Lê Ứng xoay đầu đi, anh không nói gì mà chỉ im lặng đi đến chỗ ngủ của mình.
Giang Dục nhìn anh một lúc, cậu thấy anh cắm sạc điện thoại, sau đó mở hai cúc trên cùng của áo ngủ với vẻ mặt không đổi.
Giang Dục cũng không để ý đến chuyện này nữa, cậu quay đầu uống hết nửa ly sữa còn lại, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh để đánh răng lần nữa.
Đợi đến khi cậu đánh răng xong rồi quay về phòng, căn phòng đã đổi sang ánh đèn ngủ êm dịu, Lê Ứng đang nằm ngay ngắn bên phía của anh, chỉ chiếm một góc rất nhỏ trên giường.
Chiếc giường này rất lớn, phải rộng gấp hai lần giường của Giang Dục, dư sức cho hai người lăn lộn. Giang Dục không khỏi nghĩ thầm một lúc, sau đó cậu bước đến, xốc chăn rồi nằm lên giường.
Nệm không mềm mà cũng không cứng, nằm rất thoải mái, chất liệu chăn bông cũng vô cùng mềm mại, không gây cộm da.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Giang Dục đột nhiên nâng mông lên rồi nhún một cái trên mặt giường, cậu lập tức cảm nhận được phần nệm bên dưới hơi nảy lên, khiến Lê Ứng nằm cạnh cũng bị cậu ảnh hưởng.
Cảm nhận được ánh mắt lia đến, Giang Dục bèn quay đầu lại rồi giải thích một câu: “Em chỉ thử độ đàn hồi của nệm thôi.”
Lê Ứng nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt anh hơi tối đi. Phải một lúc lâu sau, anh mới dời ánh nhìn, tầm mắt hướng về phía trần nhà, yết hầu khẽ trượt lên xuống: “Anh biết.”
Chẳng hiểu vì sao, giọng nói của anh có vẻ hơi khàn.
Nghe vậy, Giang Dục lại khẽ nhún thêm vài cái rồi cười nói: “Nệm này thoải mái ghê, về sau kiếm được tiền em cũng sẽ mua một cái.”
Bờ môi Lê Ứng khẽ động đậy nhưng chẳng nói gì, đột nhiên anh có hơi hối hận vì ở cùng phòng với Giang Dục.
Sợ Lê Ứng muốn ngủ sớm, Giang Dục cũng không nghịch ngợm quá lâu. Cậu quay đầu nhìn đối phương, chỉ thấy Lê Ứng đang nằm hướng mặt về phía mình, nhìn cậu với ánh mắt chăm chú.
Dưới ngọn đèn mềm mại, đôi mắt anh ánh lên chút tia sáng, gương mặt có vẻ dịu dàng hơn bình thường, dường như đang toát ra sự vui sướng và thỏa mãn không dễ phát hiện.
Giang Dục cũng trở mình rồi đối mặt với anh: “Anh định ngủ chưa?”
Lê Ứng không đáp mà chỉ nhìn cậu chẳng rời, Giang Dục tưởng anh mệt mỏi nên giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.
“Anh buồn ngủ chưa?” Giang Dục hỏi.
Lê Ứng đáp: “Cũng bình thường.”
“À,” Giang Dục lên tiếng, cơn buồn ngủ nói đến là đến, cậu bèn ngáp một cái: “Em hơi mệt rồi, bọn mình ngủ thôi.”
“Được.” Lê Ứng nói.
Sau đó Giang Dục cũng không đáp lời nữa, cậu xoay lưng về phía Lê Ứng. Giang Dục chỉ cần nằm lên giường là có thể ngủ ngay, không bao lâu sau, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến khuya, Lê Ứng mới tắt đèn ngủ. Khi anh đang chuẩn bị thiếp đi, người nào đó vốn đã ngủ say lại đạp rớt chăn trên người, kế đó cậu lại trở mình về phía Lê Ứng, cứ thế gác một chân lên người anh.
Lê Ứng vẫn còn nhớ tư thế ngủ của cậu rất xấu, anh đã được trải nghiệm ngay từ đêm đầu tiên hai người ngủ cùng nhau rồi.
Lê Ứng bèn đứng dậy rồi đắp lại chăn cho cậu, song không biết có phải do nóng hay không, chăn vừa được đắp lên người thì đã bị Giang Dục đạp xuống tận đầu gối.
Lê Ứng lặng lẽ ngồi trong bóng đêm, anh khẽ buông mắt, đúng lúc nương theo ánh trăng mà trông thấy một đôi chân vừa trắng vừa dài lộ ra khỏi lớp áo ngủ rộng rãi.
Tư thế ngủ của Giang Dục có hơi khoa trương, lúc thì nằm như chữ “đại” (大), lúc thì nằm như chữ “mới” (才), hơn nữa cậu còn thích ôm gì đó vào lòng.
Ban đầu bị Lê Ứng nhét vào chăn, Giang Dục chỉ có thể miễn cưỡng ôm một góc chăn. Đợi đến lúc ngủ thẳng quá nửa đêm, Giang Dục lại cảm thấy nóng nực, cậu mơ màng đạp chăn xuống từ từ, vô thức tìm kiếm một tư thế ngủ thoải mái hơn, không hề khách sáo mà vươn tay vươn chân đến chiếc gối ôm hình người bên cạnh.
Vất vả lắm mới thiếp đi được, lúc bấy giờ lại bị một thân người ấm áp xáp lại gần, Lê Ứng ngay lập tức tỉnh giấc. Nhìn bóng người đang quấn chặt, vùi đầu vào bả vai anh, trong khi bản thân hẵng còn đang say ngủ, trong phút chốc huyệt thái dương của Lê Ứng như nảy lên.
Im lặng hai giây, Lê Ứng bèn nhẹ tay nhẹ chân rời giường, anh nhặt chăn của cậu rồi đặt lên ghế, sau đó lại quay về phủ chăn của mình lên cả hai người.
Lê Ứng vừa nằm xuống là Giang Dục đã tự động dán lại, anh dứt khoát giữ lấy một bên cổ tay để cậu không nhúc nhích lung tung.
Cứ như vậy, Giang Dục cựa quậy hai lần mà không được, lúc này Lê Ứng mới có thể chìm vào giấc ngủ.
—
Đêm đó Giang Dục ngủ cực kì ngon giấc, vậy nên ngày hôm sau khi vừa mở mắt ra, thấy Lê Ứng đang ở ngay trước mắt mình, cậu hẵng còn ngơ ngác một lúc.
Dường như đối phương cũng bị Giang Dục đánh thức, bờ mi anh khẽ giật giật, sau đó mới bật mở rồi nhìn về phía cậu.
Hai người nằm trên cùng một cái gối mà nhìn nhau. Giang Dục chớp mắt vài cái rồi mới phản ứng lại, có lẽ là do cậu lăn đến, bởi lẽ phần giường mà cậu chiếm đã hết ba phần tư, trong khi cậu và Lê Ứng lại chen chúc ở một phần tư còn lại.
Nhìn nhau chưa được bao lâu, Giang Dục đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cậu xốc chăn lên rồi bật dậy khỏi giường. Đai lưng áo ngủ của Giang Dục đã rơi đi đâu mất, cậu cũng không rảnh để tìm, vừa vọt vào nhà vệ sinh vừa mắng: “Đậu xanh, sáng nay em có tiết, còn phải điểm danh nữa!”
Lê Ứng cũng ngồi dậy khỏi giường, anh cầm lấy di động ở đầu giường rồi liếc nhìn một cái, không ngờ đã hơn chín giờ rồi.
Từ bé đến lớn, số lần mà anh đi muộn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói gì đến việc muộn tới cỡ này.
Lúc bấy giờ di động của Giang Dục vang lên, Lê Ứng thoáng khựng lại, anh bò xuống từ bên giường của Giang Dục, đoạn cầm lấy di động rồi bước vào đưa cho cậu: “Giang Mộng gọi em này.”
Giang Dục còn đang đánh răng, cậu sốt ruột đáp: “Anh bắt máy hộ em đi, không có chuyện gì quan trọng thì cúp cũng được.”
Thấy cậu cuống cuồng, Lê Ứng bèn trấn an một câu: “Em đừng vội, lát nữa anh đưa em đi.”
Nói xong, anh mới ra ngoài nhận điện thoại.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói êm tai của Lê Ứng truyền đến từ điện thoại Giang Dục, Giang Mộng có hơi ngơ ngác, thậm chí cô còn nghi ngờ mình đã gọi nhầm số cho anh.
Tuy đã biết tối qua Giang Dục ngủ nhờ ở nhà Lê Ứng, thế nhưng cô vô thức cho rằng hai người bọn họ không ngủ cùng một phòng. Hơn nữa điều kiện của nhà Lê Ứng cũng không giống với tình huống khi anh nghỉ lại ở nhà cô.
“Giang Dục đang đánh răng.” Lê Ứng giải thích.
Giang Mộng suy nghĩ vẩn vơ một lúc, cô nghe vậy thì ngơ ngác à một tiếng.
Một thoáng sau, cô bèn hỏi dò: “Hôm qua hai người ở cùng một phòng à?”
Lê Ứng chậm rãi ừ một tiếng.
Im lặng hai giây, Giang Mộng lại hỏi: “Tối qua… Hai người không làm gì đó chứ?”
Nghe vậy, Lê Ứng chợt khựng lại thấy rõ.
Giang Mộng vừa dứt lời đã có phần hối hận, cô thầm trách mình không biết ý, vậy mà lại đi nghi ngờ nhân phẩm của Lê Ứng.
Cô lo lắng gì chứ, hai người bọn họ có thể làm gì đây, dù thế nào thì Giang Dục cũng không phải là người chịu thiệt.
Giang Mộng nhanh chóng phản ứng lại, cô giải thích: “Ý mình là, tướng ngủ của Giang Dục rất tệ.”
Cô lập tức cười ha ha rồi nói: “Tối hôm qua làm phiền cậu rồi, nam thần.”
“…Không sao,” Lê Ứng nói, “Giang Dục nhờ tôi hỏi cậu có việc gì, lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại cho em ấy.”
Lúc này Giang Mộng mới sực nhớ ra, cô gọi điện đến là để hỏi xem Giang Dục có đang ở cùng Lê Ứng hay không. Bởi lẽ cô chưa từng thấy Lê Ứng đi muộn bao giờ, ấy vậy mà hôm nay anh lại đến trễ.
“Không có gì, mình chỉ lo nó muộn học nên gọi cho nó vậy thôi.” Giang Mộng thuận miệng bịa ra một lí do, sau đó cô lại lấy cớ rồi nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi lúng túng này.
—
Thời gian đã không còn sớm, hai người không kịp ăn sáng, lúc ra khỏi nhà thì tiện tay cầm theo một túi bánh mì nướng.
Giang Dục tùy tiện lót dạ trên xe, cậu chợt liếc mắt nhìn sang Lê Ứng đang lái xe, anh cũng vì cậu mà vội vội vàng vàng, lúc này cũng chưa kịp ăn sáng.
Giang Dục bèn ngắt một miếng bánh mì rồi đưa qua: “Anh ăn không?”
Lê Ứng khẽ liếc nhìn, anh đang định giơ tay cầm thì Giang Dục đã trực tiếp đưa đến bên miệng anh: “Anh cứ lái xe đi, em đút anh ăn.”
Lê Ứng thoáng khựng lại, anh cúi đầu cắn một miếng trên tay cậu, kế đó Giang Dục lại thu tay về, cậu cũng không ngại mà bỏ nửa miếng còn lại vào miệng.
Ánh nhìn của Lê Ứng vẫn hướng về phía trước, song ngón trỏ đang cầm tay lái lại khẽ khàng nhịp nhịp, tâm trạng có vẻ không tệ.
Dọc đường đi, Giang Dục vừa đút cho Lê Ứng vài miếng, vừa đút cho bản thân vài miếng, trừ việc bánh mì hơi khô thì cũng coi như lửng dạ.
Qua tay lái của Lê Ứng, chặng đường vốn kéo dài cả tiếng lại rút gọn thành bốn mươi phút.
Xe dừng lại trước cổng trường Giang Đại, Giang Dục nói tiếng cảm ơn, sau đó cậu lao xuống xe rồi chạy vội vào trường.
Lê Ứng ngồi trên xe dõi theo bóng dáng cậu, mãi đến khi cậu khuất sau cổng trường, anh mới dời tầm mắt đi.
Quả nhiên con người luôn có lòng tham không đáy, anh đã bắt đầu quá phận mà mong đợi lần gặp mặt tiếp theo rồi.
Lê Ứng nhếch môi một cách tự giễu, sau đó đánh ô-tô rời đi.
—
Mấy ngày sau đó Lê Ứng cũng không gặp lại Giang Dục. Trên thực tế, việc bọn họ không chạm mặt nhau nhiều mới là bình thường. Thế nhưng lúc bấy giờ, đối với Lê Ứng thì những ngày này lại trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Rõ ràng là anh phải giữ gìn khoảng cách, ấy vậy mà anh lại luyến tiếc niềm hạnh phúc mà những lần gặp mặt trùng hợp đó đem lại.
Kí túc xá cách văn phòng không xa, nên bình thường Lê Ứng luôn tự nấu bữa ăn đơn giản cho mình, anh sợ đồ ăn ngoài không sạch sẽ nên thỉnh thoảng mới ăn một lần.
Hôm nay Lê Ứng không định nấu cơm, anh đi ăn ngoài cùng các bạn học, Giang Mộng cũng góp mặt.
Một bàn gồm năm sáu người, ai nấy đều tùy tiện nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng Giang Mộng cũng hùa theo tán gẫu vài câu, chỉ có Lê Ứng là không nói gì suốt cả buổi.
Hai người vừa khéo ngồi đối diện nhau, trong lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Giang Mộng giương mắt lên là có thể nhìn thấy Lê Ứng. Mỗi khi ăn cơm, anh luôn có vẻ chậm rãi mà tao nhã, ban đầu Giang Mộng cũng bị thu hút bởi phong thái này của anh.
Đợi đến khi Giang Mộng ăn no được tám phần rồi dừng đũa, cô nâng mắt lên thì thấy Lê Ứng đang nhìn mình từ phía đối diện.
Giang Mộng hơi bất ngờ, cô vô thức lấy một bao khăn giấy ra khỏi túi, rút một tờ rồi đưa cho anh: “Sao vậy?”
Lê Ứng nhận lấy rồi đánh tiếng cảm ơn, anh nói như thể thuận miệng: “Cậu ăn no chưa?”
“Rồi.” Giang Mộng gật đầu, cô rút một tờ giấy ra rồi lau miệng.
Lê Ứng khẽ gật đầu, anh hơi híp mắt như đang suy tư điều gì, trong lúc đó lại cầm khăn giấy lau tay.
Sau một lát, anh hỏi như thể không để tâm lắm: “Gần đây Giang Dục đang làm gì? Đã lâu tôi không gặp em ấy rồi.”
Quả nhiên, Giang Mộng thầm nghĩ. Cô nhìn Lê Ứng một lát, âm thầm thở dài một hơi bất đắc dĩ.
Giang Mộng suy nghĩ một chốc rồi lấy điện thoại ra: “Cậu nhắc mình mới nhớ, gần đây mình quên béng về nó, để mình gọi xem gần đây nó có gây chuyện không.”
Cuộc gọi được thông qua, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, Giang Mộng chợt thấy Lê Ứng thu các ngón tay lại thành một nắm đấm.
Trong giây lát cô có hơi hoài nghi, liệu mình làm như vậy có đúng hay không? Nhỡ đâu Giang Dục là trai thẳng thì sao? Đến lúc đó Lê Ứng sẽ ra sao, Giang Mộng cũng không dám nghĩ nhiều.
Hai chị em chưa nói được mấy câu thì đã bắt đầu cãi cọ. Chủ yếu là vì Giang Mộng vừa gọi điện đến thì đã hỏi gần đây Giang Dục có gây chuyện không, khiến cậu nghe mà ù ù cạc cạc.
Song bọn họ cũng chỉ ầm ĩ một lát mà thôi, chưa cãi được mấy câu thì Giang Mộng đột nhiên mềm giọng: “Giang Dục à, chị muốn uống trà sữa ở quán gần trường bọn em.”
“Cút nhé.” Giang Dục biết thừa cô muốn gì.
“Giang — Dục — em trai yêu quý của chị ờiii,” Giang Mộng nũng nịu kêu, “Mua cho chị một ly đi mà.”
Hơi dừng một lát, cô lại bổ sung: “Hôm nay chị tự mình xuống bếp làm sườn xào chua ngọt mà em thích ăn, thêm cả cánh gà Coca nữa, thế nào?”
Bọn họ lại nói thêm một lúc, sau khi Giang Mộng vừa đấm vừa xoa, Giang Dục mới miễn cưỡng đồng ý sẽ mua cho cô một ly sau tiết học buổi chiều.
—
Thế nhưng chiều hôm đó Giang Dục lại đúng lúc có việc, mãi đến tận tối, cậu mới mua trà sữa rồi đến thẳng kí túc xá của Giang Mộng.
Tuy âm thầm bất mãn về việc Giang Dục cho mình leo cây bất ngờ, thế nhưng Giang Mộng vẫn làm sẵn mấy món mà cậu thích.
Cơm nước xong, cả hai chị em đều no căng, người nào người nấy dựa vào sô-pha.
Nghỉ ngơi một lát, Giang Mộng bèn vỗ vỗ cánh tay Giang Dục: “Lê Ứng cũng trọ ở đây đấy, mày muốn xuống chơi không?”
Vì đã trễ nên Giang Dục định từ chối theo bản năng. Nhưng cậu chợt ngẫm lại, tán gẫu với Lê Ứng lại chẳng vui hơn ngồi đây nói nhảm với Giang Mộng à?
“Có,” Giang Dục lập tức đứng dậy, có vẻ rất muốn phắn lẹ, “Anh ấy ở đâu?”
“Để chị dẫn xuống.” Giang Mộng ăn quá no, cô lười biếng đáp.
“Tôi chờ không nổi,” Giang Dục với lấy điện thoại, cậu xoa cổ rồi nói với Giang Mộng, “Tôi nói lần cuối nhé, từ nay về sau có việc thì bà tự thuê chân chạy vặt đi, đừng làm phiền tôi nữa.”
—
Giang Dục đi xuống tầng dưới nhà Giang Mộng, cậu bấm chuông cửa nhưng không có người mở.
Đương lúc cậu nghĩ Lê Ứng không có ở nhà, chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, cánh cửa trước mặt lại đột nhiên hé mở.
Mái tóc Lê Ứng hẵng còn ướt, nhỏ giọt xuống chiếc khăn trên vai anh. Anh đang mặc bộ đồ ngủ mà Giang Dục từng mặc ở nhà anh, toàn thân tỏa ra hơi nước, vừa nhìn cũng biết anh vừa bước ra khỏi nhà tắm.