Cả hai người lẫn người xem livestream đều bị giọng nói của cô làm cho giật thót tim, Đào Nguyên trượt tay làm rơi mất há cảo, đơ người tại chỗ luôn rồi.
Cậu thủ thỉ với anh hỏi về chân tướng về chủ nhân của giọng nói: “Có con gái trong nhà này hả anh? Nhưng mà ở đây, toàn là con trai hết mà….”
Viễn Phong: “Người đó là….”
*Rộp……*
Chưa nói dứt lời thì ghế của cả hai người bất ngờ bị kéo về lùi sau khá xa, chị dâu lại nhìn chằm chằm vào cậu, trong một thoáng cảm thấy rất ngộp thở đến nỗi không dám làm gì bừa bãi.
Cô ấy biết rõ mặt mũi của những thành viên trong chiến đội, nhưng đây là một khuôn mặt lạ lẫm cô không hề biết.
“Cậu nhóc, từ nãy tới giờ có thấy cô gái nào đang đi loanh quanh ở đây không?”
Đào Nguyên bị khí thế của cô lấn áp quá mạnh mẽ, không dám thốt nên lời, chỉ có thể lắc đầu phủ định cho câu hỏi của cô.
“Tiểu Phong, từ sáng tới giờ có cô con gái nào tới đây không?”
Viễn Phong bình tĩnh để lại đũa, bình thản trả lời: “Sáng giờ em đang livestream, cũng không có ai khác ở đây cả. Không phải chị đã nói, phong toả thông tin về nơi này là ưu tiên nhất sao?”
“Cũng tốt. Hai đứa cứ livestream tiếp đi, chị đi tìm người đã.”
Cô ấy chỉ đáp lại và gật đầu một cách tự nhiên, sau đó lại vác mã tấu thân yêu của mình đang để ở bên ngoài phòng huấn luyện đi tìm cô gái tên Đào Đào đang thoắt ẩn thoắt hiện ở nơi này.
“•: Cô gái bất ngờ xuất hiện ấy là ai vậy? Dọa chết tụi này một phen rồi, cứ tưởng là nữ giang hồ nữa chứ……”
“•: Cũng may nam thần nhà ta đã yêu nam Omega, chứ nếu để cô ta làm chị dâu của tôi, tôi liền mơ thấy ác mộng cả một đời.”
“•: Không chiến đội nào dám nhận người thế này, chỉ có chiến đội mấy anh là nhất! [Cảm thán.img]”
[BKA.Alpha: Mic hiện gặp sự cố bất ngờ, tạm thời tắt một khoảng thời gian ngắn.]
Viễn Phong lần này trả lời ngắn gọn bằng bàn phím và ghim lại ngay trên đầu kênh, nếu bây giờ dùng mic, họ sẽ nghĩ anh đang bị đe dọa và sống trong sự quản chế của đối phương thì người xem chẳng hề vui vẻ, thậm chí còn muốn khởi kiện nữa.
Cậu lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng hỏi anh trong biển nước mắt: “Chị ấy là ai mà cư nhiên đi vào đây, lại còn bất ngờ kéo thẳng ghế ra sau luôn vậy, em sợ chết khϊếp mất……”
Anh tắt mic, bình tĩnh đáp lại cậu: “Cô ấy là Khoa Vũ, tên khai sinh là Dao Lixei, vốn là người Trung Quốc. Một lần cô ấy và anh Tần gặp nhau, hai người họ cũng nảy sinh tình cảm, giờ đang là vợ chồng.”
Đào Nguyên: “Đó là…chị dâu?”
Viễn Phong: “Còn là nhà đầu tư chính của chiến đội nữa.”
*Đong ~*
Cậu không chợp mắt nổi, mỗi lời nói của anh đều khiến cậu hoài nghi tới mức muốn gọi cả đương sự tới hỏi lại cho chắc ăn.
Nhưng cô ấy quá dữ dội, không dám nghĩ tới việc nếu như cô ấy phát hiện Đào Đào chính là cái biệt danh thối đó Zino quen miệng gọi cậu, vậy không lẽ nào….
Cậu sẽ được yêu nữ giang hồ này chấm dứt cuộc đời tại đây, tình yêu giả giữa cậu và anh đến ngưỡng kết thúc?
Anh trông thấy phản ứng này của cậu, lại nghĩ tới giống như thỏ con gặp thứ gì đó gây sốc tới mức này vậy, không nhịn nổi mà ve vẫn hạt đào trên ngực cậu.
“Chị ấy nếu đã quay về đây rồi, em biết nấu canh giải rượu chứ?”
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi ngực mình, ngượng ngùng đáp: “Lên mạng có thể học, em liền xuống nấu cho mấy người kia đây.”
Nhanh chóng bỏ đi mà để lại anh một mình, cảm giác tủi thân chưa từng có lại đang khiến anh cảm thấy muốn giúp đỡ cậu một tay.
Bây giờ việc cần làm, chính là giúp cậu xử lý đồ ăn trưa mà cậu đã vất vả nấu cho bản thân và anh chỉ vì giờ phút cùng livestream này.
“Chị dâu đúng là người tồi tệ, sớm muộn không được cứ phải là vào mấy lúc thế này……”
…—————————…
Zino phải mất mấy phút trời sau khi bước vào nhà liền đã ngã quỵ trên sàn nhà, mới có thể tỉnh dậy từ trong tình trạng vẫn còn men rượu trong người.
Lại nhìn những người khác vẫn còn bất án binh động, cũng không khỏi thở dài vài lời.
Anh làm sao ngờ được lại có ngày bị vợ lôi về đây nữa chứ……
“Anh Tần, anh tỉnh rồi thì qua đây uống canh giải rượu đi, em vừa mới nấu xong tức thì.”
Đào Nguyên để trên bàn một nồi canh giải rượu lớn, tâm trạng bây giờ hoàn toàn xuống dốc và chẳng còn hứng thú livestream nữa.
Zino vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cậu, nhưng vẫn thoải mái múc một lượng lớn canh uống lấy uống để.
“Canh giải rượu hả? Cũng được đấy chứ, trình nấu ăn của nhóc ngày càng nâng cao nhiều hơn rồi, chỉ là có hơi nhạt……”
“Có nhạt bằng cuộc tình của anh bây giờ không?”
“……Đùa đấy hả?”
Một câu nói này, đủ để khiến cả người quản lý lâu năm cũng phải khô hạn vì không thể nghĩ ra cách nào đáp trả lại.
Đúng là vừa đánh vừa xoa mà, trừ phi còn người ở đây anh lại không dám hé nửa lời.
“Đúng rồi, hôm qua ai đưa em về….”
“Là anh Phong, cũng là anh ấy gọi cho chị dâu đấy.”
Cậu nhàn nhã múc một miếng nếm thử mùi vị nó thế nào, Zino lại bỏ chén xuống, đi tới lối lên cầu thang hét lớn giọng.
“VIỄN PHONG, CẬU LÔI BẢN MẶT CẬU XUỐNG ĐÂY! CHƠI ĐÂU KHÔNG CHƠI, LẠI ĐI CHƠI MÉC VỢ TÔI LÀ THẾ NÀO!!!”