Nam Thần Máy Móc

Chương 7: Chương 7




Kỷ Hành đi vào thành Lâm Xuyên. Một phút trước, vị nhân viên thái độ vô cùng không thân thiện kia định đánh vào vai y. 0. 2 giây trước khi người đó ra tay, hệ thống phán đoán đối phương có ý đồ công kích liền cường hóa linh kiện để bả vai cứng rắn.

Sau đó nhân viên công tác đổi sắc mặt vô cùng nhiệt tình khiến cho lúc y vào thành, hệ thống bỗng dưng bắn ra mấy chữ: Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Kỷ Hành cảm thấy nhân loại hết sức kỳ quái, nếu như là người máy nhất định sẽ không có những khuyết điểm này. Người máy hạt nhân chỉ có kỷ luật và mệnh lệnh, không có tư tâm.

Vừa đi vào cửa thành, trước mắt là một con đường lát đá vụn, hai bên đều là cửa hàng và quán nhỏ. Trên đường người đi qua lại rộn ràng, có người gánh hàng rong mặc quần áo ngắn, có nữ nhân đi từng bước nhỏ trên đường, có người giang hồ hung hãn mang theo bội đao, cũng có cả trẻ con ngây thơ trên tay lắc trống bỏi chạy trên đường…

Trong con ngươi bên mắt phải của Kỷ Hành có ánh sáng bạc lóe lên ghi lại tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.

Bây giờ là mười một giờ năm mươi tám phút, vốn nên là lúc ánh mặt trời chói chang vậy mà bầu trời vẫn không có dấu hiệu trời quang mây tạnh, Kỷ Hành cũng chỉ có thể tiếp tục “đói bụng”.

“Độ ẩm trong không khí quá cao, lại sắp mưa rồi.” – Kỷ Hành vừa nói xong, giữa những đám mây đen trên bầu trời bỗng nhiên lóe lên tia sáng, sau đó là tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, tí tách tí tách, từng hạt nước mưa từ trên bầu trời rơi xuống.

Cùng lúc đó, ở giữa chợ truyền đến tiếng ngựa hí và tiếng người la hét thất thanh.

Kỷ Hành nhìn về phía phát sinh ra hỗn loạn…

Lúc này chợ vốn đã ồn ào huyên náo, thanh âm gào thét cùng tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ tan càng làm cho cảnh chợ vốn đã náo động lại càng thêm hỗn loạn.

Thì ra trước đó có một người đang đánh ngựa đi nhanh kéo theo một xe hàng hóa lớn đi trên đường, bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang khiến con ngựa bị giật mình.

Con ngựa bị hoảng sợ cũng mặc kệ phía trước có người hay vật cản hay không, lôi kéo xe chở hàng phía sau phóng về phía trước, không chỉ khiến người đánh ngựa ngã xuống mà còn hất tung mấy sạp hàng khiến người qua đường ai nấy đều sợ hãi đến hồn phi phách tán.

Dân thường xung quanh không ai dám tiến lên ngăn cản con ngựa đang hoảng loạn, quan binh bởi vì thu xếp cho những lưu dân mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán ngày thương vẫn đều đặn đi tuần nay cũng không thấy đâu. Trong lúc nhất thời không ai có thể ngăn con ngựa lại. Nhưng lúc này khi con ngựa chuẩn bị đâm vào một bà lão vì sợ hãi mà tay chân cứng đờ thì nó lại người dùng một tay ngăn cản.

Ai ya, đây chính là một con ngựa điên cũng không phải một đứa nhỏ đang cáu kỉnh, người này có thể ngăn cản được, không những vậy lại chỉ sử dụng một tay!

Chú ý tới tình cảnh này đám người nhanh chsong ngừng lại, cách thật xa ló đầu nhìn xung quanh.

Kỷ Hành đứng ở giữa chợ, tay đang đè đầu con ngựa bắn ra một luồng điện vào đầu nó khiến con ngựa đang phát điên bị kích thích co quắp lại một chút, dần dần yên tĩnh lại. Một tay khác của y đỡ lấy một bà lão có mái tóc hoa râm.

Đợi cho con ngựa hoàn toàn yên tĩnh lại, y nhẹ nhàng lôi kéo bà lão nhân lui qua một bên.

Lúc này chủ xe bị ngã cũng đã tới. Gã lúc đầu không dám lên tiếng nhưng cũng thấy được cảnh Kỷ Hành thuần phục ngựa cứu bà lão mà kinh sợ. Chủ xe vội vã bước tới trước mặt Kỷ Hành vô cùng cảm kích nói: “Vị thiếu hiệp này may mắn hôm nay nhờ có ngươi, nếu không phải thiếu hiệp giúp đỡ, hôm nay hàng hóa của ta đã bị con ngựa kia phá hỏng lại còn phải lấy ra đền cho người khác, nói không chừng còn phải trả bằng cả mạng mình.”

Kỷ Hành đỡ bà lão suy yếu đứng xong mới quay ra nói với chủ xe đang cảm ơn: “Không cần cám ơn, đây là việc ta phải làm.”

Chủ xe vừa nghe lại càng thêm cảm động, vô cùng nhiệt tình mời Kỷ Hành đến nhà gã làm khách, lại như vô ý trong lời nói để lộ ra nhà mình có con gái chưa gả đi…

Người xung quanh đang xem náo nhiệt ánh mắt lại càng thêm nhiệt tình, mới vừa rồi còn chỉ là ló đầu ra xem thì hiện tại ngay cả lỗ tai cũng dựng lên hóng chuyện.

Thành Lâm Xuyên lớn như vậy, những người tới lui trên chợ đa số đều biết rõ nhau nhất là lão Từ hay đánh xe thuê. Lão Từ quả thất có một cô con gái dung mạo xinh đẹp. Nhìn lại thanh niên đã thuần phục con ngựa khiến người sợ hãi lúc trước, tuy rằng trên người y chỉ mặc quần áo vải bố đơn giản nhưng thân thủ rất tốt, người lớn lên lại rất dễ nhìn nếu so với con gái của lão Từ cũng coi như xứng đôi.

Từ lão đầu nhìn người trẻ tuổi trước mắt, càng nhìn càng thoả mãn, hận không thể lập tức mang y về nhà cho con gái xem liền vui cười hớn hở nói: “Lão già ta ở đây lại không có thứ gì để đền đáp thiếu hiệp. Trong nhà ta có một con gái năm nay mới vừa tròn mười lăm cùng thiếu hiệp vô cùng xứng đôi, nếu như thiếu hiệp nguyện ý chúng ta lập tức…”

“Rất xin lỗi.” Kỷ Hành không thể không đánh gãy lời của chủ xe, “Ta không thể cưới thê.”

Từ lão đầu sững sờ, “Chẳng lẽ trong nhà đã có kiều thê?”

Kỷ Hành nói thật: “Cũng không phải.”

Lão Từ lại hỏi: “Thế thì vì sao?”

Kỷ Hành không thể để lộ thân phận vô cùng bất đắc dĩ, hệ thống tính toán vài giây, trực tiếp tuồn kịch bản cho y, “Ta không thể cưới nữ nhân.”

Không thể cưới nữ nhân? Lẽ nào có thể cưới nam nhân?

Quần chúng vây xem ồ lên.

Lúc này chỉ lão phu nhân vừa được Kỷ Hành cứu lại nói: “Cái mạng của lão thân cũng là do thiếu hiệp bảo vệ, lão thân cũng không có gì có thể báo đáp thiếu hiệp chỉ là trong nhà có một thằng con vô dụng, thiếu hiệp nếu không cưới nữ nhân vậy hay là cùng tiểu tử kia…”

Kỷ Hành:…

Chương trình trong cp thể y không ngừng vận chuyển tính toán, nhất thời gián tiếp trước mặt hai vị lão nhân chính là không nói ra lời. Y vốn không thể cười nhân loại, mà cái loại giải thích như vậy cũng chỉ có thể theo lời hệ thống nói thành “Không thể cưới nữ nhân”, mà như vậy hình như càng thêm hiểu lầm nghiêm trọng.

Y xụ mặt, có chút nghiêm túc nhìn hai vị lão nhân mắt đang tỏa sáng…

=======

Mà lúc này Phong Thả Ngâm đứng trước cửa sổ đã cười đến không ngừng được, hắn thật không nghĩ đến mở cửa sổ ra lại có thể thấy được cảnh này!

Gian phòng của Phong Thả Ngâm ở ngay đối diện chợ.

Hôm nay vẫn mưa, nước mưa tí tách tí tách không ngừng rơi, trong không khí tràn đầy vị ẩm ướt và mùi gỗ bị ngâm trong nước đến mục nát.

Nhưng Phong Thả Ngâm cũng không để ý chuyện này, giờ phút này toàn bộ lực chú ý của hắn đã bị người đang đứng ở trung tâm chợ kia câu đi mất. Dựa vào nhĩ lực nhạy cảm, hắn nghe rõ những gì Kỷ Hành nói cùng hai vị lão nhân gia. Nhìn Kỷ Hành sắc mặt nghiêm túc từ chối hai người hắn không nhịn được lộ ra nụ cười, đến cuối cùng càng cười càng dùng sức xuýt nữa thở không thông.

Cũng không biết vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy Kỷ Hành đều cảm thấy được sự vui vẻ trước đây chưa từng có, lúc này vừa nhìn thấy y nguyên khí vừa tiêu hao trong thân thể cứ như đang dần hồi phục. Phong Thả Ngâm dựa vào bệ cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Hành bị hai lão nhân gia truy hỏi, nhưng vẫn là bộ dáng nghiêm mặt không thể nói dối, rốt cục y vẫn là lương thiện quá mức. Một tay hắn đè lên bệ cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống.

Dân chúng lúc này vui cười hớn hở vây quanh xem trò vui, trời đang mưa cũng không ảnh hưởng đến hưng trí của họ.

Đột nhiên trong đám người phát ra một tiếng reo hò khen hay, mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thanh niên mặc trương bào đen tuyền nhảy xuống khỏi cửa sổ khách điếm, hắn tướng mạo tái nhợt diễm lệ, động tác lại tiêu sái gọn gàng, nhẹ nhàng như lông vũ phi thân xuống đất, ngay cả chút nước mưa đọng trên đất cũng không bị hắn làm xao động bắn lên, hiển nhiên thân pháp cực kì vi diệu.

Thấy hắn từ từ đi tới, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt nhưng dáng người thon dài kiên cường, khí chất thong dong tiêu sái, ánh mắt trầm tĩnh hữu thần, những người hóng chuyện vui không tự giác mở ra một con đường cho hắn đi qua.

Phong Thả Ngâm thoáng gật đầu nói cảm ơn những người đã nhường đường cho mình sau đó không chút trở ngại chút nào đi tới bên cạnh Kỷ Hành.

Sau khi gật đầu với Kỷ Hành, hắn chắp tay nói với hai ông bà: “Hai vị lão nhân gia tạm tha cho y đi, vị anh họ này của ta là người thiện lương tính tình chất phác, hắn lần này đến phía nam là vì có chuyện muốn làm, thực sự không có cách nào ở lại lâu.”

Giải thích một hồi, Phong Thả Ngâm cuối cùng cũng coi như khiến hai vị lão nhân thu lại ý định chọn Kỷ Hành làm con rể. Nhưng hai ông bà cũng chưa quên ơn cứu mạng của Kỷ Hành Kỷ Hành, cho dù y có mạnh mẽ từ chối thế nào thì vẫn bị hai người nhét vào trong tay một rổ trứng và hai cây vải…

Sắc trời dần tối người vây xem cũng dần dần tản đi.

Phong Thả Ngâm buộc lên mái tóc bị mưa bụi thấm ướt, quần áo màu đen trên người cũng ướt đẫm nhưng hắn hiển nhiên không để ý chút nào, nhìn Kỷ Hành một tay ôm rổ trứng gà một tay ôm hai cuộn vải nói: “Khi nãy sao ngươi không nói với họ rằng mình đã lấy vợ? Như vậy cũng không bị dây dưa lâu như vậy.” Khi nãy nếu không phải hắn đến kịp, Kỷ Hành chắc đã bị người ta kéo về làm con rể luôn rồi.

Kỷ Hành nói: “Không có mệnh lệnh, ta sẽ không nói dối bất kì ai.”

Phong Thả Ngâm sững sờ, “Mệnh lệnh gì?” Lẽ nào Kỷ Hành còn có chủ nhân (ý là sếp cấp trên ấy) ?

Kỷ Hành đáp: “Mệnh lệnh của cha.”

“Cha ngươi…” Phong Thả Ngâm định nói gì đó nhưng lại không nói nữa, Phong Ngũ và Phong Lục vọt ra từ trong khách điếm.

Nhìn thấy cùng Kỷ Hành đứng chung một chỗ với Phong Thả Ngâm, Phong Ngũ Phong và Lục liền thở phào nhẹ nhõm.

Phong Lục bước nhanh tới trước mặt Phong Thả Ngâm, còn mang theo hai má phính phính, “Lâu chủ ngươi ra ngoài cũng không nói một tiếng, khiến ta và ca ca sợ hết hồn.”

Phong Thả Ngâm bị người chen vào vừa nãy định nói gì cũng quên hết, không thể làm gì khác hơn là động viên vỗ vỗ vai Phong Lục, nghiêng đầu nói với Kỷ Hành: “Đây là hai huynh đệ của ta, Phong Ngũ và Phong Lục.” – Sau đó lại nói với Phong Ngũ, Phong Lục: “Đây là Kỷ Hành, chính là người đã cứu ta hai lần!”

Phong Ngũ, Phong Lục ngay lập tức sắc mặt nghiêm nghị ôm quyền nói với Kỷ Hành, “Đa tạ Kỷ công tử.”

Hai tay Kỷ Hành đều đang ôm đồ không có cách nào đáp lễ, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu với hai nhân loại trước mắt sau đó nói: “Phi ngựa nhanh trên đường dễ gây ra tai nạn giao thông, sau này nếu có cưỡi ngựa trên đương hãy giảm tốc độ.”

“A.” – Phong Lục nói khẽ với Phong Ngũ: “Sao y nói chuyện kỳ quái vậy? Có ý gì thế? Đây là muốn chúng ta lần sau cưỡi ngựa chậm thôi hả?”

Phong Ngũ nhẹ giọng trả lời: “Mặc kệ y nói cái gì, y là ân nhân cứu mạng lâu chủ, chúng ta nhất định phải đón tiếp tốt.”

“Cũng đúng.” Phong Lục gật đầu, không xoắn xuýt chuyện Kỷ Hành vừa nói nữa. Hắn thấy hai tay Kỷ Hành đang ôm đồ vật, lập tức xung phong nhận việc tiến lên cầm giúp Kỷ Hành hai cuộn vải.

Phong Ngũ thì giúp Kỷ Hành cầm rổ trứng gà.

Kỷ Hành từ chối không được cũng không kiên trì, không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn hai người.

Phong Thả Ngâm đứng nhìn cảnh này cười tủm tỉm, chợt nhớ tới chuyện lúc trước lại nói với Kỷ Hành: “Đúng rồi, ngày đó ta cũng không phải thất hứa, ngày thứ hai ta quay lại nhà trúc tìm ngươi… Dưới núi có ông lão nói người muốn đi về phía nam tìm người thân, ngươi muốn đi đâu?”

Kỷ Hành nói: “Nam Việt.” – Nơi y đã định vị được chính là đảo Nam Việt.

Ánh mắt Phong Thả Ngâm sáng lên nói: “Vừa lúc ta cũng muốn đi Nam Việt cái, không bằng chúng ta đồng hành, sáng mai cùng đi?”

Kỷ Hành nói: “Hôm nay ta định đi suốt đêm, lát nữa sẽ ra khỏi thành.”

Phong Thả Ngâm nghe vậy tiếc nuối nói: “Vậy ngươi không đi được đâu, thành Lâm Xuyên cấm đi lại ban đêm, lúc này cổng thành bắt đầu đóng rồi.”

Khí trời vốn đã âm u, mặt trời lặn về phía tây càng lộ ra vẻ sắc trời tối tăm. Trên đường phố khi nãy còn rộn ràng lúc này người cũng vơi dần.

Kỷ Hành trước đây chưa từng tới thành Lâm Xuyên, gần nhất bởi vì năng lượng không đủ cũng không có cách nào liên lạc với robot nano dò đường, vì vậy cũng không biết thành Lâm Xuyên cấm đi lại ban đêm. Nhưng cửa thành cũng chỉ cao sáu mét, đợi đến đêm khuya y lại tốn năng lượng bò trên tương thành, mà khiến Ky Hành đổi ý chính là câu sau của Phong Thả Ngâm.

Phong Thả Ngâm nói: “Ta có ngựa, có thể cho ngươi một con, ngày mai chúng ta cưỡi ngựa đi có thể nhanh hơn ngươi đi nhờ xe.”