Một phen chiến đấu vừa rồi đã hoàn toàn khiến bố trí trong động bị rối loạn, Chung Lâu Vũ chỉ có thể tận lực khôi phục một bộ phận nhỏ, chỗ còn lại thì dùng trường kiếm dính máu tươi của tu sĩ trẻ tuổi, vẽ một cái ảo trận khổng lồ mà tinh vi trong hang động.
Linh lực thoát ra rất nhanh liền trở thành một bộ phận của trận pháp, lúc Chung Lâu Vũ tỉ mỉ bố trí xong, hệ thống gần như là mục trừng khẩu ngốc mà nhìn cả hang động khôi phục lại thành hình dáng ban đầu, những dấu vết bị liệt hoả thiêu đốt đều biến mất, ngay cả người bị treo ở chính giữa, cũng có thể chạm vào thực thể.
“Mặc dù có điểm buồn nôn, có điều những cái nguỵ trang này vẫn là cần thiết.” Chung Lâu Vũ chọc chọc ảo cảnh của bản thân, xúc cảm ấm lạnh truyền đến ngón tay rất chân thực, cái người hư giả kia cũng làm ra phản ứng tương ứng, rốt cuộc hài lòng hắn quay người lại, nhìn về thi thể bị kéo tới một bên.
Đồ vật trên người tu sĩ trung niên kia đều bị thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn có thanh Huyền Thiết kiếm này, tạm thời bị Chung Lâu Vũ coi như bội kiếm cầm. Đồ vật trên người tu sĩ trẻ tuổi ngược lại lại có rất nhiều, vũ khí linh thạch chồng chất, còn có không ít tạp vật loạn thất bát tao. Chung Lâu Vũ vội vàng thay một bộ y phục mới, lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Tính tính thời gian, hiện tại hẳn đã là đêm khuya, Chung Lâu Vũ vội vàng li khai sơn động, hắn tuỳ tiện chọn một phương hướng đi, thẳng tới khi sắc trời tờ mờ sáng mới ngừng lại, tuỳ tiện tìm một cái khách quán gần đấy trụ lại.
Thẳng đến lúc này, hắn mới tính là thật sự thoát li hiểm cảnh, khi hệ thống cho rằng thời gian một ngày sắp qua rồi, không nghĩ tới Chung Lâu Vũ bắt đầu nơi nơi tìm kiếm trong trữ vật giới của thanh niên, lấy ra một cái ngọc bội truyền tin.
Nguyên tác hệ thống đưa cũng không phải toàn diện, tình tiết chỉ tiến hành đến một đoạn thời gian sau khi Chung Lâu Vũ chết, có điều cũng đủ để nhìn thấu một vài chuyện. Ít nhất Chung Lâu Vũ biết nhân vật chính nguyên tác đang lên kế hoạch tấn công Hợp Trản giáo.
Tu chân giới mới trải qua một trận đấu lớn, tinh anh đại đa số môn phái tham dự chiến đấu đều ngã xuống hơn bảy phần, mà Hợp Trản giáo bên kia, vì luôn có Chung Lâu Vũ che chở, vẫn chưa thương tổn nguyên khí. Lại thêm trước khi hắn ngã xuống sớm đã mệnh lệnh gia nhân mở ra hộ sơn đại trận, trận phap do hắn đại sư trận pháp đương thời chế tạo, sau khi ngã xuống chống cự tất cả công kích trả thù của tiên tu.
Như vậy đủ để đả bại nhuệ khí của tiên tu, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không nghĩ tới cũng không thể lại phát động đại quân lần nữa, tấn công Hợp Trản giáo.
Chỉ đáng tiếc Dư Khâm lại không nghĩ như vậy, hắn cơ hồ vẫn luôn kiên trì thử trong thời gian ngắn chiếm lấy Hợp Trản giáo, trái ngược với nguyện vọng của đại bộ phận người tiên tu giới, muốn đạt được nguyện vọng, chỉ có thể không tuân theo quy tắc bình thường.
“Phiền toái lớn không tìm được, tìm chút phiền toái nhỏ coi như giải sầu.” Chung Lâu Vũ quyết đoán đem tin tức truyền ra ngoài, “Những cái tiên tu này không phải luôn nói bản thân quang minh lỗi lạc sao, đã vậy, còn có đồ vật gì không thể mở ra nói trước bàn dân thiên hạ chứ.” Sóng mắt lưu chuyển, nam nhân nhẹ nhàng cười, khoé môi mang theo vài phần châm chọc vài phần thú vị, khiến người nhìn không thấu.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm cái gì ?” Hệ thống hứng thú bừng bừng truy hỏi.
“Làm cái gì ?” Ngọc bội truyền tin trên tay quay tròn, sau đó bị Chung Lâu Vũ một phát bóp vỡ, “Đương nhiên là tu luyện.”
Vừa chạy từ sơn động ra, hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, chỉ có thực lực cường đại mới có thể đứng vững ở tu chân giới này, loại chuyện tìm phiền toái này cũng chỉ có thể coi là gia vị, mà đối với địch nhân của Chung Lâu Vũ mà nói, tu vi Trúc Cơ kỳ bất quá cũng chỉ là một con kiến, duỗi tay là có thể bóp chết, muốn hoàn thành chuyện phục thù, không thăng cấp tu vi là không thể thành công được.
Nhưng hiển nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể luôn bình tâm tĩnh khí tu luỵện như Chung Lâu Vũ, thế nhân thường bị mê hoặc bởi các loại ngoại vật, ở trên phiến đại lục tu chân này, đại đa số tông môn đều đột nhiên thu được một tin tức xa lạ, mà chính cái tin tức này, thành công khiến tu chân giới vốn đã sóng ngầm mãnh liệt lần thứ hai nhấc lên cuồn cuộn.
Nam tử trẻ tuổi lo âu đi qua đi lại, cửa sổ đều đóng thật chặt, trong phòng cũng chưa thắp đèn, hiện lên thập phần hôn ám. Đại môn đợt nhiên mở ra, một lão giả bước bước lớn tiến vào, thanh niên tức khắc vọt qua, đến trước mặt mới hiểm hiểm dừng cước bộ : “Thế nào ?”
Lão giả nhíu mày nhìn bên trong phòng, phẩy tay thắp sáng tất cả nến, mới đem tầm nhìn chuyển đến trên người thanh niên : “Tất cả những người không nên biết đều biết, cái người để lộ bí mật này nhìn chòng chọc vào chuẩn nhược điểm của chúng ta.” Hắn ngừng một chút, ánh mắt hoài nghi nhìn vào thanh niên : “Dư Khâm, viêcj này hẳn chỉ có ngươi ta hai người biết, rốt cuộc là ai lộ ra bí mật.”
Thanh niên kia chính là Dư Khâm, hắn nhìn ánh mắt lão giả, tâm tức khắc lạnh lẽo, vội vàng nói : “Ai lộ ra bí mật ta không biết, nhưng hiện tại kế hoạch đã lộ rồi, chúng ta cũng nên sớm tiến hành kế hoạch.”
Trong tâm lão giả mặc dù vẫn là nghi hoặc tầng tầng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu : “Kéo dài càng lâu, những kẻ phản chiến đó liền có thể liên hợp với nhau, tìm ra một vạn các loại nguyên nhân không nên khai chiến, chúng ta bắt buộc phải hành động một chút, có điều sắp tới muốn tập hợp những người này lại, vậy chỉ có . . . . . . “
Ánh mắt lão giả và thanh niên đối diện nhau, đối phương muốn nói cái gì trong lòng đều sớm hiểu được.
“Trước tiên tổ chức đại hội tiên tu !”
Tu luyện vài ngày dù khiến Chung Lâu Vũ củng cố tu vi của bản thân, nhưng công pháp mới cần chất lượng lực lượng càng nhiều càng cao, xung quanh thiếu thốn linh lực khiến tu vi hắn bất đắc dĩ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ, sợ rằng muốn thăng cấp, chỉ có tăng thêm số lần hấp thụ linh lực một số người, hoặc là trực tiếp tìm cái linh mạch trắng trợn cắn nuốt.
Gian phòng hôn ám trong khách điếm đột nhiên sáng lên một đạo ánh sáng yếu ớt, tia sáng này đúng là đến từ trữ vật giới đặt trên bàn kia, sau vài lần chớp sáng, bỗng nhiên tự động nhảy ra một cái lệnh bài bạch ngọc chế tạo hình ngũ giác, rơi trên mặt bàn không ngừng phát ra tia sáng như trước.
Chung Lâu Vũ cuối cùng cũng mở mắt, ánh mắt hắn rơi xuống bàn, lúc chạm vào lệnh bài, trong mắt mới chợt xuất hiện quang mang vô cùng kinh ngạc.
“Đây là cái gì” Hệ thống lại kìm nén không được, giành trước hỏi.
Chung Lâu Vũ đi tới bên bàn, ngón tay thon dài lướt qua bên ngoài lệnh bài, bạch quang ôn nhuận tức khắc tiêu trừ. Hắn cười nhẹ một tiếng, mới trả lời câu hỏi của hệ thống : “Đây là vé vào cửa của đại hội tiên tu, chỉ có người cầm vật này, mới có thể tham gia việc trọng đại này.”
Mười năm một lần, người tham gia bắt buộc phải là cường giả tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, tuổi tác hạn chế trong hai trăm tuổi, đây là tượng trưng cho tụ hội của tân thế hệ có trình độ cao nhất của tiên tu giới, cũng là một trong những tụ hội quan trọng nhất của tiên tu giới. Trong những người tham gia có đệ tử tông môn, có thiên tài tán tu, thậm chí bất cứ thân phận nào đều có thể tham gia.
Giải thưởng của người chiến thắng khiến người đỏ mắt, trừ bỏ linh khí cao cấp, còn có khả năng trực tiếp được thu vào tông môn, trở thành đệ tử nội môn, mà vốn là đệ tử tông môn cũng có khả năng từ đó đạt được càng nhiều tài nguyên. Đến nỗi danh vọng càng không cần đề cập, đây quả thật có thể coi là nơi có điều kiện tốt nhất để rèn luyện đối với đệ tử tông môn.
Vừa thấy vậy, trên người tu sĩ trẻ tuổi (con trai Nguyên Anh chân nhân) sẽ mang theo thứ này cũng không có gì kỳ quái.
“Các tu sĩ cầm ngọc bài vào hội trường tiến hành thi đấu, một khi tiến vào hội trường thẳng đến khi đại hội kết thúc đều không thể lui ra . . . . . .” Chung Lâu Vũ thầm lẩm bẩm, nhặt lệnh bài lên, tham nhập linh thức, “ Nhưng lúc này cách đại hội bắt đầu vẫn còn ba bốn tháng, hiện tại đột nhiên có động tĩnh . . . . . .”
“Thời gian cử hành tiên tu đại hội bị đẩy lên.” Đôi môi đỏ tươi nhấc lên một độ cong, Chung Lâu Vũ tươi cười càng thêm sáng lạn, hắn nheo mắt lại, như nói chuyện với người yêu, vui vẻ mà du dương : “Xem ra người nào đó thực sự gặp phiền toái rồi.”