Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 56: Ngoại truyện 5




 

 

• Ngoại truyện 5: Ghen •

“Em chờ đi, tối nay anh sẽ cho em ăn no.”



Đối với hành vi trả đũa vô liêm sỉ của Lê Ứng, Giang Dục cảm thấy vô cùng khiếp sợ, thậm chí cậu còn trợn tròn mắt: “Anh mặt dày vừa thôi, ban nãy chính miệng ai nói không sao, bảo em cứ nói thật là được. Kết quả thì sao? Nói xong anh lại không vui, còn bị anh bắt nạt nữa chứ.”

Lê Ứng tự biết mình đuối lý, anh im lặng một lúc lâu rồi mới cười nói: “Cũng đâu thể gọi là bắt nạt? Không phải em phối hợp lắm à.”

Dừng một thoáng, anh lại cảm thấy buồn cười: “Tuy rằng chỉ phối hợp được một lúc thôi.”

Câu này đâm thẳng vào trái tim hiếu thắng đầy nhạy cảm của Giang Dục, cậu lập tức khựng lại một chút, sau đó ngước mắt nhìn anh.

Từ lâu Giang Dục đã không phục chuyện Lê Ứng hôn giỏi hơn mình, nên cậu vẫn luôn cố gắng so bì với anh. Ngặt nỗi cậu nhận ra chuyện này quả thực phải dựa vào thiên phú, hai người đã hẹn hò lâu như vậy, rõ ràng số lần hôn của họ giống nhau, song Lê Ứng đã trở nên thành thạo, còn cậu thì vẫn giậm chân tại chỗ.

Đã có rất nhiều lần, Giang Dục vừa chủ động hôn vừa nghĩ hôm nay cậu nhất định phải khiến Lê Ứng khuất phục trước kĩ thuật hôn của mình, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ có thể bị anh đè ra hôn.

Đậu xanh, càng nghĩ càng thấy khó chịu, cậu đã lép vế trong phương diện này thì chớ, Lê Ứng còn luôn cố ý khiêu khích cậu nữa.

Nghĩ đoạn, Giang Dục dứt khoát xoay người bỏ đi.

Lê Ứng biết thừa cậu đang giận dỗi điều gì, anh không khỏi nở nụ cười, đuổi theo nắm lấy tay cậu: “Em dỗi à?”

Anh chính là ví dụ điển hình của việc ‘lúc nói nhanh bao nhiêu thì lúc nhận lỗi cũng tự giác bấy nhiêu’: “Anh sai rồi, thật ra em phối hợp rất tốt.”

Giang Dục không thèm để ý đến anh, cậu thẳng thừng rút tay ra rồi nhét vào túi.

Lê Ứng buồn cười nói: “Anh chỉ có quyền lên tiếng ở phương diện này thôi, em không thể cướp đoạt chút quyền lợi của anh như thế chứ?”

Giang Dục dừng bước, cậu liếc anh với vẻ không phục: “Anh chờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày thôi.”

Sao lại hiếu thắng đến mức này cơ chứ, Lê Ứng không khỏi bật cười: “Được rồi, anh chờ.”

Dừng một thoáng, anh lại nói: “Em nhỏ hơn anh mà, đợi đến khi bọn mình già rồi, cử động của anh sẽ không nhanh nhẹn như em, chắc chắn sẽ không giỏi bằng em đâu.”

Giang Dục cứng miệng nói: “…Anh già rồi mà còn bắt em hôn anh, mơ đẹp đấy.”

Lê Ứng lại nghiêm túc ngẫm nghĩ: “…Tưởng tượng thì thấy đúng là rất đẹp.”



Đến Thứ bảy, Giang Dục rủ Giang Mộng, Lý Văn Hạo và Trần Tinh Tinh đến nhà chơi.

Trùng hợp là trưa hôm ấy Lê Ứng phải về nhà một chuyến, vậy nên chiều hôm đó bốn người Giang Dục vừa khéo chia thành hai đội để chơi game.

Đến sập tối, dì giúp việc của gia đình Lê Ứng đến nấu cơm, bà Lê còn bảo dì giúp việc mang theo mấy món ăn nhẹ mà bà tự làm đến cho Giang Dục.

Sợ dì giúp việc sẽ báo cáo gì đó với bà Lê rồi để lại ấn tượng không tốt cho mình, vừa nhác thấy dì giúp việc thì Giang Dục đã lập tức giấu máy chơi game đi, dẫn đám Lý Văn Hạo ra ban công chơi.

Trên tầng một có ban công rất lớn, bấy giờ đúng lúc là hoàng hôn, sắc trời dần tối, ráng chiều lan ra từ phía chân trời. Ngắm nhìn từ nhà cao tầng, khung cảnh ở phía chân mây lại càng rực rỡ và tráng lệ hơn.

Bốn người trò chuyện và đùa giỡn trên sân thượng, Lý Văn Hạo không khỏi cảm thán liên tục: “Không ngờ có ngày anh em của tôi lại bước vào gia đình giàu có, cứ nhìn căn biệt thự rộng lớn này đi.”

Nghe vậy, Trần Tinh Tinh cũng cười nói: “Cái chính là còn được bà chủ nhà giàu yêu quý, tự tay nướng bánh rồi sai người mang đến tặng nữa.”

“Cút cút cút.” Giang Dục cười mắng Lý Văn Hạo một câu, cậu đưa mắt nhìn phong cảnh xa xa, khóe môi lộ ra chút ý cười, “Nơi này vẫn chưa được xem là biệt thự đâu.”

Giang Dục chỉ nói một câu khách quan như vậy, nào ngờ Lý Văn Hạo lại cố ý xuyên tạc ý cậu: “Ông có ý gì? Căn nhà này mà vẫn chưa được xem là biệt thự à? Giang Dục, ông đúng là càng lúc càng tham. Ông có biết căn nhà này nằm ở vị trí nào không? Tấc đất tấc vàng đó.”

Dứt lời, Lý Văn Hạo lại cười trêu: “Tôi thấy ông nóng lòng muốn dọn vào dinh thự nhà họ Lê lắm rồi đấy.”



Giang Dục đạp Lý Văn Hạo một cái, nào ngờ cậu ta lại tránh được, thế là hai người bắt đầu đùa giỡn khắp sân thượng.

Trong nhà đang nấu cơm nên cửa ban công khép lại, tiếng cãi nhau của bọn họ cũng ầm ĩ, vậy nên không ai nghe thấy tiếng mở khóa vang lên.

Vừa đi vào phòng khách, Lê Ứng đã bắt gặp bốn người đang ở ban công. Hai nữ sinh đang sóng vai nhau, vừa ngắm cảnh bên ngoài vừa tán gẫu. Lý Văn Hạo thì không biết tại sao lại đắc tội với Giang Dục, đang bị cậu dùng khuỷu tay đè lên ghế treo, dường như vẫn đang mở miệng cãi cọ gì đó.

Trông có vẻ như đang chơi đùa rất vui vẻ.

Lê Ứng cởi hai nút áo khoác, đoạn bước đến ban công.

Nghe tiếng cửa ban công bật mở, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn theo.

Thấy Lê Ứng đã về, Trần Tinh Tinh và Lý Văn Hạo lập tức trở nên dè dặt hơn rất nhiều. Lý Văn Hạo đụng đụng Giang Dục, ra hiệu cho cậu mau buông mình ra, song Giang Dục vẫn không chịu tha, cậu đè khuỷu tay xuống thêm mấy cái nữa, cuối cùng Lê Ứng là người kéo cậu ra.

Giang Dục vừa đứng dậy đã mách với anh: “Cậu ta bảo em gả vào nhà giàu, còn bảo em nóng lòng muốn làm phu nhân nhà giàu kìa, anh nói xem em có nên đánh cậu ta không.”

Nói đoạn, Giang Dục lại nhìn sang Lê Ứng, mắt cậu lóe lên, lại đưa miệng đi xa: “Anh mau nói với cậu ta đi, là anh đến ở rể nhà em.”

Lý Văn Hạo lập tức ồ một tiếng thật dài: “Ở rể cơ à.”

Bấy giờ Giang Dục mới nhận ra ý nghĩa của câu nói này, cậu vội vàng sửa miệng: “Bậy, nói nhầm rồi, là anh gả vào nhà em mới đúng.”

Lê Ứng để mặc cho cậu nói, anh cũng không đáp lời, chỉ vươn tay sửa lại cổ áo xộc xệch vì đùa giỡn của cậu.

Lý Văn Hạo liếc Lê Ứng một cái, lén lút nháy mắt với Giang Dục: Bạn trai ông ghen rồi kìa.

Giang Dục bèn quét mắt sang Lê Ứng, khóe môi người kia cong lên rất nhẹ, sắc mặt vẫn trước sau như một, động tác sửa cổ áo cho cậu cũng rất dịu dàng.

Giang Dục lập tức phủ nhận suy đoán của Lý Văn Hạo, bạn trai cậu và cậu ta không cùng một đẳng cấp, sao anh có thể ghen vì cậu ta cơ chứ. Giang Dục nghĩ bụng, Lý Văn Hạo cũng biết dát vàng lên mặt mình thật đấy.



Mọi người ngồi ở ghế dựa trên ban công trò chuyện với nhau một lát, đến gần giờ cơm chiều, Lê Ứng ngỏ ý quay về phòng thay một bộ quần áo thoải mái hơn.

Nghe vậy, Giang Dục bèn nói: “Vậy anh đi thay đồ nhanh đi.”

Lê Ứng nhìn cậu một lúc, anh ghé vào tai cậu, đè thấp giọng nói: “Em đi cùng anh nhé.”

Giang Dục ngước mắt liếc anh một cái, cậu không khỏi bật cười: “Anh Ứng nhà mình đúng là càng ngày càng nhõng nhẽo ha.”

Nói xong, cậu còn nhướng mày: “Anh không sợ bạn bè em trêu chọc anh à?”

Lê Ứng cũng cười một tiếng, anh nắm lấy tay cậu đùa nghịch nhưng không nói gì khác.

“Đi thôi.” Tâm trạng Giang Dục rất tốt.

Dứt lời, cậu bèn nói với mọi người: “Tôi đi thay quần áo với anh ấy, mọi người cứ trò chuyện đi, một lát nữa là ăn cơm tối được rồi.”

Nghe vậy, Lý Văn Hạo đảo mắt qua lại giữa hai người, đoạn mở miệng trêu ghẹo: “Giang Dục, không ngờ ông yêu đương vào lại nhõng nhẽo như vậy đó. Bạn trai đi thay quần áo thôi mà cũng phải bám theo à?”

Giang Dục sững người, vô thức muốn giải thích. Nhưng rồi khi liếc mắt sang Lê Ứng, cậu lại thấy người kia đang nhìn mình, trên môi anh là độ cong nhàn nhạt, đôi mắt mang ý cười xen lẫn chút ấm áp.

Ý định giải thích ban đầu bỗng chốc mềm nhũn, biến thành một cảm xúc đặc quánh.

“Liên quan gì đến ông, bạn trai tôi, tôi cứ thích thế đấy.” Dứt lời, Giang Dục nắm tay Lê Ứng quay về phòng.



Hôm ấy Lê Ứng mặc âu phục, trong lúc thay quần áo, anh khẽ kéo lấy cà vạt, đoạn đưa mắt nhìn về phía Giang Dục.

Giang Dục đang ngắm anh với vẻ thích thú, nhận ra ánh nhìn của Lê Ứng hướng về phía mình, cậu cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.

Hai người cứ thế lặng lẽ chạm mắt với nhau.

Dưới ánh nhìn của cậu, Lê Ứng cởi áo khoác âu phục ra, còn tháo cả cà vạt xuống.



Giang Dục tựa người vào tủ quần áo, quang minh chính đại nhìn áo sơ mi bao lấy thân hình đẹp đẽ của bạn trai cậu.

Nếu không phải bên ngoài còn có khách, Giang Dục nghĩ chắc hẳn bây giờ cậu không cầm lòng nổi mất.

Thấy Lê Ứng tháo cà vạt xong thì không định thay quần áo nữa, Giang Dục bèn đứng thẳng dậy, định đi ra ngoài. Đúng lúc này Lê Ứng lại dợm bước đến gần, chặn cậu lại trước tủ quần áo.

Giang Dục nhướng mày thật khẽ, chợt thấy Lê Ứng cụp mắt nhìn mình, anh cũng không hề lên tiếng, chỉ là không cho cậu ra ngoài mà thôi.

Trong lúc hai người nhìn nhau, Giang Dục bỗng nhớ đến ánh mắt mà Lý Văn Hạo trao đổi với cậu.

Giang Dục không khỏi cảm thấy buồn cười, đoạn vươn tay kéo kéo áo sơ mi của anh. Trước đây cậu đã từng khen Lê Ứng lúc mặc áo sơ mi cực kì gợi cảm, khiến cậu vừa trông thấy đã phải xao xuyến đôi chút.

“Anh cố ý mặc áo sơ mi để quyến rũ em à?” Giang Dục thấp giọng hỏi.

Một tay cậu bất giác nán lại đùa nghịch cúc áo của anh.

Lê Ứng nhìn cậu vài giây, cũng cúi đầu ừ một tiếng: “Thế anh đã quyến rũ được chưa?”

“…Ừ.” Giang Dục khẽ nhón chân cắn vài cái lên môi anh, dùng hành động để chứng minh, “Quyến rũ được rồi.”

Lê Ứng cười nhẹ, cúi đầu tiếp tục cái hôn ngắn ngủi của cậu. Anh ngậm lấy môi Giang Dục, cũng học theo cậu mà cắn vài cái.

Ấy là một nụ hôn cực kì đơn giản, hôn xong, Lê Ứng lại nâng tay lau đi vết óng ánh trên môi giúp cậu.

Giang Dục không khỏi bật cười vài tiếng, sau đó cậu mới chủ động giải thích: “Cũng đâu phải anh không biết Lý Văn Hạo thích Trần Tinh Tinh.”

Dừng một thoáng, như sợ bên ngoài nghe thấy, cậu lại đè thấp giọng nói: “Anh nhìn cậu ta rồi lại ngắm gương đi cho yên tâm.”

“…Bọn em đã chơi với nhau nhiều năm rồi, tuyệt đối không có khả năng bén lửa đâu.” Giang Dục nói một cách chắc nịch, nói xong cậu lại nghĩ đến gì đó, “Hình như em cũng chỉ bén lửa với mình anh thôi thì phải.”

Lê Ứng nở nụ cười, anh mân mê gáy Giang Dục: “Ừ, anh biết.”

Trước đây Giang Dục chơi game nhiều nên vai gáy rất hay khó chịu, thỉnh thoảng Lê Ứng sẽ xóa bóp cho cậu, hành động này đã dần trở thành thói quen trong vô thức.

Qua một lát sau.

“Nhưng anh vẫn sẽ ghen.” Lê Ứng thật thà nói, giọng anh còn ẩn chứa chút ý cười, “Anh sẽ kiềm chế lại một chút.”

Giang Dục vẫn còn nghịch cúc áo anh, nghe vậy, cậu ngước mắt lên khỏi khuy áo, dừng một lát rồi lẩm bẩm: “Thật ra, cũng không cần phải kiềm chế đâu mà.”

Nói xong, Giang Dục chợt nở nụ cười, cậu tiến lên phía trước một chút, ghé vào bên cổ Lê Ứng rồi thì thào: “Em thích lắm.”

“Thực ra những khi anh ghen tuông, dục vọng chiếm hữu cao, em đều rất thích.” Nói đoạn, Giang Dục lại dừng một thoáng rồi bổ sung, “Có lẽ, dù anh có thế nào thì em vẫn sẽ rất thích, chỉ thích mình anh thôi.”

Chững lại một lát, Giang Dục lại nói: “Lần sau em sẽ chú ý hơn, cố gắng không đụng chạm thân thể với người khác quá nhiều.”

Dứt lời, cậu còn không quên trêu anh một câu: “Sẽ luôn ghi nhớ trong nhà còn có một bánh bao giấm, một khi vỡ ra là sẽ bốc lên bong bóng chua ngào ngạt.”

Dứt lời, Giang Dục lại sờ sờ bụng: “Nói đến bánh bao giấm tự dưng thấy đói ghê.”

Lê Ứng vẫn đang dán mắt vào cậu, anh nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười, sau đó nắm lấy tay cậu: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Ấy vậy mà Giang Dục lại chẳng hề nhúc nhích, cậu bất chợt xáp lại cắn một cái lên vai anh: “Bánh bao thịt của em to thế này, em không ăn hết được đâu.”

Lê Ứng thoáng buông mắt, anh nán lại bên vành tai cậu một lúc, sau đó cúi đầu nói vào tai cậu: “Em đợi đi, tối nay anh sẽ cho em ăn no.”



Hết ngoại truyện 5.

 

------oOo------