Lục Can đã từ bỏ hết thảy, không tính toán giấu giếm bất cứ ai nữa.
Vì thế hắn kể lại tất cả mọi chuyện về Lục gia. Không chỉ là chuyện hai đứa nhỏ bị ôm sai, còn có kế hoạch mà Lục Du vẫn luôn tỉ mỉ chuẩn bị, muốn lặng lẽ mạt sát Lục Bạch khỏi thế giới này, tất cả đều nói ra.
"Đây, đây là thật sao?" Cảnh sát phụ trách thẩm vấn cũng kinh ngạc.
Luật sư vẫn luôn muốn ngăn cản Lục Can. Nhưng Lục Can lại nói với cảnh sát, "Tôi kiến nghị các anh cũng thẩm vấn người này luôn, hắn là tâm phúc của Lục Du, hẳn là cũng biết không ít nội tình."
Lục Can đã tự sa ngã, thậm chí muốn hủy diệt hết thảy.
Lục gia tổng cộng có năm người con.
Lục Bạch gặp phải nhiều khổ cực như vậy, có thể sống sót đã là mạng lớn. Mà dư lại bốn người bọn họ, lại triệt triệt để để là những kẻ cặn bã.
Lục Du sửa chữa hồ sơ, ý đồ mưu sát. Lục Quỳnh nhiều lần bôi nhọ Lục Bạch, phối hợp với kế hoạch của Lục Du, thậm chí dẫn dắt người xung quanh khinh nhục, bạo lực, thương tổn Lục Bạch. Về phần Lục Diễm, thiếu chút nữa đâm chết Lục Bạch. Mà chính hắn, cũng thiếu chút nữa bóp chết em trai ruột.
Bọn họ đều có tội, mà cha mẹ nuôi lớn bọn họ, cũng có tội!
Ai cũng đừng nghĩ trong sạch. Ai cũng đừng hòng chạy thoát!
- ----------
Chỉ trong một đêm, bầu trời tại Lục gia đã thay đổi.
Theo Lục Can thú nhận mọi chuyện, một cọc án dài đến hai mươi năm về luân lý gia đình cứ như vậy bị vạch trần.
Tội ác trong đó làm người kinh hãi.
Mà càng khiến người khiếp sợ, chính là gương mặt thật của người em trai Lục Quỳnh bạch liên hoa đơn thuần, yếu ớt.
Ai có thể nghĩ đến, cả đời Lục Bạch bị đồn đãi vớ vẩn đều không phải là tự nhiên mà đến, mà là bị người dẫn dắt.
Lục Quỳnh từ nhỏ đã có thể mẫn cảm phát giác thân phận của chính mình không đúng, tự nhiên cũng có thể nhìn mặt đoán ý, nhìn ra được ý nghĩ của cha mẹ.
Trong mắt vợ chồng Lục gia, những đứa trẻ này chỉ là bộ mặt và công cụ kéo dài vinh quang của Lục gia.
Chỉ cần mặt mũi bên ngoài của bọn họ không bị ảnh hưởng, thì nội bộ dù tốt hay xấu căn bản không thành vấn đề.
Cho nên, một ít cách làm của Lục Quỳnh, bọn họ thấy, nhưng làm như không thấy. Còn con trai ruột sống khó khăn, chỉ cần lựa chọn không nhìn thấy, cũng sẽ không gánh vác bất kỳ sự khiển trách nào.
"Cho nên, Lục Quỳnh không thực sự đơn thuần như vậy đúng không?" Trại tạm giam, Lục Can nghe lão sư của hắn kể lại, cười đến không thở nổi.
Quá độc, một nhà của bọn họ thật sự quá độc.
Dại dột đến ngu xuẩn, ác ý đến xấu xa, từ trên xuống dưới, thế nhưng không có lấy một người tốt.
"Lục Can." Lão sư nhìn hắn như vậy cũng không đành lòng, "Chuyện này...... Không sao. Xem mặt mũi của tổ mẫu em, lão sư sẽ tiếp tục chiếu cố em."
"Không cần, lão sư. Từ bỏ em đi." Lục Can lắc đầu, "Em không xứng."
Kết thúc giờ thăm, Lục Can đi theo cảnh ngục trở về trại tạm giam. Bước chân hắn lảo đảo, bóng dáng hoàn toàn câu lũ, nghèo túng đến cực điểm, nhìn không ra nửa phần bộ dáng ưu nhã cao ngạo lúc trước.
Mà trong phòng bệnh, Lục Diễm bởi vì đang chạy chữa, nên không lập tức bị mang về cục cảnh sát. Nhưng đối với sự lên án của cảnh sát, hắn cũng khai ra toàn bộ.
"Tôi không có gì để phản bác, những gì Lục Bạch nói đều là thật. Vết thương cũ trên xương sườn của cậu ấy là do tôi tạo thành. Tôi nhận tội."
Cảnh sát dựa theo trình tự, đưa ra công đạo, "Lục Bạch không khởi tố anh, nhưng Lục Can đã khai, báo ra tội của anh. Dựa theo pháp luật, anh thật sự phạm tội. Tội cố ý gây thương tổn là không thoát được, anh có muốn liên hệ luật sư không?"
"Không cần." Lục Diễm nhắm mắt lại, hơi thở mong manh. "Có thể phán như thế nào, liền phán như thế đi! Tôi mẹ nó đều đáng đời."
Cảnh sát cũng nghe chuyện về nhà bọn họ, thở dài, đứng dậy rời đi.
Lục Can và Lục Diễm đã từ bỏ. Trước khi hoàn toàn ý thức được chính mình đã làm việc ngu xuẩn, bọn họ không có ý tưởng thoát thân.
Về phần Lục Du và Lục Quỳnh, khi hai người kia đã khai báo hết, tất nhiên cũng không thể thoát ly được.
Mặc dù trước mắt còn chưa bị bắt giữ, nhưng tình huống cũng không khác mấy.
Vốn dĩ Lục gia đang phát triển không ngừng, tình huống đột nhiên chuyển biến bất ngờ. Bốn vị thiếu gia, một người bị tai nạn xe cộ nằm trên giường, một người ở trại tạm giam, hai người khác cũng không sai biệt lắm phải vào cục cảnh sát.
Vợ chồng Lục gia hiển nhiên phải về tọa trấn.
Mà Lục Bạch, tại thời điểm vi diệu này, nhìn thấy cha mẹ ruột của chính mình.
"Đứa nhỏ này, con đã phải chịu ủy khuất rồi." Khuôn mặt của Lục phu nhân tương tự với Lục Bạch. Người tầm tuổi trung niên, nhưng bà bảo dưỡng rất tốt, ánh mắt ôn nhu gần như có thể tích ra nước.
Nhưng Lục Bạch lại đẩy tay bà ra, nhàn nhạt nói, "Đã lâu không thấy."
Ý cười trên mặt Lục phu nhân cũng dần thu lại. "Con này, mẹ biết con trách chúng ta, nhưng lúc trước chúng ta cũng không biết."
Lục Bạch an tĩnh nghe bà nói xong, sau đó cười hỏi, "Nếu tôi không có thiên phú trên phương diện vẽ tranh, thành tích học tập cũng không tốt. Bà vẫn sẽ đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?"
"Con nói vậy là có ý gì? Con chính là con trai của mẹ!"
"Đúng vậy! Tôi là con trai của bà, nửa năm trước, vì sao bà lại làm bộ không biết tôi đến Lục gia?"
"Con, con nói cái gì vậy? Lúc trước mẹ vẫn luôn không biết con mà?"
"Bà biết." Lục Bạch nhắm mắt, "Bà chỉ đơn thuần là không muốn nhận tôi mà thôi!"
"Mà quyết định này, chẳng lẽ không phải từ lúc tôi còn rất nhỏ, từ khi bà phát hiện cha nuôi của tôi đánh tráo con, cũng đã làm rất tốt sao? Bao gồm cả việc hôm nay bà tới đây, cũng không phải đơn thuần muốn tôi nhận tổ quy tông, chỉ là muốn để tôi thả cho Lục Du một đường sống!"
"!!!" Lục phu nhân không ngờ Lục Bạch sẽ biết rõ ràng như vậy, trong lúc nhất thời cũng ngây ngốc, nhưng bà rất nhanh phản bác lại, "Đứa nhỏ này, con hiểu lầm rồi."
"Bà nói là hiểu lầm thì là hiểu lầm đi! Nhưng lời tôi muốn nói vẫn giống lúc trước."
"Lục phu nhân, tôi không có khả năng tha thứ cho bất cứ người nào của Lục gia. Mặc kệ là người nào trong Lục gia cũng vậy."
"Lục Du tìm người đập hũ tro cốt của cha nuôi tôi, bà biết vì sao tôi không thèm để ý không? Bởi vì người chôn ở bên trong, không có quan hệ với tôi."
"Ông ta tạo nghiệt, nghiền xương thành tro cũng là tiện nghi rồi. Về phần các người, sinh mà không dưỡng, thì có tư cách gì mà yêu cầu tôi tha thứ?"
"Bà đã tính toán tốt. Trước tiên dụ dỗ tôi trở về, sau đó lợi dụng không khí gia đình để tôi lơi lỏng. Lợi dụng việc tôi là cái thứ không ai thèm, rồi khuyên tôi rộng lượng, từ bỏ án kiện, đúng không?"
"Cho dù đây là vụ án hình sự, nhưng cũng không có người chết, nếu tôi là đương sự mà không truy cứu nữa, có lẽ Lục tam không ra được, nhưng Lục nhị khẳng định không có việc gì. Mà chỉ cần Lục Du không có việc gì, Lục gia sẽ không bị rung chuyển quá lớn."
"Sau đó, bà sẽ chậm rãi như tằm ăn len, khống chế tôi trong tay, thay đổi một cách vô tri vô giác, để tôi tiếp thu Lục Quỳnh, cuối cùng đạt được song thắng."
"Thiên phú của Lục Quỳnh ở lĩnh vực tranh sơn dầu cũng không tồi, Lục Can cũng là nghệ thuật gia tương lai, hơn nữa lại có tôi, Lục thị đã có ba họa gia, mỗi người lại có một phong cách riêng, truyền ra chính là một đoạn giai thoại."
"Bà cho rằng tôi không biết bà đang đánh chủ ý gì sao?"
Sắc mặt Lục phu nhân càng ngày càng khó coi, Lục Bạch nói quá sắc bén, trực tiếp chặn lại mọi lý do mà bà đã chuẩn bị trước.
Cuối cùng bà chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói, "Trách không được Lục Du không muốn cậu trở về, cậu lòng lang dạ sói như vậy, trở lại Lục gia chính là muốn nháo cho chúng ta tan cửa nát nhà."
"Người đã làm tôi tan cửa nát nhà không phải các người sao?"
"Ngày mà bà từ bỏ tôi, tôi đã là cô nhi rồi." Lục Bạch chém đinh chặt sắt.
"Cuối cùng cho bà một lời khuyên, nếu tôi là bà, tôi sẽ tra lại sổ sách của Lục thị. Lục Du có thể sử dụng loại thủ đoạn này để bức bách tôi, còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ lên kế hoạch giết người, biến anh em ruột thành quân cờ, đùa bỡn em trai. Bà nói xem, công ty mà anh ta quản lý có thể sạch sẽ sao?"
"Lục gia hiện tại đang chao đảo, chính là một khối thịt mỡ, hẳn là ai cũng muốn cắn một miếng đi?"
"Được, được, được. Lục Bạch, cậu đúng là đứa con tốt." Lục phu nhân chật vật rời đi.
Lục Bạch ngồi trên ghế, không nói gì.
Hệ thống: "Cậu nói thật sao? Về chuyện của công ty Lục gia."
Lục Bạch: "Đúng. Thủ đoạn của người cầm quyền từ những chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra được."
Hệ thống: "Nhưng cậu thật sự phải làm đến mức này sao?"
Lục Bạch: "Dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, chỉ cần đối tượng công lược hoặc là vai chính của thế giới vẫn còn tồn tại, thế giới sẽ không sụp đổ đúng không?"
Hệ thống: "Đúng vậy."
Lục Bạch: "Vậy vì sao tôi lại không thể làm như thế?"
"Ngươi có nghĩ tới không, vì sao nguyên thân tình nguyện trao đổi linh hồn cũng muốn quay lại một lần?"
"Muốn có được người nhà?"
"Không phải." Lục Bạch thấp giọng nói, "Những người đó không phải người nhà của cậu ấy."
"Thứ cậu ấy muốn, là tương lai vốn dĩ thuộc về chính mình."
"Ngươi biết không? Từ lần đầu tiên tôi thấy kế hoạch công lược của hệ thống, tôi đã cảm thấy thật nực cười."
"Đời trước ăn khổ nhiều như vậy, hối hận đến mức ruột đều xanh, mới có được một cơ hội làm lại từ đầu. Kết quả lại muốn sống càng hèn mọn, dùng hèn mọn để đánh thức lương tri của một đám vương bát đản.". Truyện Huyền Huyễn
"Nếu linh hồn cậu ấy vẫn còn ở đây, sợ là muốn khóc ra một dòng huyết lệ."
"Cho nên cậu mới cự tuyệt yêu cầu của hệ thống? Không muốn diễn kịch?"
"Đúng vậy." Giọng nói Lục Bạch rất ôn nhu, "Nguyên thân không nên có kết cục như vậy. Cậu ấy xứng đáng có được một tương lai lộng lẫy tinh quang."
Về phần Lục gia, cậu chắc chắn sẽ phá hủy, làm vật tế tốt nhất cho đứa trẻ đáng thương kia!
- ----------
Quả nhiên, sự tình kế tiếp phát triển giống như những gì Lục Bạch đã suy đoán.
Vợ chồng Lục gia đã trở về, cũng không vãn hồi được Lục gia. Mà Lục Du cùng Lục Quỳnh lần lượt bị bắt cũng làm cổ phiếu của Lục thị hoàn toàn tụt xuống.
Mà ngay sau đó, tin tức Lục Bạch đã bái sư thành công được truyền ra, lại vô hình trung đẩy Lục gia vào đường cùng.
Lục Bạch được Ngũ Kỳ đại sư thu làm đệ tử. Mà vị lão sư này, vốn dĩ đồ đệ nhỏ nhất chính là thiên tài tranh sơn dầu đại sư Nguyễn Ỷ Kỳ, chính là người mà Lục Quỳnh luôn tâm tâm niệm niệm muốn làm đệ tử kia.
Thế mà Lục Bạch trực tiếp trở thành tiểu sư đệ của ông, thậm chí còn được vị sư huynh này sủng ái.
Hơn nữa còn có Đàm gia. Sau học viện thi đấu, Đàm Ích đã trở thành fan của Lục Bạch, vô cùng sùng bái cậu. Đặc biệt là sau khi cùng Lục Bạch bàn luận về phương diện kỹ xảo, Đàm Ích càng thêm tôn sùng Lục Bạch.
Nếu không phải có Hạ Cẩm Thiên ngăn cản, Đàm Ích sợ là muốn đạp vỡ bậc cửa Hạ gia.
Bởi vậy, khi những người thật tình thích Lục Bạch biết được chuyện ghê tởm Lục gia đã làm, tự nhiên cũng sẽ không khoan dung cho Lục gia.
Rất nhanh, Lục Du cùng Lục Quỳnh bởi vì tội danh đã được thành lập mà bị bắt vào trại tạm giam, chờ toà án tuyên bố án phạt cuối cùng. Mà vợ chồng Lục gia tuy rằng không bị hạch tội, nhưng lại bởi vì công ty mà phải mệt mỏi bôn tẩu.
Nhưng dù vậy, Lục gia cũng không tồn tại thêm được mấy năm.
Tiêu Tùy đang cùng Hạ Cẩm Thiên nói về những chuyện phát sinh gần đây.
"Ai, tôi muốn nói, như này còn không bằng hiện tại tuyên bố phá sản. Phỏng chừng lưu lại chút tiền còn có thể ra nước ngoài dưỡng lão."
"Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, bọn họ sẽ không." Hạ Cẩm Thiên lắc đầu.
"Cậu không muốn chen một chân vào sao? Lục gia sớm muộn gì cũng bị chia cắt."
"Thôi, tôi ngại bẩn tay, đứa nhỏ còn muốn ăn cơm ở Hạ gia!"
Tiêu Tùy nhịn không được cười, "Mẹ tôi cũng nói như vậy, bảo tôi cùng cha đừng tham gia vào. Miễn cho về sau người ta nói Lục Bạch ỷ thế hiếp người."
Lục Bạch từ bên ngoài trở về, chỉ nghe thấy nửa câu sau lời nói, tò mò dò hỏi, "Sao lại nói tôi ỷ thế hiếp người?"
Tiêu Tùy nói bừa, "Cẩm Thiên ca của cậu vừa cáo trạng với tôi, nói cậu ỷ vào việc lão gia tử đau lòng cậu, ngày hôm qua lại không uống thuốc."
Lục Bạch khiếp sợ nhìn Hạ Cẩm Thiên, "Làm sao mà anh biết được?"
Hạ Cẩm Thiên xoa đầu Lục Bạch, "Quản gia gia gia."
Lục Bạch che mặt, "Lần sau tôi sẽ uống, học trưởng anh ngàn vạn lần đừng nhắc tôi mãi."
Hạ Cẩm Thiên bị cậu chọc cười, thuận tay ôm Lục Bạch vào trong lòng ngực, "Không sao, em chính là đại bảo bối của Hạ gia, vĩnh viễn đều có thể cậy sủng mà kiêu."
Lần này Lục Bạch không có phản bác, chỉ là đáp lại Hạ Cẩm Thiên bằng một nụ cười ấm áp.
Lục gia bị nháo đến loạn xị, cuối cùng bốn huynh đệ, một kẻ cũng không thoát, tất cả đều vào cục cảnh sát. Mà công ty Lục gia cũng đang trên bờ vực phá sản.