Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi

Chương 49





Một ngày mới nữa đã đến, không chậm cũng không nhanh.

Đồng hồ mới chỉ tới 6 giờ đúng, nhưng dưới bếp đã có người xuống nấu ăn, tiếng sôi ùng ục trên nồi hoà với tiếng bùng cháy của bếp lửa, tấu lên một khúc xướng đơn điệu nhưng không hề nhàm chán.

Viễn Phong khoác tạp dề, nhuần nhuyễn băm thịt và cắt đều rau củ thành từng hình vuông nhỏ, sau đó cho vào một nồi nước sôi được nấu sẵn để lọc chất bẩn và làm sôi.

Một tay anh khuấy đều cháo, một tay anh làm trứng chiên, giống như một người đàn ông gia trưởng vì vợ liền đảm nhận hết việc nhà.

Bản Triều vốn là người ngủ lâu nay lại tỉnh dậy sớm, vẫn còn chưa hết sốc vì dư âm của vụ hôm qua, bây giờ lại chứng kiến Viễn Phong từ sáng sớm đã đứng bếp, phải dụi mắt mình tận 3 lần để chắc chắn rằng bản thân không phải nằm mơ.

“Phong ca, chào buổi sáng. Sáng sớm tự nhiên, không tập gym lại chạy xuống đây nấu bữa sáng?”

Anh tắt lửa và cởi bỏ tạp dề ra: “Có vấn đề gì? Xuống nấu thôi mà mấy người lại nhìn tôi bằng kiểu gì đấy, bộ lần đầu thấy hả?”

Bản Triều: “Chứ không phải cậu không bao giờ nấu ăn dưới bếp một bữa tối, tụi này còn tưởng cậu không biết khái niệm nấu ăn!”

Mặc kệ người ta đang nói nhiều, anh bình tĩnh lấy khay, chén muỗng, múc cháo ra tô nhỏ và trứng chiên để ở dĩa, trang trí thêm bằng thịt bò và rau củ được luộc, đã xong một bữa sáng đơn giản lại tuyệt mắt.

Bản Triều tò mò: “Không phải cậu chuyển sang chế độ ăn chay niệm phật đấy chứ?”

Viễn Phong: “Tiểu Nguyên bị ốm, sáng nay mấy người tự nấu mì ly ăn đi.”

Ném một câu tưởng như bình thường sau đó cầm lấy khay đem lên tới tầng 3, Bản Triều nghe tin này cả thế giới nội tâm như đã sụp đổ triệt để.

Không có bát canh nóng hổi, dimsum ngọt để điều hoà có thể, vị đầu bếp kiêm nội trợ lại bị ốm….

Thế chẳng khác nào là tận thế đối với tuyển thủ Esport với cường độ tập luyện cao cả!

…----------------…

*Hacho!*

“Nóng quá….Đau nữa….”

Đào Nguyên hôm nay chẳng muốn làm gì cả….

Nửa đêm đang ôm nhau ngủ thì cậu lại ho vài hơi, vốn chỉ nghĩ là do trời lạnh nên cũng không so đo gì nhiều với chuyện này.

Nhưng cứ một phút trôi qua, cậu lại càng ho nhiều hơn, thậm chí cảm thấy trán đang dần nóng, định ngủ dậy vào phòng tắm để dội người, ai ngờ Viễn Phong nằm cạnh sớm nhận ra chuyện không hay nên đã nắm lấy tay cậu trước khi cậu bỏ đi.

“Sao vậy, trời còn tối mà…”

Cậu sợ hãi mà trả lời anh: “Người em hơi nóng, ho nhiều, nên định vào phòng tắm….”

“Đưa trán lại đây, em chắc chắn bị sốt rồi.”

Anh kề trán mình vào trán cậu, quả nhiên nó rất nóng, kiểu này vào phòng tắm cũng chỉ khiến bệnh tình cậu xấu thêm mà thôi.

“Nằm xuống đi, cũng đừng nghĩ tới chuyện bước vào phòng tắm.”

“Thế còn anh……”

“Anh đi lấy miếng hạ sốt, hôm nay cứ dành hết thời gian để nghỉ ngơi đi.”

Kết cục tới bây giờ, cậu vẫn phải nằm yên một chỗ, nhưng cũng may mắn vì cậu không phải là bị chảy máu mũi đột ngột như lần trước.

Căn phòng cũng có chút bí bách, cậu định bước khỏi giường và ra mở cửa phòng hít thở một chút không khí bên ngoài….

“Tiểu Nguyên, em còn ngủ hả?”

“……Giật cả mình…”

Giọng anh lại anh vang lên từ phía đối diện cánh cửa……

Cậu có chút hoảng hốt, nhưng cũng không lâu.

Không thấy nắm tay cửa có chút lay động, đành phải ngồi dậy để mở cửa, nhưng người lại như que gỗ bị mất nước, chưa kịp đứng dậy thì đã bất cẩn trườn xuống khỏi giường như cá chép cố bơi khỏi thớt gỗ.

Tự nhủ trong lòng: “…Ai khác mà vào đây ngoài chồng, mình đập nó và lây bệnh luôn cho vừa lòng nhau….”

Viễn Phong đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động mạnh, vội vàng để khay thức ăn dưới sàn mở cửa ra, cậu đang cố vận sức ngồi lại trên giường cũng nhìn thấy anh.

Ngay lúc này, cả hai đều nhìn nhau, không biết nói sao để coi chuyện này như chỉ là một trò đùa…

“Em đây là…”

“Cái đó, em thấy anh gọi nên định ra mở cửa….”

Cậu giải thích xong liền vội tung hết sức nằm yên vị ngay trên giường, lấy chăn che hết toàn người, thật sự anh nhìn cậu giờ giống như một sóc con đang chạy về tổ của mình.

“Em không ăn sáng? Bụng em hình như hơi trống rồi….”

“Em chưa đói, một lát nữa em sẽ xuống bếp….”

Anh lại cầm khay thức ăn lên để trên tủ giường, vén chăn lấy tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn nóng.

“Anh nấu cháo cho em, thuốc cũng để cạnh, nếu nặng hơn thì nhắn tin cho anh.”

Cậu hé đầu khỏi chăn một chút, nhẹ giọng hỏi: “Anh xuống luyện tập?”

“Tập gym, ngồi nghỉ một chút sau đó livestream luyện tập đấu solo, hay là em muốn anh ngồi đây lo cả ngày?”

Cậu lắc đầu, tiếp tục vùi mình vào trong chăn, liền trở thành một gấu trúc ngủ đông không bị làm phiền bởi ai khác cả.

Anh cũng không phải dạng vừa vặn, lập tức hất luôn cả chăn ra, khoá chặt cả hai tay cậu lại bằng một tay, tay kia của anh kéo hai chân cậu vòng qua ôm chặt cứng eo anh.

“Hôm nay lại muốn trở thành động vật gấu trúc hả, hay là gấu tuyết trong kì mùa đông?”

“Anh, mau buông em ra, em đang sốt mà, anh bắt nạt bệnh nhân, em phải đi méc chị dâu….”

Nhưng đó chỉ là lời nói suông, cậu lại cố ý kẹp chặt anh hơn, đến khi chỗ nhạy cảm của cả hai lại chạm nhau một chút, anh mới ý thức được rằng có gì đó không đúng lắm.

Còn cậu vẫn khẽ cười một cách hả hê, bị anh phát gác ngay, kéo luôn eo cậu làm cho cả hai đều dính nhau tắp lự.

“Vợ ngốc này, cơ thể và lời nói của em, đều không nhất quán chút nào nhỉ?”

“Em….”

“Hư hỏng tới mức này rồi, nên phạt một chút nhỉ?”

“Anh! Đừng cù em nữa! Nhột đấy!”

Viễn Phong cù lét ở phần eo cậu đến nỗi cậu phải bật cười lên, nhưng đang sốt thì anh cũng chỉ làm tới 2 phút là cùng, kết cục là cậu đá anh ngay khỏi phòng của chủ, hậm hực trở về ăn tiếp bữa sáng đầy tình thường này