Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 14: Tay anh có hơi nóng




Lê Ứng sững ra một giây, ngẩng đầu nhìn cậu.

Phải một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”

“Không có gì ạ,” Giang Dục và cơm vào miệng, mơ hồ nói, “Em chỉ hỏi vậy thôi.”

Thấy cậu vẫn chăm chú ăn cơm, Lê Ứng nhìn cậu một lát, sau đó lại buông mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khi sắp ăn xong bữa cơm, Lê Ứng bèn lấy cớ đi vệ sinh rồi thanh toán trước.

Đợi anh rửa tay xong rồi quay lại bàn, chợt thấy một nhân viên phục vụ đang đứng trước bàn nói với Giang Dục rằng bọn họ đã thanh toán xong rồi.

Sau đó Giang Dục lia mắt về phía anh: “Anh trả tiền rồi ạ?”

Lê Ứng ừ một tiếng, Giang Dục nhìn anh một lát rồi chợt cười nói: “Anh giống anh họ em thật, anh ấy ỷ vào việc lớn hơn em hai tuổi, nên cứ chăm sóc em như con nít vậy, lần nào đi chơi ảnh cũng giành trả tiền.”

Lê Ứng ngồi xuống, anh rút một tờ giấy để lau tay, đợi cậu nói xong, anh cũng nở nụ cười: “Không giống đâu, anh không coi em là trẻ con.”

“Em biết,” Giang Dục gật đầu, cậu thuận miệng hùa theo, “Là em trai của bạn học mới phải.”

Lê Ứng nghe vậy thì nâng mắt nhìn cậu. Ánh mắt này tuy vô cùng ngắn ngủi, ấy vậy mà Giang Dục lại đọc ra một thoáng bất đắc dĩ trong đó.

Thanh toán xong, hai người lại ngồi uống trà một lát, trong lúc đó chẳng ai nói gì.

Bàn cơm im lặng hồi lâu, Lê Ứng bỗng dưng nói: “Anh và em ấy không thế nào cả, không có tiến triển gì.”

Giang Dục phải mất một lúc mới hiểu ra “em ấy” trong miệng anh là ai.

Sau khi im lặng một khoảng rất lâu, Lê Ứng chợt đưa mắt về phía cửa sổ, anh hớp một ngụm trà lúa mạch: “Mà chắc sẽ không có tiến triển gì nữa.”

“Tại sao?” Giang Dục vô thức hỏi, “Rốt cuộc cô ấy ngứa mắt anh ở điểm nào chứ?”

Lê Ứng im lặng một thoáng, anh thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía cậu: “Vấn đề không nằm ở chỗ ngứa mắt hay không.”

“Thế vấn đề là gì?” Giang Dục nghĩ mãi mà không hiểu. Cậu cảm thấy với điều kiện của Lê Ứng thì không ai nên ngứa mắt anh mới phải.

“Em thì sao?” Lê Ứng không đáp mà hỏi lại, “Em và — người bạn kia của em thế nào rồi?”

Giang Dục vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cậu thuận miệng hỏi lại một câu: “Bạn nào ạ?”

“…Trần Tinh Tinh.” Lê Ứng đáp.

Giang Dục nghe vậy thì cười một tiếng, cậu sực nhận ra Lê Ứng luôn gọi cái tên “Trần Tinh Tinh” này một cách rất buồn cười, như thể anh đang đọc một cái tên vô cùng xa lạ, có phần cự nự.

“Không thế nào cả,” Giang Dục lười biếng đáp.

Im lặng một lúc, Lê Ứng lại hỏi: “Sao em không chịu? Tính cách và ngoại hình của cô ấy rất được mà.”

“Không phải em không chịu.” Giang Dục giải thích một câu.

Dù sao thì Trần Tinh Tinh cũng là con gái, hơn nữa cô lại còn là bạn cậu, Giang Dục bèn châm chước một lát: “Anh không phát hiện ra, tính cách của cậu ta có hơi giống chị em à?”

Nghe vậy, Lê Ứng cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó anh cười nói: “Hình như có hơi giống thật.”

Cuối cùng hai người rời khỏi nhà hàng, trước khi tạm biệt, Giang Dục lại nhớ đến lời dặn dò của Giang Mộng, cậu bèn rào trước.

“Đã đến Giang Châu rồi, về sau em sẽ đưa anh đi chơi.” Giang Dục nói, “Em rành nơi này lắm, dù có nhắm mắt thì cũng tìm được đường.”

“Được,” Lê Ứng cười nói, một lát sau anh lại bổ sung một câu, “Anh sẽ đợi em.”



Tuy ngoài miệng thì nói sẽ đưa Lê Ứng đi chơi, nhưng trên thực tế khi không có sự giám sát của Giang Mộng, Giang Dục vừa về đã vứt luôn chuyện này ra sau đầu.

Đã vào học kì cuối của năm hai nên bài vở của bọn cậu rất nhiều, lại còn phải thi chứng chỉ, hơn nữa Giang Dục còn muốn chơi bóng, chơi game, ngày nào cậu cũng có cả khối việc để làm.

Hôm nay sau khi ăn trưa xong, Giang Mộng bèn đứng dậy đi rót nước. Lúc tạt qua bàn làm việc của Lê Ứng, cô đúng lúc thấy anh lấy di động ra rồi ấn vào WeChat.

Vì lẽ đó mà Giang Mộng cố ý thả chậm bước chân để nhìn trộm, chỉ thấy anh ấn vào WeChat, sau đó lại nhấp vào khung trò chuyện với Giang Dục. Thế nhưng rất nhanh sau đó, anh lại thoát ra ngoài rồi đặt di động xuống, như thể chỉ đang kiểm tra một chút mà thôi.

Giang Mộng rất quen thuộc với động tác này, đây chính là dáng vẻ của cô khi ôm tim chờ tin nhắn từ đàn anh mình thích hồi còn học trung học. Cứ làm xong một câu đề là cô phải ngó điện thoại hai lần, thực tế thì đàn anh đó cũng chưa bao giờ liên hệ với cô.

Sau đó vì sợ ảnh hưởng việc học nên cô dứt khoát xóa số tiền bối kia đi, ấy vậy mà đối phương lại chủ động hỏi cô tại sao lại xóa số mình.

Giang Mộng quay về bàn, cô lấy điện thoại ra rồi nhắn WeChat cho Giang Dục.

【Giang Mộng: Gần đây mày có liên hệ với Lê Ứng không?】

Mãi lâu sau Giang Dục mới trả lời.

【Giang Dục: Có.】

【Giang Mộng: Liên hệ lúc nào?】

【Giang Dục: ……】

【Giang Mộng: Mày có để ý đến lời dặn dò của chị không vậy?】

【Giang Mộng: Thôi dẹp đi.】

【Giang Mộng: Nếu không làm được thì cảm phiền mày trả lại tiền tiêu vặt cho chị nhé.】

【Giang Mộng: Chị khỏi cần mày giúp nữa.】

【Giang Dục: ……】



Buổi chiều cùng ngày, sau khi học xong, Giang Dục từ chối lời mời chơi game của Lý Văn Hạo, cậu mua mấy ly trà sữa đến tìm Giang Mộng.

Khi Giang Dục đến thì đúng lúc Giang Mộng không có ở đó, cậu đành phải gọi cho Lê Ứng, nhờ anh xuống dưới đón mình.

Lúc bấy giờ trời hẵng còn se lạnh, Lê Ứng mặc một chiếc áo khoác dài, làm tôn lên vẻ đẹp trai cao ráo của anh.

Thấy Giang Dục cầm trà sữa trên tay, Lê Ứng bèn cười hỏi: “Em đến đưa trà sữa cho chị à?”

Lê Ứng đứng trong quẹt thẻ giúp cậu, Giang Dục cứ thế mà bước vào: “Không ạ, bả đâu phải chị em.”

Hai người đứng trước cửa thang máy, trong lúc Lê Ứng ấn thang lên, Giang Dục lại nói cho hết câu: “Bả là tổ tông của em mới phải.”

Mặt kính thang máy in lên hai bóng người đang sóng vai, Giang Dục bỗng nhìn thấy Lê Ứng nhoẻn miệng cười trước gương.

Quả nhiên những người đẹp trai lại càng rạng rỡ hơn khi cười, Giang Dục không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua.

Thấy vậy, Lê Ứng tưởng Giang Dục có gì muốn nói với mình nên cũng quay đầu nhìn cậu.

Môi anh cong lên đôi chút, ý cười vẫn chưa vơi đi.

“Anh cười lên trông đẹp lắm,” Giang Dục nói.

Nghe vậy, ý cười trên môi Lê Ứng bỗng nhạt đi đôi chút, anh chững mắt lại nhìn cậu.

Sau một thoáng nhìn nhau, Giang Dục cảm thấy có hơi kì lạ nên chớp chớp mắt: “Sao vậy ạ?”

Đúng lúc này thang máy cũng xuống đến lầu một, Lê Ứng khẽ mím môi rồi dời mắt đi.

Hai người bước vào thang máy, Lê Ứng bèn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt anh buông xuống: “Có trà sữa của anh không?”

“Đương nhiên rồi,” Giang Dục lấy ra một ly rồi đưa cho anh, “Anh thích vị này nhỉ, em không nhớ nhầm chứ?”

“Em không nhớ nhầm đâu,” Lê Ứng nhận trà sữa, anh bình tĩnh nở nụ cười, khóe miệng cong lên không rõ, đáy mắt phiếm lên một vầng sáng.

Giang Mộng không ở văn phòng, Lê Ứng bèn giúp Giang Dục chia trà sữa cho mấy đồng nghiệp khác, anh lần lượt giải thích với mọi người một câu: “Đây là trà sữa mà em trai Giang Mộng mời mọi người uống.”

Ai nấy đều nói tiếng cảm ơn với Giang Dục, cậu không hề gì mà khoát tay. Khi Giang Dục đang chuẩn bị ngồi xuống bàn làm việc của Giang Mộng, Lê Ứng lại bước đến.

“Chắc phải một lúc nữa Giang Mộng mới về,” Lê Ứng nói, “Em muốn chơi game không? Anh có tải game về trên máy anh này.”

Giang Dục đắn đo một lát, cậu thấy như vậy khá phiền Lê Ứng nên bèn chỉ tay vào máy tính của Giang Mộng: “Em dùng của Giang Mộng là được rồi ạ.”

Lê Ứng hơi suy tư: “Cậu ấy không ở đây, có thể máy tính sẽ bị khóa để tránh việc tài liệu quan trọng bị xóa nhầm.”

“Không sao ạ,” Giang Dục nói.

Trong lúc Lê Ứng đang nói chuyện, cậu đã thuận tay mở máy tính của Giang Mộng lên: “Em hỏi bà ấy mật khẩu là được.”

Quả nhiên máy tính có đòi mật khẩu, Giang Dục trực tiếp gọi điện thoại hỏi Giang Mộng, cậu mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Giang Dục đã đặt sẵn tay lên bàn phím: “Mật khẩu máy tính bà là gì vậy?”

Giang Mộng ở đầu dây bên kia thoáng khựng lại, kế đó cô lại nói: “Cút nhé, không được đụng vào máy tính của chị, bên trong có nhiều thứ quan trọng lắm.”

Giang Dục: “…Bộ tôi dùng máy tính của bà là đồ của bà bốc hơi hay gì?”

Giang Mộng cũng không biết cậu đang mở loa ngoài nên hỏi thẳng: “Chị kêu mày đến chơi máy tính đấy à? Chị kêu mày đến là để…”

Chưa để cô kịp nói xong, Giang Dục đã vội vàng cúp điện thoại cái rụp, sợ cô nói ra điều gì không nên.

Sau đó cậu lại nghiêng đầu nhìn Lê Ứng, đối phương cũng nghe xong toàn bộ cuộc hội thoại, anh chạm mắt với cậu rồi cười nhạt: “Hóa ra chị em dữ với em như vậy.”

“…Cũng bình thường ạ,” Giang Dục qua loa đáp một tiếng.

Cuối cùng Giang Dục vẫn ngồi xuống bàn làm việc của Lê Ứng, anh lấy một đôi tai nghe cho cậu, trong khi bản thân thì ngồi ở bàn của đồng nghiệp đối diện.

Giờ phút này mọi người đã lục tục ra về, chỉ trong chốc lát, cả văn phòng chỉ còn lại hai người là Giang Dục và Lê Ứng.

Giang Dục thử ngó qua, Lê Ứng ngồi phía đối diện đang ghi chép gì đó. Nhìn từ bên dưới máy tính, Giang Dục vừa khéo trông thấy bàn tay đang cầm bút của đối phương.

Giang Dục thấy anh viết được vài chữ, sau đó lại nâng tay lên xoay bút vài vòng.

Không ngờ nam thần cao lãnh cũng làm mấy động tác này, Giang Dục nghĩ bụng. Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra mình khá thích tay đẹp, ít nhất là cậu rất thích đôi bàn tay kia của Lê Ứng, thậm chí còn muốn mân mê đôi chút.

Chơi được vài trò thì trời cũng sập tối, Giang Dục lấy di động ra xem, đến bây giờ mà Giang Mộng vẫn chưa quay về.

Vốn dĩ Giang Dục còn định chờ cô về ăn cơm cùng, mắt thấy đã tới bảy giờ, cậu ưỡn lưng một cái rồi đóng trò chơi lại, lúc bấy giờ cậu mới sực nhớ Lê Ứng vẫn còn ở đây.

Có lẽ là thấy cậu chơi xong, Lê Ứng bèn đi đến: “Em chơi xong rồi à?”

“Dạ,” Giang Dục hỏi, “Sao anh không gọi em?”

“Đúng lúc anh cũng có việc bận.” Lê Ứng hỏi, “Em đói không?”

“Hơi hơi ạ,” Giang Dục giương mắt hỏi, “Anh cần dùng máy tính nữa không? Không thì em tắt luôn.”

“Ừ, em tắt đi.” Lê Ứng nói.

Đợi cậu tắt máy tính xong, Lê Ứng lại kiểm tra văn phòng một lát, sau đó hai người tắt đèn khóa cửa rồi đi ra ngoài.

Lúc bấy giờ cả tầng đã không còn một bóng người. Hai người lặng lẽ đứng đợi thang máy, Giang Dục xoa cổ, cậu nghĩ bụng có nên mời Lê Ứng đến nhà hàng của gia đình mình ăn cơm không.

Không lâu sau, một tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy cứ thế mở ra. Hai người đi vào một trước một sau, Lê Ứng ấn thang đến lầu một.

Thấy thang máy không có phản ứng gì, Lê Ứng lại bấm thêm lần nữa, ấy vậy mà thang máy vẫn trơ ra, anh thử ấn những tầng khác nhưng vẫn vậy.

Đương lúc anh chuẩn bị bấm nút mở cửa, thang máy dưới chân bỗng dưng rung lên, ngay sau đó trước mắt anh chợt tối sầm, khung cảnh xung quanh rơi vào bóng tối.

Trái tim Giang Dục như hẫng một nhịp, cậu tóm lấy Lê Ứng bên cạnh theo bản năng, chỉ giây lát sau anh đã nắm chặt lấy cổ tay cậu.

“Thang máy trục trặc rồi ạ?” Giang Dục vô thức hỏi một câu.

“Ừ, không sao đâu,” Lê Ứng cầm lấy tay cậu rồi dựa vào thang máy.

Ngay sau đó anh lại sải bước lên phía trước rồi nhấn nút gọi khẩn cấp trong thang máy.

Đúng như dự đoán, không có phản ứng gì cả.

Lúc bấy giờ Giang Dục dùng tay còn lại lấy điện thoại ra, cũng may mà vẫn còn tín hiệu.

Cậu ngay lập tức gọi điện thoại cho Giang Mộng.

Tiếng chuông trong điện thoại vang lên hồi lâu, sau khi không ai nhận thì tự động cúp máy.

Nhưng may mà Lê Ứng lại gọi được, kí túc xá của bọn anh nằm ngay gần đây, anh bèn báo lại tình huống cho bạn học, người kia đang trên đường tới, tiện thể liên hệ với công ty xây dựng luôn.

Trước mắt thì thang máy vẫn chưa có dấu hiệu sập xuống, một tay bọn họ nắm lấy nhau, tay còn lại thì bám chặt vào lan can, cũng không đến mức quá sợ hãi.

Có lẽ là vì tai nạn ập đến quá đột ngột, chuyện phiền phức nhất lúc này đã được giải quyết, hai người bèn yên lặng chờ đợi, không ai phát ra tiếng động.

Giang Dục cảm thấy bàn tay của Lê Ứng trên cổ tay mình hơi nóng lên, xúc cảm của da thịt đặc biệt rõ ràng.

Tuy mù tịt về phương diện này, song Giang Dục vẫn nghiêng đầu, cậu dựa vào trực giác mà nhìn về phía Lê Ứng: “Tay anh có hơi nóng.”

Trong bóng tối tĩnh lặng, giọng nói rót vào bên tai bỗng trở nên rõ rệt hơn.

Nói xong câu này, Giang Dục cảm giác bàn tay Lê Ứng khẽ động đậy, sau đó thì dần dần buông lỏng.

Vài giây sau, Lê Ứng khẽ nói: “Em nắm chặt tay vịn nhé.”

Thế rồi anh thả tay ra.

Đúng lúc Lê Ứng đang chuẩn bị đặt tay lên lan can, một bàn tay đột nhiên lần mò đến. Trước hết Giang Dục đụng phải đầu ngón tay anh, đoạn nắm chặt lấy, men theo các ngón tay mà bắt lấy cổ tay anh trong bóng tối.

Lòng bàn tay cậu nóng hơn cổ tay anh đôi chút.

“Anh đừng sợ nhé, em sẽ bảo vệ anh,” Giang Dục cười nói. Ngỡ rằng Lê Ứng đang sợ hãi, trong giọng nói của cậu có ý làm dịu đi bầu không khí.

Phải một lúc lâu sau, cậu mới nghe Lê Ứng đáp lời: “Ừ.”

Chẳng biết vì sao, giọng nói của anh nghe có vẻ trầm hơn, cũng khàn đi đôi chút.



Hết chương 14.Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu Ứng, xông lên đi, cơ hội tới tay rồi kìa!