Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 23: Sao lại vướng vào một người tận hai lần cơ chứ?






Giang Dục lập tức híp mắt, liếc sang bên cạnh: “Anh lại muốn ghẹo em nữa à?”

Không cần ngẫm lâu, Lê Ứng cũng biết “lại” mà cậu nói là ý gì.

Chính là lần ở sân bóng rổ, khi anh nói mình chỉ muốn thu hút sự chú ý của một người mà thôi.

Lê Ứng cười cười, ánh đèn neon trên đường rọi lên gương mặt anh.

Anh nghiêng mắt nhìn về phía Giang Dục, giọng điệu có phần dỗ dành: “Được rồi, anh không ghẹo em nữa.”

Giang Dục liếc anh, hừ một tiếng rất khẽ, như thể đang nói “thế còn chấp nhận được”.

Nhà hàng đồ nướng cách nhà Giang Dục không xa, hai người cứ thế chậm rãi đi dạo một lúc, tán gẫu câu được câu chăng. Không lâu sau họ đã đi đến cuối đường, sau khi vòng qua một con đường lớn, chung cư nhà Giang Dục đã ở ngay trước mắt.

Đến cổng chung cư, Giang Dục không bước tiếp nữa, Lê Ứng cũng đứng lại theo.

Hai người không hẹn mà đều im lặng trong chốc lát. Giang Dục nghĩ nghĩ, hình như họ không còn gì để nói nữa.

Thế là cậu nhìn sang Lê Ứng, nói với vẻ chần chừ: “Vậy anh về sớm đi để còn nghỉ ngơi?”

“Ừ.” Lê Ứng nói, “Em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”



Sáng sớm hôm sau, Lê Ứng quay về nhà một chuyến. Khi anh về đến nơi, bà Lê đang ngồi uống trà điểm tâm giữa khoảng sân rộng lớn.

Trông thấy Lê Ứng, bà Lê thong thả nhấp một ngụm trà, quan sát anh một lúc.

Lê Ứng đi đến cạnh bà: “Mẹ ạ.”

Bà Lê liếc anh, cười nói với vẻ trêu chọc: “Chịu về rồi đấy hả?”

Lê Ứng cười nhạt, giải thích một câu chẳng thấm vào đâu: “Tối qua con có hẹn đi ăn đồ nướng với bạn học.”

Bà Lê nhìn dáng người cao ngất của con mình, chậm rãi bỏ tách trà xuống, khẽ hất cằm: “Ngồi đây với mẹ một lát, hai mẹ con mình tâm sự.”

Lê Ứng có thể đoán ra bà muốn nói gì, anh không khỏi nhếch môi, ngồi xuống ghế đối diện.

Thấy vậy, người giúp việc trong nhà nhanh chóng dọn trà điểm tâm và bánh ngọt lên. Lê Ứng nói tiếng cảm ơn, thong thả nhấp hai ngụm.

Bà Lê liên tục quan sát anh từ phía đối diện.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của bà, Lê Ứng không khỏi ngẩng đầu. Anh buông chén trà, nở nụ cười đầy bất đắc dĩ: “Mẹ, có việc gì mẹ cứ nói thẳng đi.”

Nghe thế, bà Lê cũng chẳng định khách sáo nữa. Bà cười một tiếng, có thể nhìn ra vài nét hao hao Lê Ứng trên gương mặt bà.

“Dạo gần đây con đang yêu đương à?” Bà Lê hỏi.

Lê Ứng cụp mắt, im lặng vài giây. Phải một lúc lâu sau, anh mới mở lời: “Mẹ còn nhớ cậu nam sinh mà con từng kể với mẹ trước khi vào đại học không?”

Câu nói này đến quá đột ngột, khiến bà Lê phải sững sờ. Số người mà Lê Ứng từng đề cập với bà chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người đáng nhắc đến lại chỉ có một. Suy cho cùng, khi ấy chuyện này còn khiến bà khá sợ hãi.

Bà Lê suy nghĩ một lát, bèn hỏi lại: “Ý con là, cậu bé mà con rất có thiện cảm ấy hả?”

“Vâng.” Lê Ứng gật đầu, anh không khỏi vân vê quai tách, khẽ buông mắt: “Năm ngoái con tình cờ gặp lại em ấy.”

Bà Lê nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao?”

“Vâng.” Lê Ứng giương mắt, anh không kìm được nụ cười, niềm vui hiện rõ trên gương mặt, “Trùng hợp hơn, em ấy còn là em trai của bạn học con.”

Lần này bà Lê phải tròn mắt kinh ngạc, có vẻ rất bất ngờ: “Thế thì khéo quá.”

“Vâng.” Khóe môi Lê Ứng cong lên, ánh mắt dịu dàng, anh cũng cảm thấy việc này rất đỗi kì diệu.

Vậy nên Giang Dục nói không sai, có lẽ hai người thật sự rất có duyên.

“Sao con gặp được vậy?” Bà Lê hỏi, cảm thấy hơi tò mò.

Lê Ứng đáp: “Hè năm ngoái, lúc từ biển về có gặp phải một trận mưa lớn, khi ấy con đã trú tạm ở nhà em ấy.”

“Thế thì quá trùng hợp rồi.” Bà Lê không khỏi cảm thán.



“Đúng vậy,” Lê Ứng nói, “Lúc đó con cũng cảm thấy rất khó tin.”

“Thế thằng bé còn nhớ con không?” Bà Lê hỏi.

Lê Ứng thoáng khựng lại, hờ hững đáp: “Dạ không, mà con cũng không đề cập với em ấy.”

Nghe vậy, bà Lê không khỏi nhìn con trai mình lâu hơn. Từ bé Lê Ứng đã ưa nhìn, thành tích học tập tốt, rất được bạn bè quý mến, cũng được trưởng bối yêu thương, có thể nói là xuất chúng ở tất cả các phương diện.

Suy nghĩ một lúc, bà Lê lắm miệng hỏi một câu: “Mẹ còn nhớ, khi đó con nói thằng bé thích con gái phải không?”

Nghe hỏi vậy, cảm xúc trong mắt Lê Ứng bỗng nhạt đi trông thấy. Anh buông rèm mi, cầm tách trà lên hớp một ngụm, chẳng ừ hử gì.

Bà Lê chỉ cần liếc mắt đã đọc ra được tâm trạng của anh, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Bây giờ thằng bé vẫn thích con gái, phải không?”

Lê Ứng một mực im lặng.

Từ bé anh đã ngoan ngoãn, lớn đến ngần này vẫn chưa để bà Lê phải nhọc lòng quá nhiều. Lần duy nhất bà phải bận tâm chính là khi ấy, có lần anh đi xa nhà một chuyến, lúc đi thì rất êm đẹp, lúc về lại thẳng thắn come out.

“Từ nhỏ con đã rất hiểu chuyện, mẹ nghĩ mẹ không cần phải nhắc con nữa. Chắc con cũng biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm.” Nói xong, bà Lê nhấp vài ngụm trà, quan sát Lê Ứng một lúc.

Biểu cảm của anh rất lạnh nhạt, gương mặt không đọng lại cảm xúc gì. Song bà Lê tin rằng, trong lòng anh đã hiểu được rồi. Nói cho cùng, thích trai thẳng chỉ tổ làm khổ chính mình mà thôi.

Bà Lê âm thầm thở dài, không cầm lòng được mà nghĩ, có nên đi tìm thầy bói xem cho Lê Ứng không đây.

Rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, cớ sao lại vướng vào một người tận hai lần cơ chứ?

Nghĩ đến đây, bà Lê không khỏi có chút tò mò về cậu bé mà mình chưa từng được gặp.



Dùng cơm trưa xong, Lê Ứng quay về phòng. Vừa bước vào, anh đã trông thấy một con Pikachu đang đặt trên sô-pha.

Đây là thứ mà Giang Dục đã tặng cho anh.

Lê Ứng bước đến, đoạn ngồi xuống sô-pha, mân mê lỗ tai Pikachu.

“Hình như chẳng ai mong muốn anh đến gần em cả…” Anh thì thầm như đang tự nói với chính mình.

Lê Ứng ngắm nghía Pikachu, gương mặt có phần hờ hững, khóe môi vẽ nên nụ cười tự giễu không dễ nhận ra.

Thế rồi anh nhắm mắt, tựa mình vào sô-pha, dùng một tay vuốt ve lỗ tai Pikachu bên cạnh.

Không biết qua bao lâu, Lê Ứng chậm rãi mở mắt, nhìn lên trần nhà một lúc. Sau đó anh lấy điện thoại ra, nhấn vào WeChat của Giang Dục. Lịch sử trò chuyện mới nhất của họ vẫn dừng lại ở trưa hôm qua.

Lê Ứng gõ gõ trong khung chat vài lần, cuối cùng lại xóa đi từng chữ một.

Lê Ứng liếc nhìn thời gian, giờ này chắc hẳn Giang Dục đang chơi game. Anh suy nghĩ một lát, bỗng đứng dậy đi đến phòng làm việc.

Ấy vậy mà khi anh đăng nhập vào game, ảnh đại diện của Giang Dục lại xám xịt, cho thấy cậu không online.

Lê Ứng nhìn nhân vật trò chơi trên màn hình, nhẹ nhàng ấn chuột vài cái.

Cuối cùng, anh cầm lấy điện thoại rồi gõ chữ —



Hôm nay Giang Dục được bạn cấp ba rủ đi chơi bóng. Ban đầu cậu rất vui vẻ đi đến chỗ hẹn, đến nơi mới phát hiện người nào người nấy đều dắt theo bạn gái.

Đến rồi thì thôi, đằng này lúc bọn họ chơi bóng, đám con gái còn đứng một bên cổ vũ cho bạn trai, cứ như cố tình khoe khoang với chó độc thân duy nhất ở đây là Giang Dục vậy.

Chơi xong một trận, đến khi Giang Dục rời sân để nghỉ ngơi, cậu mới nhìn thấy tin nhắn của Lê Ứng. Bấy giờ tin nhắn đã đến được tầm nửa tiếng.

Đọc tin nhắn của anh, Giang Dục không khỏi bật cười, cậu mắng một câu: “Thanh niên nghiện game.”

Giang Dục hớp nước suối, cậu nhắm vào sân bóng cùng mấy nữ sinh ở xa xa, chụp một tấm hình rồi gửi cho anh.

Khoảng năm phút sau, Giang Dục nhận được hồi âm.

Chưa tán gẫu với Lê Ứng được lâu, trên sân đã có người gọi Giang Dục. Cậu bèn gân cổ đáp một tiếng, giải thích hai câu với Lê Ứng rồi vào sân.

Thế là Giang Dục dành nửa buổi chiều trên sân bóng. Cả đám chơi một trận đầy sung sức, mồ hôi đầm đìa, cả người vô cùng sảng khoái.

Đến gần bốn giờ, Giang Dục dừng lại uống nước, cậu lau mồ hôi, chợt nghe thấy tiếng cười nói của nữ sinh vang lên ở lối vào.

Giang Dục bất giác lia mắt đến nơi ấy, thế rồi cậu sửng sốt, chăm chú dõi theo.



Chỉ thấy Lê Ứng đang đứng ở cổng ra vào, anh cầm một chai nước, dừng chân ở xa xa, trông vừa cao ráo vừa đẹp trai.

Giang Dục lập tức nhướng mày, cậu bóp chai nước rồi vứt sang bên cạnh, sau đó đi thẳng về phía anh.

Vừa chơi bóng xong, trên người Giang Dục nhễ nhại mồ hôi, cậu nhấc cổ áo lên lau mặt, đi đến chỗ Lê Ứng: “Sao anh lại đến đây?”

Gương mặt cậu đỏ ửng sau khi vận động, đôi mày khẽ nhướng, giọng nói lộ ra chút mừng rỡ.

Ngắm gò má hồng hào và đôi mắt sáng rực của cậu, Lê Ứng đưa chai nước thể thao mình đang cầm trong tay: “Đến làm cổ động viên cho em.”

Giang Dục nhận lấy đồ uống, nghe vậy bèn bật cười. Lúc mới trông thấy Lê Ứng, quả thật cậu cảm thấy rất bất ngờ, nhưng rồi cũng cảm thấy rất vui.

Giang Dục hớp hai ngụm đồ uống, thoải mái híp mắt dưới ánh trời chiều. Sau đó cậu giơ tay khoác vai Lê Ứng, lười biếng nói: “Em mệt quá, cho em dựa tí đi.”

Giang Dục nghỉ ngơi một lúc, cậu đưa đồ uống trong tay cho Lê Ứng, nhờ anh cầm giúp.

Lê Ứng nhận lấy chai nước, hơi nghiêng mắt nhìn xuống. Khuôn mặt Giang Dục hẵng còn ửng đỏ, chóp mũi và tóc mai rịn mồ hôi, một tay đang cầm cổ áo lên phẩy gió.

Từ góc nhìn của Lê Ứng, anh có thể trông thấy mảng da trắng ngần nằm gần cổ áo sáng màu của cậu.

Lê Ứng dời tầm mắt đi, anh quét ánh nhìn qua sân bóng một vòng, sau đó liếc nhìn gương mặt nõn nà của Giang Dục: “Chai nước này, anh uống một ngụm được không?”

Giang Dục nghe vậy bèn quay đầu, gật mà không chút bận tâm: “Anh uống đi, dù sao cũng là anh mua mà.”

Nói xong, sực nhớ đến điều gì, cậu lại xách cổ áo lên hít hít.

“Trên người em có mùi mồ hôi không anh? Có khó ngửi không?” Giang Dục hỏi.

Lê Ứng vừa vặn nắp chai chuẩn bị uống, anh nghe vậy thì nhìn sang, lắc đầu: “Không khó ngửi đâu, chẳng có mùi gì cả.”

Chựng lại một lát, anh khẽ cười: “Có mùi hormone.”

Giang Dục cũng bị anh chọc cười.

Đúng lúc này, hai người bạn cấp ba của Giang Dục bước đến cùng bạn gái.

Giang Dục thờ ơ nhìn hai ông bạn, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Sao, vẫn chưa khoe khoang đủ à?”

“Không, ai thèm khoe với ông.” Một người trong đó cười nói, dứt lời lại nhìn sang Lê Ứng, “Đây là bạn đại học của ông à?”

Nghe vậy, Giang Dục cũng ghé mắt nhìn sang Lê Ứng. Anh vừa uống nước xong, đang vặn nắp chai nhìn cậu, như thể đang chờ cậu trả lời.

“Không phải.” Giang Dục nói.

Ngay sau đó, cậu đứng sóng vai bên cạnh Lê Ứng, ra hiệu cho hai người bạn quan sát: “Đây là anh họ tôi. Sao, trông giống nhau không?”

“Thật hay giả vậy?” Có người vô thức hỏi lại.

Thế là bọn họ nghiêm túc đánh giá hồi lâu, đưa ra kết luận: “Đúng là giống nhau thật.”

“Anh ấy là anh họ cậu thật hả?” Bạn gái của một trong hai người cười hỏi: “Gien nhà bọn cậu tốt vậy sao?”

“Gien tốt thế này, sau này hai người đừng sinh nhiều, tạo phúc cho xã hội đi.”

Nghe bọn họ nói linh tinh, càng nói càng lố lăng, cuối cùng Giang Dục không nhịn được mà phì cười: “Đùa thôi, đây là — bạn tốt của tôi.”

Dứt lời, khóe môi cậu lại cong lên, lười biếng bỏ thêm một câu: “Hot boy Hải Đại đấy.”

“Ông đừng nói nữa,” Một nam sinh vuốt cằm, nhìn tới nhìn lui quan sát Giang Dục và Lê Ứng, “Ông nói xong, tôi vẫn cứ thấy hai người bọn ông giống nhau.”

Nghe cậu ta lặp đi lặp lại nhiều lần, Giang Dục không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu khẽ huých Lê Ứng bên cạnh, nghiêng mắt nhìn anh: “Nghe không? Cậu ta bảo bọn mình giống nhau kìa, anh thấy sao?”

Khi hỏi vậy, giọng cậu còn thoáng nâng lên.



Hết chương 23.

 

------oOo------