấu."

"Vô nghĩa! Ai mẹ nó không khó chịu! Tôi muốn nôn ra đây. Vốn dĩ có thể thắng, Hướng Trang Như lần đầu tiên tham gia thi đấu, liền gặp phải cục diện này, mọi người toàn mẹ nó cho nàng áp lực, nàng là tiểu học muội năm nhất, học trưởng năm ba đều chống đỡ không được, nàng có thể được không?"

"Có thể hay không, cũng không nên có sai lầm như vậy đi! Người các ngươi tuyển có vấn đề. Tâm thái không tốt, đừng ra thi đấu a!"

"Đúng vậy! Ai có thể nghĩ đến năm trận trước đều thất bại, hiện tại áp lực lớn như vậy áp xuống, học muội năm nhất của chúng ta không phải người sao?"

Học sinh khoa máy tính vốn dĩ trong lòng đã nghẹn lửa giận, trực tiếp mắng người gây sự máu chó đầy đầu, "Khoa máy tính chúng ta liên tục 6 năm đều mang về vinh dự, năm nay thua, chúng ta không khó chịu sao?"

"Mẹ nó nói nhiều cái gì! Các ngươi giỏi thì các ngươi thắng đi!"

Bao nhiêu người đỏ mắt gõ bàn phím đánh chữ, trong lòng bị áy náy ép tới nặng trĩu.

Đây là tự tay đánh mất vinh dự, 6 năm huy hoàng sáng lập bởi các học trưởng học tỷ bị bọn họ phá huỷ, bọn họ đi đường cũng không dám ngẩng đầu.

Học sinh thời đại này để ý nhất chính là những thứ đó, những người có lòng trung thành đối với trường học, trong nháy mắt này đều bưng kín mặt.

Nữ sinh năm nhất khoa máy tính khóc gần như muốn ngất xỉu, "Đều là tôi sai, đều là do tôi không tốt."

Học trưởng kia không thể nhịn được nữa, cuối cùng nói, "Khoa nghệ thuật các người muốn vẫn là đàn ông, thì con mẹ nó thắng lấy một ván. Tính cả chúng ta, đã là sáu trận thua. Nếu các người thua, chính là bảy trận thua liên tiếp, lịch sử trăm năm, từ khi có học viện thi đấu, mẹ nó không có năm nào vượt qua sáu trận thua liên tiếp!"

"Dù sao sang năm tôi cũng tốt nghiệp, tôi đã từng tạo ra sự huy hoàng, các người nếu không đoạt về được, tôi nhìn xem các người lấy cái gì đi đối mặt với các học trưởng học tỷ đi trước, và các học muội học đệ khóa sau!"

Bá nhạc (*): Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.

Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.

Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.