Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 99




Lôi cả hai người bọn họ ra ngoài xong tôi mới tạm thở phào được.. Trời ạ, chỉ sợ bạn nữ chính ghi hận với tôi sau đó ra tay hãm hại cả nhà hàng thì chết! Thời gian này phải nhắc nhở mọi người cẩn thận mới được, tốt nhất cứ nhờ Trung Kiên thuê giúp thêm vài vệ sĩ, tìm luật sư riêng luôn cho chắc chắn!

“Baby~~” Vừa nghĩ phát thấy người ngay! Khiếp thật, thiêng vừa chứ thế này sau không khéo con cháu đốt hương muỗi đã thấy cụ hiển linh rồi! Trung Kiên sama của chúng ta vô cùng gợi cảm đứng cửa mà tạo dáng, đôi mắt phong tình nhìn tôi một lượt “Thật là nhớ em quá đi~”

“Anh lại uống rượu?” Tôi nhìn hai mạt hồng hồng trên má anh ta, khinh thường đáp lời “Còn chưa tởn vụ hôm tết sao? Muốn người ta đè nữa mới vui?”

“Được em đè tất nhiên là vui!” Anh ta mặt dày nhảy vào ôm lấy tôi, dịu dàng xoa nhẹ nhẹ lên tóc “Này, đi với anh, anh tìm được vài thứ hay ho lắm!”

“Đi đâu?”

“Tới rồi biết!” Trung Kiên nháy mắt bí mật “Sao? Em có đi không?”

.

.

.

Tôi và Trung Kiên đến một vùng hẻo lánh gần quán bar hôm trước. Chúng tôi cứ đi, đi mãi, cho tới lúc khung cảnh thành phố hoàn toàn biến mất khỏi cửa kính xe mới thôi.

Bên ngoài là một khu nhà xưởng bỏ hoang tàn tạ, cỏ lau mọc đầy rẫy. Duy chỉ có một lối đi nhỏ ở giữa là còn có vẻ sạch sẽ hơn hẳn. Trung Kiên cười thần bí, nháy mắt một cái rồi kéo tôi đi về phía đó.

Định cầu hôn mị đấy à??

Hihi~ Có khi nào vào đến phía trong sẽ là một căn phòng lớn đầy hoa hồng đỏ, thêm vào đó là một bàn ăn dưới ánh nến không ta?

Chẹp, tư duy bạn Kiên thoát tuyến lắm, đã vậy còn bị lận phim Hường Quốc nặng nữa..nhỡ đâu bạn ấy không ưa kiểu tỏ tình chốn đông người mà chạy tới đây bày trò thì sao??

Uây, lúc anh ta quỳ xuống trao nhẫn tôi nên nói gì cho lãng mạn bây giờ?

Đang YY suy tính các kiểu, cánh cửa đã bật mở. Trái với suy nghĩ của tôi, trong phòng chẳng có miếng nến với hoa nào hết, chỉ dày đặc những người là người!

Một đám người ăn mặc kiểu xã hội đen hiện đại, vest đen từ đầu đến chân, mặt mũi băm trợn, xăm trổ đầy mình... đứng quây thành vòng tròn. Vừa thấy Trung Kiên tới đều cung kính quay ra cúi đầu chào một tiếng cậu chủ!

Ôi mẹ ơi!

Ngã!

Tập đoàn nhà họ Nguyễn không phải bạch đạo sao? Khi nào lại đào tạo được một đội quân hùng hậu thế này? Còn gọi Trung Kiên một tiếng 'cậu chủ', trời ơi, anh đã thành trùm hắc đạo rồi sao??

“Thế nào rồi?” Trung Kiên mỉm cười, nụ cười không còn dịu dàng nữa mà lạnh tanh, chẳng chứa chút nào thứ cảm xúc tích cực nó nên có “Không đánh hắn ta chết đấy chứ?”

“Cậu cứ yên tâm!” Một anh chàng cao khoảng mét bảy, khuôn mặt thanh tú ngọt ngào chậm rãi bước ra. Ô chội ôi, đúng chuẩn tiểu thụ!!! “Có chết cũng phải kéo hồn lại nhận tội với cậu đã!”

“Lại đây Tịnh Nhi!” Anh ta gật đầu sau đó đưa tay ôm tôi lại “Nhận dạng một chút!”

“Chuyện.. Chuyện gì vậy?” Đám người hai bên đồng loạt dạt ra cho tôi đến.

Phía trong hiển lộ một người đàn ông thảm vô cùng, thân thể bị người ta đánh cho bầm dập nhưng mặt mũi tuyệt nhiên không có chút vết xước. Tóc tai bê bết những vệt máu đã khô, quần áo rách nát tơi tả..

Gì thế này?? Định làm phim kinh dị đấy à??

“Haha~” Tiểu thụ cười phá lên “Chị gái, sợ à?? Quên mất đáng lẽ phải thay đồ cho hắn ta rồi mới đưa chị coi, xin lỗi nhé, bọn này không chu đáo rồi!”

Lập tức bên cạnh có vài tiếng cười khúc khích vang vọng. Mẹ, cười chị đây nhát gan chứ gì? Được, tôi nhát đấy thì sao nào? Nói thật chứ, thấy mấy cảnh máu me này mà vui thích được mới đúng là đáng sợ đấy!

“Thôi đi!” Trung Kiên lạnh mặt lườm qua, không gian lập tức yên ắng lạ thường. Oa oa~ Chồng tôi đúng là có uy nha~ Nói một câu lập tức không ai dám ho he! “Cô ấy mới có 15, chị cái gì mà chị!!!”

NÀY!

ANH ĐI ĐÚNG TRỌNG TÂM TÝ ĐI ĐƯỢC KHÔNG HẢ????

Tái mặt lườm Trung Kiên một cái, tôi chăm chú nhìn qua, người này đúng là có chút quen mặt.. Quen quen, quen lắm, quen.. CMN! Đúng rồi!

Chính là tên khốn dám đạp tôi vào phòng hôm đó, hại tôi đây bị động chạm vết thương phải về băng bó thêm N ngày. Đã vậy còn bị bác sĩ mắng cho một trận té tát!

Đủ thảm!

“Sao anh tóm được người hay vậy?” Tôi cười nhếch mép, chuẩn hàng rồi, kiểu này Trung Kiên tính làm đến cùng với Quỳnh Chi đúng không?

“Đúng chứ?” Anh ta nhướn mày tự đắc, sau đó gật đầu với tiểu thụ rồi kéo tôi ra ngoài “Xử lí sạch sẽ chút! Đừng để hắn chết, chỉ cần cho hắn biết mùi vị địa ngục là thế nào thôi!”

“Không cần!” Tôi xua tay ngăn lại, có lẽ tên này cũng chỉ là được người ta thuê, thiếu tiền làm bậy cũng không phải chuyện lạ “Hắn ta đủ thảm rồi!”

“Chị gái, không nên thánh mẫu thế đâu!” Tiểu thụ cười phá lên, câu nói sau đó của anh ta tôi không nghe rõ nữa vì Trung Kiên đã kéo tuột tôi ra ngoài rồi.

“Nếu em biết hắn đã làm những gì anh nghĩ em sẽ suy nghĩ khác!” Anh ta cười lạnh, đẩy tôi vào ghế phụ, đóng nhẹ cửa lại “Rồi, có lẽ chuyển phát nhanh cũng sắp đến, chúng ta về nhà anh một chút!”

“Hắn đã làm gì?” Tôi mù mờ nhìn Trung Kiên giúp mình thắt dây an toàn “Về nhà anh? Không phải chúng ta đi khu Đông sao?”

“Khu Đông ngày mai sẽ đi..” Trung Kiên xoa nhẹ đầu tôi một cái cho tóc tôi xù lên vì điện tích, sau đó hài lòng quay người đi mở khóa khởi động xe, chạy thẳng “Hôm nay về nhà anh đã, có việc cần giải quyết!”

“Nhưng người đó đã làm gì?” Tôi nhăn mày “Hắn ta chỉ nghe lệnh Quỳnh Chi đạp em có một phát vào phòng rồi khóa lại..”

“Không phải lệnh của Quỳnh Chi!” Trung Kiên nhướn mày, bênh vực cô ta đấy à? Hừ, còn tưởng anh định giải quyết Quỳnh Chi giúp tôi cơ? Dám lên tiếng bênh cô ta nữa, muốn tôi gang miệng ra không?? “Là em gái Ngọc Nhi của em đó!”

“Hả?”

“Kế hoạch tối hôm đó là của Ngọc Nhi..” Anh ta vẫn giữ kiểu cười lạnh nhạt đó, không khí xung quanh bị giảm xuống âm độ làm tôi nổi cả da gà “Quỳnh Chi chỉ là con cờ của cô ta thôi!”

“Sao anh biết chuyện này?” Tôi nghi ngờ nhìn qua, anh đảm bảo anh không bênh Quỳnh Chi đấy chứ? Cô nàng nổi danh nữ phụ thâm hiểm nhất truyện đó!

“Cuộn băng ghi hình ngoài hành lang quán Bar trả lời tất cả rồi..” Trung Kiên nhún vai “Hơn nữa em không thấy hắn quen mặt sao?”

“...”

“Em đúng là đồ ngốc!” Trung Kiên gõ nhẹ lên trán tôi “Người làm ở nhà mình còn không nhớ?”

“Người làm nhà em sao?” Có à? Trời ạ, cái căn biệt thự ấy bao nhiêu phòng tôi còn không nhớ, nói gì đến chuyện điểm mặt người làm!

Nhưng nếu thật sự là người làm ở nhà tôi, vậy thì hắn ta hẳn phải có liên quan đến nữ chính đại nhân rồi...

“Phải, trước đây hắn đã từng quay lén chúng ta một lần rồi, cũng may chồng em thần thông quảng đại bắt được tại chỗ!”

“Quay lại..”

“Có đĩa luôn, em muốn xem không??”

“Cái..”

.

.

.

Suy đi nghĩ lại, vắt óc mới nhớ ra một tình tiết bước ngoặt trong nguyên tác, đó chính là: lần đầu tiên tôi và Trung Kiên xxoo xong sẽ bị người khác quay lén!

Người-khác ở đây là một anh người làm có tâm nào đó trong gia đình Tinh Nhi. Sau khi ra đĩa xong còn lấy nó uy hiếp Tịnh Nhi, ép cô nàng đi vào con đường hắc ám không lối thoát. Tưởng rằng mọi thứ thay đổi thì chuyện này cũng thay đổi chứ? Thì ra nguyên tác cũng thật có sức mạnh, vài chuyện “đinh” dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được. Ví dụ như chuyện tôi và Trung Kiên, chuyện Ngọc Nhi cứu Đăng Khoa..

Điều này chứng tỏ tâm cơ nữ chính sâu không thấy đáy, xem đi, đứa trẻ 15 tuổi nào lại có thể suy nghĩ cài người bên cạnh ám hại chị gái mình như nó chứ? Còn đủ khả năng lòng vòng với N loại nam phụ mà nam chính không hề biết.. Ớ, lộn rồi! Tên Tuấn Đạt đó biết!

Thế mới thấy núi cao còn có núi cao hơn! Nữ chính nghĩ mình thông minh, ngờ đâu cuối cùng chỉ là con cờ trong tay nam chính. Để anh ta tùy ý đùa giỡn, tùy ý xoay vần..

“Cháu chào ông bà, chào hai bác..” Tôi và Trung Kiên trở về nhà anh ta lúc gần 6h chiều. Lúc này mọi người đều đã quay trở lại, vừa quây quần vui vẻ nói chuyện vừa đợi đầu bếp nấu cơm.

Đầu bếp nhà anh thật sự rất thần bí đó Trung Kiên, tôi và anh ta quen nhau đến N ngày rồi vậy mà đến tận hôm nay mới thấy được bác ấy..

“Ồ Tịnh Nhi?” Bác gái thân thiết kéo tay tôi, để tôi ngồi xuống bên cạnh “Hai đứa về muộn quá, mọi người đợi lâu lắm rồi!

“Phải đó, Trung Kiên lại đưa con đến chỗ công trường đó à?” Bác trai nhìn Trung Kiên đang tháo áo khoác treo lên mắc bằng ánh mắt trách cứ “Muốn ngược đãi con dâu sao?”

“Đâu có ạ..”

“Chỗ đó không còn là công trường nữa bố ạ!” Anh ta cởi bỏ áo vest lịch thiệp, phía trong mặc một chiếc áo len màu xám và cổ áo trắng sơ mi lộ ra ngoài vô cùng điển trai “Chỉ qua năm đảm bảo sẽ có biến hóa!”

“Hi vọng con không làm bố thất vọng!”

“Ông bà, hai bác..” Chúng tôi đang nói chuyện rôm rả thì một bóng người thướt tha từ phía bếp đi ra, trên tay còn bê khay hoa quả lớn “Mọi người ăn hoa quả đi!”

“Chị Quỳnh Chi..” Tôi cười gượng gạo nhẹ giọng chào hỏi. Đùa chứ, bây giờ bạn thử có một anh người yêu, sau đó cô bạn thân của anh ta lúc nào cũng quấn chân cạnh anh ta, ở lại nhà anh ta như nhà mình, còn được gia đình anh ta yêu quý còn hơn mình xem bạn có cười nổi không?

Đấy là chưa kể Quỳnh Chi này chẳng phải bạn bình thường chút nào đấy nhé..

“Trung Kiên về rồi sao?” Quỳnh Chi cười ngọt ngào để mặc Trung Kiên tiến đến đỡ giúp mình khay đồ nặng “Muộn quá, người ta chờ lâu lắm đó!”

“Mới có 6h thôi mà cái con bé này..” Bà nội tuy không lạnh nhạt với tôi nhưng giống như cũ, vị trí của Quỳnh Chi lúc nào cũng cao hơn hẳn “Mau qua đây, gọt lại đứt tay rồi, đúng là..”

“Cháu không sao!” Quỳnh Chi tất nhiên không qua chỗ bà nội vì còn bận bịu đứng cạnh Trung Kiên, cô nàng híp mắt cười nhẹ, vui khó hiểu “Anh gọi điện một cái là em tới ngay đó, có chuyện gì gấp sao?”

“...”

Anh ta gọi điện cho Quỳnh Chi bảo cô nàng tới?

Là ý gì? Trung Kiên muốn làm gì?

Không đợi tôi thắc mắc xong xuôi, cũng không đáp lại câu hỏi đó của Quỳnh Chi. Trung Kiên đưa mắt ra cửa, một người mặc đồ đưa thư đang nhanh chân chạy từ cổng chính vào nhà, anh ta thấy vậy mới gật đầu nói nhỏ: “Đã đến rồi!”