Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 12: Anh trai rất đẹp




Bước vào kì nghỉ đông cũng có nghĩa là Tết âm lịch đang đến gần, mấy ngày lễ tết như thế này là thời điểm bận rộn nhất của ngành ẩm thực, nhà họ Giang cũng không phải ngoại lệ.

Kể từ lúc hai chị em vào đại học, bố mẹ Giang dồn hết sức lực vào việc mở quán, cũng vì lẽ đó mà hương vị ngày Tết trong nhà phai nhạt đi rất nhiều.

Chớp mắt đã tới đêm ba mươi, hai chị em đến nhà hàng của gia đình ăn cơm tất niên, sau đó thì về nhà trước để xem Đêm hội Mùa xuân.

Chưa đến mười giờ tối, các nhóm chat trong điện thoại Giang Mộng đã bắt đầu gửi đủ các thể loại câu chúc Tết và tiền lì xì.

Năm nay vận may của cô không tồi nên cũng kiếm được kha khá, đúng lúc cô đang chuẩn bị đáp lại một bao lì xì, một tin nhắn mới chợt nhảy ra trên di động.

【Lê Ứng: Năm mới vui vẻ.】

Giang Mộng không khỏi bất ngờ, quên cả việc gửi tiền lì xì, ánh mắt cô vô thức liếc về phía Giang Dục đang ngồi cạnh. Cậu đang vừa ăn dâu vừa xem Đêm hội Mùa xuân, di động đặt trên bàn trà rung lên từng hồi, ấy vậy mà cậu còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Giang Mộng dừng một chút rồi đẩy đẩy cánh tay cậu: “Di động mày ồn quá, mau kiểm tra đi.”

Giang Dục không đếm xỉa đến cô.

Giang Mộng dứt khoát cầm điện thoại lên giúp cậu, cô tiện mắt liếc nhanh một cái, quả nhiên có một tin nhắn chúc Tết đến từ Lê Ứng.

Cô đưa điện thoại cho Giang Dục, nói như thể thuận miệng: “Hình như Lê Ứng gửi tin nhắn cho mày kìa.”

Giang Dục nhận điện thoại rồi mở khóa.

Giang Mộng nhìn cậu vài giây, sau đó mở khung chat với Lý Thiến Văn ra.

【Giang Mộng: Lê Ứng có gửi tin nhắn chúc Tết cho cậu không?】

【Lý Thiến Văn: Không, cậu ấy có bao giờ gửi mấy cái này đâu.】

【Giang Mộng: Cậu ấy gửi cho mình và em mình kìa.】

【Lý Thiến Văn: À, mình cũng đoán vậy.】

【Lý Thiến Văn: Về sau không cần khoe đâu, cảm ơn [mỉm cười].】

Trên WeChat của Giang Dục có một loạt tin nhắn chưa đọc, cậu chẳng buồn xem, cứ thế bấm thẳng vào khung hội thoại của Lê Ứng.

【Lê Ứng: Năm mới vui vẻ [tung hoa].】

Giang Dục cũng đáp một câu ‘năm mới vui vẻ’.

Không bao lâu Lê Ứng đã trả lời, cứ như đang đặc biệt chờ cậu vậy.

【Lê Ứng: Em có xem Đêm hội Mùa xuân không?】

【Giang Dục: Em đang xem.】

【Giang Dục: Nhạt lắm.】

【Lê Ứng: Anh chưa xem.】

【Lê Ứng: Nhà anh đang đánh bài, hôm nay vận may không tệ, thắng được năm trăm rồi.】

【Giang Dục: [trâu bò]】

【Giang Dục: Thế thì mua được rất nhiều cốc trà sữa rồi.】

【Lê Ứng: Ừ.】

【Lê Ứng: Chỗ bọn em có đốt pháo hoa không?】

【Giang Dục: Có ạ, đêm nay em với chị sẽ đi đốt.】

【Lê Ứng: Bên chỗ anh không nhìn được, mà họ cũng không cho đốt.】

【Giang Dục: Anh muốn đốt không?】

【Giang Dục: Vậy anh có thể đến chỗ bọn em nè.】

Tin nhắn gửi được hai phút mà Giang Dục vẫn chưa nhận được hồi âm, cậu dứt khoát đứng dậy rồi đi đến nhà vệ sinh.

Cậu vừa đi không bao lâu thì di động trên sô pha đột nhiên rung lên liên tục.

Giang Mộng thò đầu qua nhìn, thấy là cuộc gọi của Lê Ứng.

“Giang Dục,” Giang Mộng kêu, “Lê Ứng gọi kìa.”



Ở đầu dây bên này, Lê Ứng đang đứng trên ban công của biệt thự, anh lắng nghe tiếng nhạc vang lên trong điện thoại cho đến khi tự động cúp máy.

Điếu thuốc cháy lan đến tận đầu lọc, cuối cùng ánh lửa vụt tắt.

Trong nhà có tiếng nói cười ầm ĩ của gia đình, song bên ngoài khu biệt thự xa hoa lại là một khung cảnh yên ắng, ngoại trừ ánh đèn lóe lên trong mỗi căn nhà, nơi đây chẳng có chút không khí nào của ngày Tết.

Lê Ứng nhấn tàn thuốc đang cầm vào gạt tàn, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Đúng lúc này di dộng trong tay anh rung lên, truyền đến một xúc cảm tê tê.

Là cuộc gọi đến từ Giang Dục.

Vừa bắt máy, giọng nói dễ nghe của cậu đã rót vào tai anh, cậu nói với vẻ lười nhác: “Ban nãy em đi vệ sinh.”

Thấp thoáng còn nghe thấy tiếng châm pháo.

“Ừ,” Lê Ứng lại đứng bên ban công, một tay cắm vào túi quần.

Anh khẽ nắm chặt tay lại, rút một chiếc bật lửa ra khỏi túi quần rồi ngắm nghía. Bề mặt kim loại lóe lên tia sáng trong màn đêm, ngọn lửa bập bùng trong tay anh.

“Có nhiều người đang đốt pháo lắm à?” Lê Ứng hỏi.

“Dạ,” Giang Dục lên tiếng. Kế đó bên cậu lại truyền đến âm thanh đi lại, Lê Ứng chợt nghe cậu kéo cửa sổ ra, ngay tức khắc tiếng nổ pháo lại phát ra rõ ràng hơn.

“Bình thường người ta sẽ đốt đến tận mười hai giờ,” Giang Dục nói. Giọng nói của cậu như lẫn vào trong cái lạnh của màn đêm, có phần run rẩy.

Sau khi khựng lại một lát, Giang Dục lại hỏi: “Anh có muốn đốt pháo không?”

Dứt lời, như nhận ra điều gì, cậu lại lười biếng nở nụ cười: “Mà thôi, giờ này chắc người nhà cũng không đồng ý cho anh ra ngoài đâu.”

Lê Ứng im lặng vài giây: “Nhà anh có mấy hộp pháo hoa, nếu hôm nay không đốt thì có lãng phí không?”

Giang Dục giả vờ đăm chiêu: “Hình như có hơi lãng phí đó.”

Lê Ứng cười: “Thế anh đem đến đốt cùng em vậy.”



Lê Ứng về phòng mặc thêm áo khoác, sau đó anh cầm lấy chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.

Mẹ Lê thấy vậy bèn hỏi: “Con định đi ra ngoài à?”

“Vâng,” Lê Ứng nói, “Nếu hôm nay không đốt hai hộp pháo hoa mẹ nhận được thì phí lắm, để con tìm chỗ nào đó đốt pháo.”

“Thế thì vừa khéo,” Mẹ Lê vẫy tay gọi đứa cháu nhỏ, “Con đưa Tiểu Vũ theo cùng đi, nó đã đòi đi đốt pháo cả ngày rồi.”

Lê Ứng và em trai ngơ ngác nhìn nhau, trông nhóc con có vẻ dè dặt, ngại ngùng đứng trước mặt mợ.

Lê Ứng khẽ nở nụ cười: “…Vâng.”



Khi Lê Ứng lái xe đến quảng trường gần nhà họ Giang, Giang Dục và Giang Mộng đã đứng chờ sẵn ở ven đường.

Thấy anh dắt một cậu bé khoảng chừng mười tuổi đi đến, Giang Dục không khỏi nhướng mày.

Lê Ứng đưa một ly trà sữa cho Giang Mộng, sau đó anh lại đưa một ly khác cho Giang Dục: “Có thêm phô mai.”

“Đến cái này mà anh cũng nhớ rõ, không hổ là học bá,” Giang Dục hờ hững khen một câu.

Sau khi nói một tiếng cảm ơn ngắn gọn, cậu nhận trà sữa rồi cắm ống hút vào. Ánh mắt cậu lơ đãng nhìn xuống, một cao một thấp mà chạm mắt với nhóc con.

Giang Mộng thấy vậy thì khom người xuống xoa đầu cậu bé, cô chỉ tay về phía Giang Dục: “Sao em cứ nhìn cái anh này hoài vậy?”

Cậu nhóc khẽ liếc cô một cái, bé nhìn Giang Dục, rồi lại nhìn sang Lê Ứng. Thấy ba người lớn đều đang nhìn mình, cậu bé bèn nói thẳng ra: “Mợ dặn em đi theo để xem hôm nay anh đốt pháo cùng ai. Ban nãy em có hỏi anh trên xe, anh nói sẽ đốt pháo hoa với một anh trai rất đẹp.”

Giang Dục đang hút trà sữa chợt nở nụ cười, cậu cúi người xuống trước mặt cậu nhóc rồi chỉ chỉ vào mình: “Thế anh đẹp không?”

Cậu nhóc gật gật, một lúc lâu sau lại nghiêm túc nói thêm một câu: “Đẹp ạ.”

“Anh đẹp hay anh trai em đẹp?” Giang Dục lại hỏi.

Giang Mộng cũng không nhịn được mà phì cười, sau đó cô đẩy đẩy cánh tay Giang Dục: “Đừng bắt nạt bạn nhỏ.”

Nói xong, cô lại vươn tay về phía cậu bé: “Lại đây chị đưa em đi chơi, để các anh đốt pháo hoa giúp em.”

Cậu bé nhìn cô vài giây rồi gật đầu: “…Dạ.”

Quảng trường này vô cùng rộng lớn, bọn họ tìm một nơi không có người rồi đặt hộp pháo hoa vào giữa.

Nhìn động tác thành thạo của Giang Dục, Lê Ứng lại lia mắt sang trang phục của cậu: “Em mặc như vậy không lạnh à?”

“Đâu còn cách nào, đẹp trai mà.” Giang Dục nói xong lại tự phì cười trước.

Trong mắt Lê Ứng cũng chất chứa ý cười: “Em có mặc nhiều thì cũng sẽ đẹp trai thôi.”

Giang Dục nghe vậy thì ngẩng đầu, hai người bọn họ đều đang ngồi xổm trước hộp pháo, khoảng cách có hơi gần.

Cậu vừa ngẩng lên thì hai người gần như dán sát vào nhau.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ánh lên trong đôi mắt anh, Giang Dục bỗng dưng nghĩ đến điều gì, cậu cười nói: “Vâng, dù sao thì em cũng là một ‘anh trai rất đẹp’ mà.”

Sau khi mở hộp rồi xếp pháo hoa ra, Giang Dục bảo Lê Ứng lùi về phía sau.

Lê Ứng lui về đằng sau vài bước theo lời Giang Dục, kế đó anh lại thấy cậu lấy bật lửa ra châm ngòi pháo hoa.

Đợi mãi không thấy cậu đốt xong, Lê Ứng sợ có chuyện gì nên lại bước đến: “Sao rồi, em…”

Đúng lúc này pháo hoa lại bắt lửa, Giang Dục nhanh chóng đứng dậy, cậu chộp lấy mũ và găng tay rồi vội vàng chạy về.

Nào ngờ chưa chạy được mấy bước thì cậu đã đâm sầm vào Lê Ứng, cứ thế bổ nhào vào đối phương khiến anh phải loạng choạng về sau vài bước.

Đằng sau hai người, pháo hoa bỗng “xì” một tiếng rồi vọt thẳng lên không trung, kế đó từng đốm pháo hoa rựa rỡ nổ tung trên đỉnh đầu bọn họ, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Lê Ứng cao hơn Giang Dục nửa cái đầu, cậu giương mắt bên dưới lớp mũ, nơi mà ánh nhìn chạm đến lại vừa khéo là chiếc cằm với đường cong duyên dáng của anh.

Ánh mắt Giang Dục lướt từ dưới lên trên, bỗng chạm phải đôi mắt đang buông xuống của Lê Ứng, trong mắt anh phiếm lên từng đốm pháo hoa rực rỡ, khi lóe khi tắt.

Đây là khoảng cách gần gũi nhất từ trước đến nay của bọn họ, Lê Ứng như thể đang ôm ghì lấy cậu vào lòng, Giang Dục có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim anh, cùng làn hơi thở có chút phập phồng.

Sau khi phản ứng lại, Giang Dục bèn đứng thẳng dậy: “Sao anh lại quay về đây?”

Hai người lui về phía sau vài bước, tránh xa khỏi chỗ đốt pháo.

Lê Ứng im lặng một chốc, đoạn nghiêng mắt nhìn cậu: “Xin lỗi em.”

Rõ ràng Giang Dục mới là người va phải anh, nên cậu cũng không biết anh đang xin lỗi vì điều gì. Có điều Lê Ứng vẫn luôn lịch sự như vậy, Giang Dục cũng lười để ý đến mấy chi tiết này.

Hai người lui về một khoảng cách an toàn, lẳng lặng nhìn ngắm pháo hoa. Không bao lâu sau, cậu nhóc nhà Lê Ứng chạy đến, nhóc không đến bên cạnh Lê Ứng mà lại lao đến chỗ Giang Dục.

Đối với cậu bé thì anh mình quá ư là nghiêm túc, không dễ nói chuyện như anh trai xinh đẹp này.

Liếc mắt thấy một nhóc con chạy tới, Giang Dục bỗng nghiêng mắt nhìn sang.

Dường như cậu bé đang chờ đợi Giang Dục, nhóc thấy vậy thì vươn tay: “Anh ơi, em nắm tay anh được không?”

Tuy Giang Dục không thích trẻ con lắm, thế nhưng mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn như thế này cũng rất dễ thương, cậu bèn vươn tay ra: “Được, em nắm đi.”

Nhóc con mừng rỡ bắt lấy tay cậu.

Lê Ứng liếc nhìn một cái, anh dừng mắt vài giây trên bàn tay đang rũ xuống bên người của Giang Dục, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn từng đốm pháo hoa rực rỡ.

Giang Mộng ngồi trên bậc thang ở rìa quảng trường, cô nâng tay lên chụp “tách” một tiếng, ghi lại khung cảnh đẹp đẽ trước mắt mình.

Sau đó cô lại mở WeChat rồi gửi bức ảnh này cho Lý Thiến Văn.

【Lý Thiến Văn: Một nhà ba người dẫn thêm một con chó.】

【Giang Mộng: [dao]】

【Giang Mộng: Đột nhiên mình cảm thấy Giang Dục không thẳng cho lắm.】

【Giang Mộng: Chị em à, giúp cái đi.】



Năm mới vừa qua không bao lâu thì ngày khai giảng đã lại đến.

Thời gian lướt qua thật nhanh, chỉ mới chớp mắt mà Giang Dục đã bước vào học kì cuối của năm hai đại học. Cậu dần bận rộn hơn với bài vở trên lớp, ngay cả thời gian chơi game cũng vơi đi rất nhiều. Mà kể từ sau hôm đốt pháo hoa, cậu và Lê Ứng cũng chưa liên lạc lại.

Mãi đến khi đi ăn cùng Triệu Văn, Giang Dục mới biết tổ dự án của Lê Ứng và Giang Mộng sắp dời đến Giang Châu.

Có điều đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, Giang Dục chỉ nghe rồi để đó, không giữ lại trong lòng. Dù sao thì cậu cũng nhìn ra, khả năng cao là Lê Ứng không trở thành anh rể của cậu được rồi.

Hôm nay sau khi học xong mấy tiết buổi chiều, Giang Dục về nhà thì bất ngờ nhìn thấy Giang Mộng.

Thấy cô nằm trên sô pha, Giang Dục cầm lấy một chai Coca trong tủ lạnh rồi bước đến.

“Nghe bảo dự án mà bà tham gia dời đến đây à?”

Giang Dục vặn mở Coca rồi hớp một ngụm, thấy Giang Mộng không ừ hử gì, cậu lại huých khẽ vào cánh tay cô.

Chỉ thấy Giang Mộng yếu ớt trở mình, uể oải nhìn cậu một cái: “Giang Dục, chị thất tình rồi.”

“Bây giờ bà mới biết à?” Giang Dục hơi ngạc nhiên.

“……” Giang Mộng phải dùng hết kĩ năng diễn xuất của đời người mới nhịn được cơn xúc động muốn đập cậu ngay tại chỗ.