Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 138




Dưới cơn xúc động, Lục Diễm lấy hết can đảm muốn nhìn thấy Lục Bạch. Chẳng sợ khi gặp mặt, bị Lục Bạch mắng hai câu, hắn cũng muốn nhìn thấy Lục Bạch.

Có lẽ chỉ cần hiện tại Lục Bạch sống tốt, Lục Diễm liền sẽ cảm thấy chút lương tâm nhỏ đến mức không thể phát hiện của chính mình có thể hơi an ổn một ít, sẽ không sôi trào lợi hại như vậy.

Mà lúc này, ở Hạ gia, Lục Bạch đang ngồi chơi cờ với Hạ lão gia tử. Trên bàn cờ sóng ngầm kích động, hơi không chú ý là thua hết cả bàn cờ, nhưng trên mặt hai người lại đều vô cùng thích ý. Dù sao đây không phải một cuộc chiến, mà là tận hưởng thiên luân chi nhạc(*).

Thiên luân chi nhạc(*): niềm vui thú của gia đình.

Kỳ phùng địch thủ, không chỉ có Hạ lão gia tử, mà Lục Bạch cũng cảm thấy thích thú.

Hạ Cẩm Thiên cầm quyển sách ngồi ở trên ghế bên cạnh Lục Bạch để xem cờ, thỉnh thoảng thêm trà cho hai người. Chỉ là trà này càng uống càng nhạt, cuối cùng liền biến thành nước.

Hạ lão gia tử không hài lòng gõ gõ chén trà.

Hạ Cẩm Thiên mặt không biểu tình, ném hai quả táo đỏ vào trong chén trà của ông.

Lão gia tử tức giận đến buông quân cờ.

Hạ Cẩm Thiên không thoái nhượng chút nào, thậm chí rất có xu thế nếu lão gia tử nhất định phải uống trà, ngay cả nước anh cũng không cho nữa.

"Đã giờ này rồi, uống trà cũng không sợ buổi tối không ngủ được sao." Ngữ khí Hạ Cẩm Thiên vô cùng nghiêm khắc.

Hạ lão gia tử không thể lay chuyển được, cuối cùng chỉ có thể thở dài uống chén nước pha táo đỏ trước mặt, chỉ vào Hạ Cẩm Thiên nói, "Càng lớn càng không đáng yêu! Khi còn nhỏ còn biết làm nũng, hiện tại làm gì giống cháu trai, càng giống như là cha ta!"

Hạ Cẩm Thiên nhận lấy chén trà, đặt ở một bên, lần này ngay cả nước đều không cho, "Buổi tối uống quá nhiều nước cũng không tốt, miễn cho buổi tối đi tiểu đêm."

"Nhìn xem! Cháu nhìn xem!" Hạ lão gia tử không thể cãi lại cháu trai, chỉ có thể quay đầu oán giận với Lục Bạch.

Lục Bạch cũng không đáp lời, chỉ cười tủm tỉm nhìn ông cháu hai người đánh nhau.

Hệ thống vẫn luôn trầm mặc trong não đột nhiên phát ra thanh âm kinh hoảng: "Ngọa tào ngọa tào! Tình huống này là như thế nào?"

"Làm sao vậy?" Lục Bạch phân ra tâm tư hỏi lại.

"Giá trị hảo cảm của Lục Can và Lục Diễm đột nhiên tăng lên, Lục Can đã tới 70, hơn nữa còn không ngừng tăng lên. Về phần Lục Diễm, thế mà đã lên tới 80."

"Ừ." Lục Bạch một chút cũng không kinh ngạc, bình tĩnh trả lời: "Đại khái là cuối cùng cũng phát hiện chính mình mắt mù đi!"

Hệ thống: "...... Điều này không quan trọng, quan trọng là, Lục Diễm đã đến rất gần."

"Hắn tới làm cái gì?" Hệ thống vô cũng tò mò, "Không phải là muốn giảng hòa với cậu đi!"

Hệ thống cảm thấy vô ngữ, Lục Diễm lớn như vậy rồi, tại sao còn xử lý mọi chuyện theo cảm tính như vậy. Lục Bạch đã bị hắn tổn thương, rốt cuộc hắn có tư cách gì để tới cửa cầu hòa?

Không phải có độc đi.

Mà cửa thư phòng rất nhanh bị quản gia gõ vang, đánh vỡ không khí ấm áp.

"Lục gia nhị thiếu tới đây bái phỏng." Việc nhỏ như vậy căn bản không cần lão quản gia tự mình tới. Nhưng ông lo lắng Lục Bạch cho nên đi lên nhìn xem.

Quả nhiên, vị khách không mời mà đến này làm Hạ lão gia tử cùng Hạ Cẩm Thiên đồng thời nhăn mi lại.

Tầm mắt của Hạ lão gia tử dừng ở trên người Lục Bạch, như thể muốn nói gì đó. Nhưng Hạ Cẩm Thiên lại đứng lên, "Quá muộn, cháu đi từ chối hắn."

Lục Bạch từ đầu đến cuối không nói gì, cũng không có ý tứ ngăn cản.

Lão quản gia lắc đầu, cùng Hạ Cẩm Thiên đi ra ngoài. Hai nhà là thế giao, Lục Diễm không phải đồ vật, Hạ Cẩm Thiên càng không thể bại lộ. Nếu không, buổi tối hôm nay mặc kệ truyền ra lời khó nghe gì, cuối cùng người bị thương tổn, gánh tội thay đều là Lục Bạch.

Cho dù Lục Bạch mới chân chính là người bị hại.



Hạ Cẩm Thiên hiểu được ý tứ của lão quản gia, "Ông yên tâm, cháu có chừng mực."

Mà trong thư phòng, Hạ lão gia tử nhìn Hạ Cẩm Thiên đi ra khỏi thư phòng, mới quay đầu hỏi Lục Bạch: "Vị kia là anh hai của cháu, cháu không muốn đi gặp?"

Lục Bạch lắc đầu: "Không muốn."

Lão gia tử bị sự thẳng thắn của cậu chọc cười: "Không sợ ông cảm thấy cháu là người không có lương tâm sao?"

"Ông sẽ không." ngữ khí Lục Bạch rất bình tĩnh: "Gia gia, không phải ông nói với người làm lễ phục, là đưa tới trước ngày hai mươi tháng chín sao?"

"Ngài cũng cảm thấy cháu hẳn là sinh ra vào tháng chín, nói vậy cũng đã sớm đồng ý với ý nghĩ của cháu."

Hạ lão gia tử thở dài: "Kỳ thật cháu có thể chờ cha mẹ cháu trở về, tính cách vợ chồng Lục gia ông cũng biết. Cháu muốn trở về, kỳ thật cũng không khó khăn."

"Không liên quan đến cái này." Lục Bạch lắc đầu: "Con cái là tấm gương phản chiếu về cha mẹ. Có thể dưỡng ra anh em như vậy, có thể thấy được đôi vợ chồng kia cũng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng. Cháu cần gì phải vì bọn họ dệt hoa trên gấm?"

"Cái gì mà đi du lịch vòng quanh trái đất, có thể hơn nửa năm không tiếp xúc với ai còn có thể làm người khác biết trạng thái sinh động của bọn họ. Cho dù uỷ quyền cho Lục Du, nhưng đây vẫn là Lục gia của bọn họ. Trong nhà có thêm một người lạ, ở hơn nửa năm, còn luôn dây dưa với con trai của bọn họ, đôi vợ chồng này thật sự một chút tiếng gió cũng không nghe được?"

Lục Bạch lắc đầu, "Thôi bỏ đi!"

Hạ lão gia tử sờ sờ đầu của cậu, "Hạ Cẩm Thiên nói cho cháu sao?"

"Học trưởng muốn gạt cháu. Nhưng cháu cũng không ngốc. Tại sao luôn không nhận được tin tức, cháu đã biết bọn họ căn bản không muốn nhận cháu."

"Về phần Lục Diễm...... Đích xác bản tính của hắn còn không quá xấu." Lục Bạch đem lần thành thật này với lão gia tử làm một phép thử, cậu cảm thấy dù sao chính mình cũng phải cho lão gia tử một lời giải thích hợp lý, vì thế châm chước nói, "Ngày đó cháu...... Thiếu chút nữa chết ở trên núi."

Biểu tình của Lục Bạch không có chút biến hóa, nhưng tay cầm quân cờ, lại run rẩy.

Sự đau đớn trên thân thể đã tiêu giảm, nhưng sự tuyệt vọng trong hồi ức lại vẫn rõ ràng chính xác.

Bàn tay rũ tại bên người không chịu khống chế siết chặt lại. Hạ lão gia tử nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.

Đứa nhỏ này, tâm tư quá cẩn thận, hiểu lầm ý tứ của ông. Vốn dĩ lão gia tử không có ý muốn thử, chỉ là sợ về sau Lục Bạch sẽ hối hận nên mới hỏi nhiều một câu.

Nhưng nhìn Lục Bạch cẩn thận như vậy, trong lòng lão gia tử cũng khó chịu theo. Ông hiểu được, Lục Bạch sống lâu như vậy, chưa từng có người nào bảo hộ cậu.

Cuối cùng thở dài, Hạ lão gia tử vẫy tay gọi Lục Bạch lại đây.

Lục Bạch đứng ở bên người lão gia tử, lại bị kéo đến trong lòng ngực.

"Gia gia?"

"Không có việc gì." Hạ lão gia tử sờ sờ đầu Lục Bạch, bàn tay già nua có mang theo kén nhưng vô cùng hữu lực, "Đứa bé ngoan, cháu không muốn quay lại Lục gia, ai cũng không ép được cháu. Hết thảy có ông và anh trai cháu ở đây!"

Một lúc lâu sau Lục Bạch thở ra một hơi, thấp giọng nói, "Cảm ơn gia gia."

Mà lúc này, trong phòng khách, Hạ Cẩm Thiên đang giằng co với Lục Diễm.

Lục Diễm không táo bạo chất vấn, mở miệng liền phải đòi người, mà là an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế, chờ Hạ Cẩm Thiên đưa ra quyết định.

"Tôi sẽ không thương tổn em ấy, tôi chỉ muốn nhìn thấy Lục Bạch. Tôi có lời muốn nói với em ấy." Lục Diễm hạ thấp tư thái, thứ nhất là bởi vì hắn áy náy, thứ hai là bởi hắn biết, sau khi Lục Bạch rời khỏi Lục gia, nếu không phải có Hạ Cẩm Thiên che chở, chỉ sợ cuộc sống sẽ càng thêm gian nan hơn so với thời điểm ở Lục gia.

Cho nên hắn ở trước mặt Hạ Cẩm Thiên, như thế nào cũng không dậy nổi tư thái của Lục nhị thiếu gia.

Dù vậy, Hạ Cẩm Thiên vẫn hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, dứt khoát lưu loát cự tuyệt hắn.

"Đã trễ thế này, thân thể đứa bé nhà tôi không tốt, ban ngày cũng hao tâm tốn sức, đã ngủ. Anh có việc thì chờ em ấy nghỉ ngơi tốt, thời điểm đi học lại rồi nói sau."

"Vậy chờ đến khi nào? Tôi không muốn nói nhiều lắm, vài phút liền đi."



Hạ Cẩm Thiên dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá hắn vài lần, hỏi ngược lại, "Vậy anh yêu cầu tôi gọi em ấy dậy sao?"

"Mặc dù anh biết em ấy đang sinh bệnh, thật vất vả mới ngủ được, anh cũng muốn để em ấy ra nghe anh nói chuyện sao?"

"Hạ Cẩm Thiên, cậu có phải muốn cãi nhau hay không? Hiện tại mới không đến 10 giờ!"

"Vậy Lục Quỳnh nhà các anh đã ngủ rồi sao?"

"......" Tất nhiên là đã ngủ rồi, thân thể Lục Quỳnh không tốt, cả nhà đều rất chú ý, 9 giờ rưỡi liền dỗ y nằm xuống. Bởi vì Lục Quỳnh, cả nhà Lục gia làm việc và nghỉ ngơi đều rất ổn định.

Nhưng Lục Bạch, Lục Bạch không phải không có chuyện gì sao?

"Tin tức trong tay anh tra được là mấy năm trước? Muốn nhìn bản trong tay tôi không?" Hạ Cẩm Thiên ý bảo quản gia lấy báo cáo lúc trước của Lục Bạch ra.

Một chồng thật dày, đè trên lòng bàn tay Lục Diễm.

Lục Quỳnh bệnh tật ốm yếu, nội dung trên Lục Diễm đã sớm nhìn quen. Nhưng nhìn thấy dòng chữ ghê người đó vẫn làm hắn run rẩy.

Này, sao có thể? Rõ ràng nửa năm trước Lục Bạch còn có thể mỗi ngày đi theo sau anh em bọn họ, như thế nào đã đến mức này?

Đặc biệt là trung y của Hạ lão gia tử đưa ra tổng kết cuối cùng, câu không điều trị tốt sẽ không sống quá 40 tuổi kia, đối với Lục Diễm mà nói, mới là chân chính sét đánh giữa trời quang.

"Kỳ thật tôi cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc Lục gia là cái ổ sói hang hổ gì. Chỉ hơn nửa năm mà lại có thể làm thân thể một người đang tốt hư tổn tới không còn gì."

"Các người dưỡng Lục Quỳnh tốt như vậy, sợ y phải chịu tổn thương. Nhưng đối với Lục Bạch là em trai ruột, lại có thể làm như không thấy, không, thậm chí các người còn hận không thể đưa em ấy đi tìm chết!"

"Anh biết không? Lục Bạch không phải thật sự kiên cường." Ngữ khí Hạ Cẩm Thiên khó có được kích động, "Thời điểm em ấy hôn mê phát sốt nói với tôi hai câu, hiện tại tôi nói lại cho anh."

"Một câu là, tôi không phải mặt dày mày dạn muốn theo đuổi Lục Can, bởi vì hắn là anh trai của tôi. Câu thứ hai là, tôi mới là người Lục gia chân chính."

"Đây là chuyện khi nào?"

"Chính là thời điểm lúc trước em ấy nằm viện. Anh biết vì cái gì sẽ kinh sợ quá độ không? Lục Can có nói thật với anh hay không?"

"Ngày đó, Lục Bạch thiếu chút nữa bị hắn sống sờ sờ bóp chết!"

"!!"Lục Diễm lập tức đứng lên, ngay cả lời cáo biệt cũng không có, vội vàng rời khỏi Hạ gia, giống như phía sau có một lệ quỷ đuổi theo.

Nhưng mà trong lòng hắn, sự hổ thẹn đối với Lục Bạch lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, gần như ép hắn không thở nổi.

Phanh gấp một cái, Lục Diễm dừng xe lại, mở cửa sổ xe ra, cúi đầu ra ngoài, thở gấp, nhưng gánh nặng ở ngực lại làm hắn không thể thở đều.

Hắn không thể khống chế mà nghĩ, ngày đó Lục Bạch cũng giống như thế này sao?

Hắn có phải cũng tuyệt vọng như vậy hay không?

Cuối cùng, đến khi Lục Diễm phục hồi tinh thần, xe của hắn đã dừng trước cổng lớn Lục gia.

Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp đi tới nơi ở của mình, nhưng lại nghĩ tới việc Lục Du nhằm vào Lục Bạch, còn có chuyện hoang đường của Lục Can. Lục Diễm nhăn mi xuống xe, nhân lúc Lục Du không ở nhà, hảo hảo tâm sự với Lục Can.

Kết quả ngoài ý muốn phát hiện Lục Can đang hồng con mắt ngồi phát ngốc trong căn phòng Lục Bạch từng ở.

"Em ngồi ở đây làm gì?" Phòng để công cụ âm lãnh, Lục Diễm vào cửa liền cảm thấy khó chịu, toàn thân đều lạnh lẽo. Nhìn Lục Can ngồi ở đó, hắn duỗi tay kéo một cái.

Nhưng Lục Can lại thấp giọng nói, "Đây là phòng của Lục Bạch lúc trước."

Lục Diễm lập tức ngốc, "Cái gì? Vì sao Lục Bạch lại ở nơi này?"

Ngay sau đó, cơn giận của hắn nổi lên, "Lục gia mẹ nó không có nổi một cái phòng ở tử tế sao?"