Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 51:Chương 12:




Nguyên Ân rời khỏi tường nước, để lại Quan Tiết Thanh tựa như khối thịt vụn nát đã đứt mất hai tay. Hắn nằm đó gào khóc trong tuyệt vọng lại dấy lên sự đáng sợ dành cho hai con người trước mắt.

Tất cả đang bần thần, một loại tiếng nổ từ bốn phía truyền tới, tầng lớp phòng vệ bị phá hủy. Tang thi cùng quân đội của căn cứ khác tràn vào. Khuôn mặt họ tràn đầy oán hận, mỗi người đều không màng đến tang thi có thể cắn xé mà chỉ chăm chăm muốn giết chết kẻ đã hại chết nhân loại.

Mọi người đang chìm trong hỗn loạn, Nguyên Ân đã nắm tay Tiêu Lạc hòa vào đám đông.

Căn cứ B huy hoàng trong chốc lát bị phá hủy.

Băng Ngân Tuyết dựa vào không gian đem gia đình mình cùng Quan Tiết Thanh gần đó tiến vào trong. Cô cảm thấy may vì còn thứ này.  Nhưng có lẽ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi.

Băng Ôn đã tức đến không còn gì nữa hết, suốt ngày đấm vào không gian tựa như đang trút giận.

Quan Tiết Thanh thì cả ngày lộ vẻ đau thương, mất đi hai tay, chí khí của đấng nam nhi chẳng còn, hắn không khóc thì chính thu người vào một góc. Nếu như không có mặt Băng Ôn chính là chửi mắng, đá hai chị em Băng Tiểu Nhi và Băng Ngân Tuyết.

Băng Tiểu Nhi không thể nói được, chỉ có thể uất ức khóc, ồ ồ lên mấy tiếng không rõ.

Mắt của Băng Ôn giăng đầy tơ máu, xả đời ông ta tham lam, hy vọng trở thành bá chủ của thế giới... Nhưng kết cục là tại sao... Ông ta dường như đã mất lý trí, ngày càng đấm mạnh hơn. Đến cả con gái Băng Tiểu Nhi cũng chẳng nhận ra nữa.

Băng Ngân Tuyết im lặng, cô luôn đợi đến khi cả ba không thấy mình mà ngồi thụp xuống một góc bật khóc, cô bắt đầu mệt mỏi rồi. Nếu như cô ta có thể ngăn Băng Tiểu Nhi lại, nếu như lúc biết âm mưu của cha cô có thể mạnh mẽ ngăn cản.... Vậy thì mọi thứ có phải đã khác hay không.

Đêm đêm Băng Ngân Tuyết đều bị tòa án lương tâm phán xét, những người thân, bạn bè hóa thành tang thi. Ngay cả người mẹ chết dưới tay của cha, cũng đều xuất hiện. Họ oán trách, những bàn tay đen ngòm muốn kéo cô xuống địa ngục. Những giấc mơ đó đã khiến cô trở nên tiều tụy.

Qua những ngày tiếp theo, cơ thể Quan Tiết Thanh càng lúc càng xấu hơn, hắn bắt đầu ho ra máu, cơ quan ngũ tạng đều ăn mòn dần dần. Mắt mờ dần rồi không thể thấy được nữa. Hai vùng khớp tay bị đứt kia bắt đầu hoại tử, thịt bắt đầu thối rửa.

Ngay lúc này, Băng Ôn cũng quỵ xuống, tóc ông ta từng mảng từng mảng rụng xuống. Những chiếc lỗ nhỏ từ da đầu xuất hiện, từ trong đấy có thể thấy được ký sinh trùng động đậy.

Băng Tiêu Nhi cũng xuất hiện tình trạng như vậy, nhưng là ở trên da mặt.

Duy nhất chỉ có Băng Ngân Tuyết là không sao. Cô nhìn cảnh tưởng trước mắt, lại nhìn sang đống đồ hộp. Mở từng cái ra, ban đầu thì khá bình thường nhưng lấy từng miếng rau bên trong thì thứ đen đen ngoe nguẩy khiến cô giật mình. Nhìn lại đám người chuyển biến xấu. Mấy bữa nay vì tinh thần không tốt cô đã không ăn...

Duy nhất chỉ có Quan Tiết Thanh bị đục tinh thể mắt, đây chính là do hắn tiếp xúc trực tiếp với nguồn điện bị nhiễm độc.

Tuy tất cả những chất độc của Tiêu Lạc đều có biểu hiện nặng nhưng để chết thì không dễ vậy đâu.

Băng Ngân Tuyết muốn ra ngoài, muốn gọi người cầu cứu nhưng không gian không thả cô ta ra. Vòng không gian đã bị vỡ, sợi dây chuyền kết nối với không gian ở chỗ Tiêu Lạc nay chỉ còn phủ một lớp nước ăn mòn dần dần.

Đây chính là món quà cuối cùng Tiêu Lạc dành cho nam nữ chính, cô đã thiết lập không gian không thể tự làm hại bản thân người trong đó nên nếu có ý định tự sát thì mơ đi. Cứ từ từ hưởng thụ chất độc mới...


Nguyên Ân cùng Tiêu Lạc được đón tiếp ở một căn cứ khác, ở đây đầy đủ các dụng cụ nghiên cứu hóa giải độc tố. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, thí nghiệm thực sự đã thành công. Nhân loại được giải cứu.

Trong quá trình phục hưng lại nhân loại, Tiêu Lạc và Nguyên Ân được mọi người xem như là anh hùng. Nhưng ngày công bố thuốc giải cho toàn thế giới cả hai đều biến mất.

Trên chiếc xe Audi như trước đây, Tiêu Lạc dựa vào vai Nguyên Ân mà ngủ. Họ quyết định sẽ cùng nhau đi khám phá thế giới nếu như khoa học không phát triển.

Nắm tay qua bao nhiêu nơi, qua bao nhiêu năm, thời gian đều như ngưng đọng đối với cả hai.

Nguyên Ân dần trầm ổn hơn nhưng vẫn cuồng nhiệt đối với Tiêu Lạc. Y yêu cô hơn cả mạng sống của mình, nguyện dành tất cả cho cô.

Sau chuyến hành trình gần cả đời người, Nguyên Ân lại dẫn cô về nơi cả hai lần đầu gặp nhau. Nơi đây đã mọc lên từng khóm cỏ tươi, cánh đồng hoa nở rộ trong gió. Y đan cho cô vòng hoa làm từ những cánh bồ công anh, đôi tay có vết hằn của thời gian.

Giọng kiên định -"Em yêu chị, tiểu thư của em"- Rồi y dần nhắm mắt xuôi tay...

Tiêu Lạc hai lần chứng kiến y rời đi trước, nỗi đau nghẹt thở này cô không thể chịu đựng thêm nữa.

\-"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi"- Một nụ hôn đáp lên môi y, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua.

\[Quá trình rời khỏi tiến hành\]