Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 30:Chương 2:




Tiêu Lạc vừa nghe thấy giọng của nam nhân bên đầu dây bên kia, lòng trở nên ấm áp, trả lời -"Được"-

Nam nhân muốn hỏi thăm cô một chút nhưng trợ lý đã gọi -"Minh tổng, đã đến giờ họp"-

Y gật đầu với trợ lý, trước khi cúp máy còn dặn dò -"Ăn xong rồi hẵng ngủ, tránh đau dạ dày"-

Tiêu Lạc nằm trên giường nở nụ cười ấm...

\[Chủ nhận xin hãy tiếp nhận thông tin\]

Giọng nói của hệ thống làm cô tuột hết cảm xúc, đành thở dài mà nói -"Được rồi, được rồi, nhanh truyền thông tin đi"-

Giới giải trí hỗn loạn, đường đường nguyên chủ Tiêu Linh - một diễn viên hạng A trong giới, lại bị tiểu minh tinh giở trò pha thuốc, khiến cho danh tiếng thối nát. Nhược Liên Hoa - tiểu minh tinh mới nổi, nhờ khuôn mặt tương tự nguyên chủ đến năm phần mà được nam chính Kỳ Phong bao dưỡng.

Nói đến nguyên chủ Tiêu Linh - nắm giữ cúp vàng đến mấy bộ phim điện ảnh, nhưng khi có người xưng tụng là ảnh hậu, Tiêu Linh lại khéo léo từ chối danh xưng. Là bạch nguyệt quang trong lòng Kỳ Phong.

Nhưng Tiêu Linh đi lên bằng thực lực, từng một thời bị đóng băng hoạt động do đả thương vị chủ đầu tư, nên Kỳ Phong có làm gì thì kiêu hãnh chính là kiêu hãnh.

Đáng tiếc, lại bị Nhược Liên Hoa hãm hại, rơi vào vòng xoáy của tàn phế. Trước đây, có vụ phóng viên canh góc chụp chuẩn mà nhìn như Tiêu Linh ức hiếp Nhược Liên Hoa, từng nổi lên dậy sóng khiến cho nguyên chủ chịu chỉ trích của dư luận, nào là sợ cô ta chiếm mất ngôi vị, sợ gương mặt quá tuổi liền bị cô ta thay thế.

Fan của Tiêu Linh chỉ nhẹ nhàng đáp trả lũ gây war bằng một câu "Tượng đài vĩnh viễn là tượng đài, dù có điêu khắc một bức y hệt cũng chỉ là đồ đạo nhái". Người hâm mộ cũng giống như thần tượng cao lãnh.

Đáng tiếc sự kiêu hãnh đó lại là nhát dao chí mạng đối với Tiêu Linh, khi cô rơi vào bế tắc chính sự kiêu hãnh không cho phép cô cúi đầu, bị tất cả chỉ trích, dư luận không buông tha, cuối cùng không thể lật ngược thế cờ. Đóa hoa cao lãnh rực rỡ ấy thà chọn cái chết cũng không để bản thân bị nhuốm bẩn.

Nhược Liên Hoa lấy lòng thương cảm mà nổi tiếng, dần dần thuần hóa tình cảm trong lòng của Kỳ Phong. Một đường trở thành phu nhân cùng ảnh hậu, tình duyên hay sự nghiệp đều dùng mạng của Tiêu Linh đổi lấy.

\-"Lần này cao lãnh quá mà chết, tuy rất đẹp nhưng cũng quá ngu ngốc"- Tiêu Lạc lẩm bẩm, thế gian này nếu như không thể hạ thấp mình xuống thì cho dù đứng ở đỉnh vinh quang nhất định cũng sẽ không thể phòng bị kẻ muốn kéo mình xuống.

\[…Chủ nhân, người không nên nói vậy, Tiêu Linh chính là chết để không khuất phục dưới thân những kẻ dơ bẩn, dù đó hy vọng cuối khi cô ấy đã đến đường cùng. Tiêu Linh từ bỏ nó, chính là để không chuốc lấy thứ dơ bẩn giống bọn họ, không thể ngu ngốc\] - Hệ thống phản đối

Tiêu Lạc cũng lặng lẽ không đáp, có lẽ cô cũng đã quá cực đoan với thế giới này rồi. Sự kiêu hãnh của mỗi người một khác, có người chấp nhận bỏ nó xuống, có người hận không thể đẩy nó lên cao hơn. Chết vì kiêu hãnh như thế nào thì chính là do bản thân họ, cô là người ngoài không thể phán xét.

Còn người yêu cô hiện tại là Minh Thiên Vỹ, muôn kiếp đóng vai nam phụ, lần này y trở thành tổng tài là tình địch số một của Kỳ Phong. Bị chính vẻ yếu đuối của Nhược Liên Hoa cảm động...

Tiêu Lạc muốn chửi nha... Sao nói người yêu cô như kẻ thiểu năng thế này ? Với cặp mắt sắc bén số một của thương nhân, chiêu trò nào chẳng nhận ra.... Đừng biến y trở thành kẻ lắm tiền không biết suy nghĩ như thế chứ.

\[…\] - Đụng đến chồng cô là cô lật mặt còn nhanh hơn cả hệ thống.

Tiêu Lạc vốn định ngủ thêm một giấc nữa, nhưng những cuốn sách trên kệ lại thu hút cô. Đang phân vân giữa ngủ và đọc, nhưng đam mê đã ăn sâu vào máu chiếm lĩnh lấy trái tim, mặc kệ sự nhức mỏi còn trên cơ thể, Tiêu Lạc đã gom đủ mười cuốn sách, mỗi cuốn dày độ ba trăm trang, nằm lên giường mà lật từng cuốn đọc.

Hai kiếp trước đều là bí thuật hoặc thần thoại, lịch sử hình thành. Lâu rồi không đọc về khoa học lẫn chính trị khiến Tiêu Lạc có chút khó chịu, mà hên làm sao khi những cuốn sách này một nửa là khoa học, một nửa là chính trị, kinh tế.

Liền một mạch đọc hết ba cuốn sách cũng đến giữa trưa, đưa mắt nhìn cháo trên bàn, có chút ghét bỏ. Tiểu Lạc không thích ăn cháo, vì nó rất nhạt nhẽo như chính lúc còn sống vậy. Nhưng bụng cứ réo mãi không thôi, Tiêu Lạc đành thỏa hiệp với bản thân. Đành nhẫn nhịn cảm giác chán ghét, múc từng muỗi lên, dù gì cũng không thể nhịn đói được, cái cảm giác đau dạ dày cô không muốn trải nghiệm lại đâu.

Đã múc đến muỗi thứ hai, tiếng cửa phòng mở ra, Minh Thiên Vỹ nhìn cô đang ăn cháo mà nhíu mày, không nói không rằng bế Tiêu Lạc trở về giường, đau lòng -"Nguội rồi, không tốt cho dạ dày"-