Có không giữ, mất đừng tìm. Câu nói này, phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, con người ta mới có thể hiểu được? Lúc có không quý trọng, đến khi bóng dáng ai kia vụt biến mất khỏi tầm mắt, khi đó ta mới biết, mình đã bỏ lỡ cả một báu vật quý giá. Trong mắt anh, cô là người phụ nữ đáng yêu nhất mà anh từng gặp qua. Mọi cảm xúc của cô đều có thể tác động trực tiếp vào trong trái tim anh. Anh lưu luyến bóng dáng nhỏ bé ấy, anh muốn cảm thụ hơi ấm từ cô. Một lần nhớ, một lần lại rơi vào chìm đắm, trái tim của anh từ khi nào đã không thể tự chủ được nữa mà luôn luôn hướng về cô.
Tiếp cận cô, anh lại càng có cảm xúc đặc biệt với cô nhiều hơn, nhưng anh chưa bao giờ coi nó là tình yêu sâu đậm. Cứ ngỡ đó chỉ là nhất thời bồng bột. Phải rồi, là nhất thời bồng bột, cho nên anh mới lỡ tay để vụt mất cô. Luyến tiếc? Không! Cô chỉ đơn giản là một bông hoa dại trong phố vạn bông hoa kiêu sa, tại sao anh phải vì cô mà bỏ đi tính tình từ trước đến giờ của mình? Nhưng ngay khi cô rời khỏi anh, anh biết, trong trái tim mình đã ngự trị bóng dáng của cô mất rồi. Anh không thể bỏ lỡ cô một lần nữa!