Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 7




Editor: babiQynne

Vì việc Thời Thanh Ninh muốn đi học, Thời gia rất nhanh đã chuẩn bị một buổi họp gia đình.

Buổi họp được nghiêm túc tổ chức rất trịnh trọng, còn muốn tất cả thành viên trong gia đình đều phải tham gia.

Thời Thanh Ninh đã từng gặp qua mẹ cùng ca ca, nhưng là vẫn chưa từng thấy mặt ba, cũng chính là người trong truyền thuyết đứng đầu Thời gia giàu mạnh nhất Hải thành kia.

Mẹ Thời nói ba ba gần đây đang đi công tác ở Yến thành, không thể về kịp, dường như là đang có chuyện quan trọng gì đó cần thương nghị.

Lần họp gia đình này ba ba cũng chỉ có thể tham gia qua màn hình trực tuyến, mẹ Thời sớm còn xin lỗi Thời Thanh Ninh một câu, nói mong cậu không nên giận.

Thời Thanh Ninh không phải trẻ con, đương nhiên tự hiểu được người có địa vị như vậy sẽ bận rộn tới mức nào.

Trước cậu tìm thông tin cũng đã tìm qua không ít tin tức về vị đứng đầu Thời gia này, làm chủ một gia đình, lịch trình làm việc của ba Thời so với đứa con trai lớn còn bận rộn hơn.

Hơn nữa đứa con trai lớn có tính cách cũng rất giống ông, hai người giống nhau như đúc về khoản kiệm lời nghiêm túc.

Một nhà hai tảng băng lớn? Thời Thanh Ninh nghĩ, vậy cuộc họp gia đình kia làm sao mà tiến hành đây?

Chỉ có mẹ một mình nói chuyện thôi sao?

Thời Thanh Ninh vốn đã chuẩn bị kỹ càng muốn trực tiếp tham gia buổi họp gia đình, cậu thật tò mò nhóm băng sơn này một ngày sẽ sinh hoạt ra làm sao.

Mà đợi một lát sau buổi họp gia đình diễn ra, Thời Thanh Ninh lại bỏ lỡ mất không tham gia cùng.

Bởi vì ngủ quên.

Quá trình phục hồi cơ thể sau khi phẫu thuật cần phải từ từ mới có thể phục hồi hoàn toàn, bác sĩ đã từng căn dặn người nhà cần phải cho tiểu thiếu gia nghỉ ngơi nhiều, cho nên người trong nhà cũng không kêu Thời Thanh Ninh dậy.

Nhưng chỉ có Thời Thanh Ninh biết rõ, giấc ngủ của cậu tuy lâu, nhưng tính ra ngủ cũng không hẳn là an ổn.

Này cũng không có gì là kỳ quái, giấc mơ là sự phóng chiếu của tiềm thức, và bản thân giấc mơ cũng là một quá trình tự tổ chức lại trí nhớ.

Thời Thanh Ninh ký ức hỗn loạn, giấc mơ đương nhiên cũng sẽ không yên bình.

Tuy nhiên, so với sự hồi phục dần của cơ thể hiện tại thì ảnh hưởng của giấc mơ này cũng không nhiều.

Mắt thấy thân thể của Thời tiểu thiếu gia rõ ràng đang chuyển biến tốt, việc đi học cũng đã được quyết định xong xuôi.

Thời Thanh Ninh vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi không lâu, khi đi học trở lại sẽ có thể trực tiếp học lên cấp ba. Kỳ thực trước giờ cậu vẫn luôn giữ tư cách làm một học sinh được tham gia học tập theo chương trình phổ cập bình thường, chỉ là bởi vì dưỡng bệnh, cậu cực ít khi tới trường học, chỉ luôn học cùng giáo viên tư nhân tại nhà.

Cuối cùng trường học được Thời gia lựa chọn chính là trường trung học số 29. Khi chọn trường, trọng tâm được đặt ra không phải là trình độ giảng dạy hay tỷ lệ nhập học, mà là cơ sở vật chất và môi trường.

Hải thành vốn là thành phố bán đảo, ba mặt bao quanh là biển, thành phố nhiều núi, đường thẳng thường hay có dốc, trong thành phố cũng hiếm thấy có người đi xe đạp vì leo lên dốc quả thực không dễ.

Mà trong số hơn chục trường trung học công lập và tư lập ở Hải thành, trường trung học số 29 là ngôi trường duy nhất được xây dựng trên nền đất bằng phẳng.

Vì tình trạng sức khoẻ cần cân nhắc của tiểu thiếu gia, Thời gia mới quyết định chọn ngôi trường này.

Thời Thanh Ninh đương nhiên cũng không phản đối, cậu không kén chọn, chỉ cần có thể đi học là được rồi.

Hiện tại là kỳ nghỉ đông, còn hơn một tháng nữa trường học sẽ bắt đầu, khoảng thời gian này vừa đủ để Thời Thanh Ninh có thể hồi phục và điều chuẩn bị cho việc nhập học.

So với sự háo hức và mong đợi của tiểu thiếu gia, Thời phu nhân không tránh khỏi có chút lo lắng về việc đi học của con trai.

"Hiệu phó của trường trung học số 29 đã liên lạc với con và nói rằng rất hoan nghênh, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để cung cấp cho tiểu Ninh một môi trường học tốt nhất."

Mi tâm mẹ Thời khẽ cau lại, nàng là mỹ nhân nổi danh Hải thành, khi cau mày phiền não vẫn toát ra được một vẻ đẹp khiến người khác phải lo lắng thay.

"Nhưng ông ấy cũng nói tỷ lệ nhập học của trường trung học số 29 trong những năm gần đây đang tăng dần lên theo từng năm, trường rất nghiêm khắc với học sinh, con lo rằng tiểu Ninh sẽ không quen với cường độ căng thẳng như vậy sau khi nhập học."

"Thực ra trên lý thuyết thì trường trung học số 4 có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hơn, có nhiều học sinh du học hơn, và cũng có nhiều hoạt động ngoại khóa hơn, việc học tập không quá rắc rối."

Mẹ Thời thở dài, "Nhưng mà ngôi trường cấp hai đó được xây dựng bên cạnh ngọn núi, vậy nên tiểu Ninh chắc chắn sẽ không thể thích ứng được với những con dốc lên xuống và những bậc thang..."

Thời Dịch lời ít ý nhiều: "Nó cũng đã chọn trường số 29."

"Mẹ biết, nhưng trước đây tiểu Ninh đã không được đi học nhiều," Mẹ Thời lại nói, "Nếu như... nếu như thằng bé theo không kịp được tiến độ học tập, nó sẽ cảm thấy thất vọng thì biết phải làm sao?"

"Tiểu Dịch, lúc con đi học..."

Mẹ Thời vốn là muốn hỏi Thời Dịch khi còn đi học điểm thi cử không tốt thì sẽ cảm thấy thế nào, nhưng nghĩ tới thành tích của con trai lớn năm đó, liền đột ngột dừng lại.

Một hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: "Con khi đó vẫn luôn rất ưu tú, thế nhưng tiểu Ninh lại là trường hợp đặc thù, mẹ vẫn lo lắng về tâm trạng của nó..."

Cuối cùng, không chịu nổi trạng thái rơi vào lo lắng của mẹ Thời, Thời Dịch vẫn là chạy lên lầu một chuyến.

Khi cả hai người bước đến trước cửa thư phòng của Thời Thanh Ninh, vừa vặn gặp được gia sư tư nhân dạy kèm từ bên trong đi ra.

Ông ấy đang cầm trên tay một đống bao bì ni lông, dường như là mới được bóc ra từ những cuốn sách mới.

Thời Dịch đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên nghiêm túc ngồi trước bàn học, trước mặt là một quyển sách giáo khoa mới tinh, dường như đang rất chăm chú đọc sách.

Gia sư cười nói: "Tôi vừa mang trọn bộ sách giáo khoa từ lớp thấp lên đến lớp cao trung cho nhị thiếu. Nền tảng của nhị thiếu rất tốt, trực tiếp học lên cấp ba cũng không có vấn đề gì quá lớn. Sự khác biệt nằm ở chỗ phương pháp giảng dạy của các trường học và gia sư dạy riêng tại nhà sẽ có nhiều sự khác nhau, nhị thiếu sẽ phải thích nghi với sự thay đổi này"

"Cậu ấy còn chủ động nói với tôi là muốn học theo sách giáo khoa trước và muốn dần thích nghi với cách dạy, cách nghĩ của nhà trường."

"Có thể có được ý thức này là rất tốt, tôi nghĩ việc đi học của nhị thiếu cũng không có vấn đề gì.."

Mẹ Thời được những lời nói này trấn an không ít, tầm mắt của Thời Dịch đứng bên cạnh cũng luôn rơi vào thiếu niên ngồi trong phòng học kia, từ đầu tới cuối không rời mắt.

Nếu như hắn nhìn không lầm.

Cuốn sách giáo khoa mà Thời Thanh Ninh đang cầm trên tay kia, bìa sách có viết là...

Sách giáo khoa Toán học kỳ một tập hai.

Như để minh chứng cho những gì mà Thời Dịch nhìn thấy, cây bút đọc sách giáo khoa trên tay thiếu niên trong phòng kia đúng lúc này cũng lanh lảnh đọc thốt lên.

"1+2 là bằng 2+1, thật tuyệt vời! Người thông minh như bạn đã học được chưa?"

Thời Dịch: "..."

Lo lắng của mẹ vốn là dư thừa.

Tâm lý của đứa nhóc này tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa rồi.

Gia sư và mẹ Thời vẫn đang tiếp tục trò chuyện ở cửa, để không làm ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia, cửa tạm thời được đóng lại.

Cánh cửa đóng lại khiến bên trong phòng càng trở nên yên tĩnh, tiếng bút đọc sách tiếp tục lanh lảnh vang lên.

"Bạn đã hiểu vì sao 2+1 lại bằng 1+2 chưa?"

Thời Thanh Ninh lầm bầm.

"Bởi vì đây là một nhóm Abel."

Một đoạn nhạc ngắn vui nhộn lập tức được phát ra từ cây bút trên tay.

"Chúc mừng bạn, bạn đã nắm vững luật giao hoán của phép cộng!"

Thời Thanh Ninh lại lật một trang sách, tiếp tục lắng nghe giọng đọc đầy nghị lực của chiếc bút kia.

"Tiếp theo chúng ta sẽ học đến một định luật giải toán nữa —— Tính chất kết hợp của phép cộng!"

Thời Thanh Ninh một bên vừa học vừa chậm rãi chải chuốt, cậu nhận thấy rằng tình trạng trí nhớ hiện tại của mình rất tương đồng với khả năng thông thạo kiến ​​thức.

Đều là biết được kết quả, nhưng lại không nhớ được cơ sở.

Toàn bộ ký ức của Thời Thanh Ninh giống như một căn gác lơ lửng giữa bầu trời, không có đường đến, cũng chẳng có đường lui.

Thời Thanh Ninh cũng không phải không nghĩ tới một việc —— trực tiếp đem Bách Dạ Tức đến Thời gia nuôi lớn, hiển nhiên thoạt nhìn thì đây chính là một giải pháp tốt nhất cũng như đem lại hiệu suất cao nhất. Như vậy nhân vật chính sẽ không bị ép phải đối mặt với những người xấu kia, bị những tra nam theo đuổi, hơn nữa ở Hải thành này cũng sẽ không có người thật sự đủ can đảm để đối nghịch với Thời gia.

Nhưng nếu như Thời Thanh Ninh vì đạt được kết cục viên mãn mà trực tiếp thô bạo chọn phương thức này, cuối cùng thật sự có thể thuận lợi thực hiện được sao?

Hai ngày trước Tôn Minh đã từng nói với Thời Thanh Ninh, bọn họ đã từng phân một ít người đi bảo vệ cho sự an toàn của Bách Dạ Tức —— sợ hắn lại bị Giản Nhậm trả thù, hoặc là vô tình lại chọc đến những loại phiền phức khác.

Mà mấy lần phái người đi đó tất cả đều bị Bách Dạ Tức bỏ lại, nam sinh này không chỉ có tính cảnh giác cực cao, vết tích về cuộc sống hàng ngày của hắn cũng rất rất ít, đừng nói là người hắn yêu thích, thậm chí ngay cả người bạn quen biết giao tình tốt với hắn cũng không tìm được, vậy nên càng tăng thêm độ khó khi tìm kiếm hắn.

Thời Thanh Ninh không muốn ảnh hưởng đến Bách Dạ Tức, vậy nên lập tức nói Tôn Minh dừng lại, không cần tiếp tục đi quấy rầy người kia nữa. Mà dựa theo suy đoán này, muốn đem nhân vật chính Bách Dạ Tức tính cách vốn quái gở cưỡng ép nhét xuống dưới sự bảo vệ của Thời gia, tính khả thi căn bản là một số 0 tròn trĩnh.

Hơn nữa Thời gia...

Thời Thanh Ninh nhìn chằm chằm sách giáo khoa trước mặt, hơi cau mày.

Trong những giấc mơ không an ổn kéo dài mà Thời Thanh Ninh đã từng mơ thấy đó, ngoại trừ những bi kịch của nhân chính.

Đôi khi tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Cũng sẽ vụt qua một đoạn kết cục đáng buồn của Thời gia.

Ngoài cửa thư phòng truyền đến từng đợt tiếng cười rất ôn nhu, dường như là mẹ Thời vẫn còn đang cùng gia sư trò chuyện.

Thời Thanh Ninh thoáng cụp mắt xuống.

Vì vậy mặc dù đã nắm giữ cốt truyện của cuốn tiểu thuyết trong tay, nhưng Thời Thanh Ninh không bao giờ dám sơ suất dù chỉ một chút.

*****

Hai ngày sau, Thời gia.

Buổi tiệc chúc mừng tiểu thiếu gia hồi phục xuất viện được tổ chức ngay tại biệt thự của Thời gia, đây là một buổi tiệc nhỏ, chỉ mời những người thân và bạn bè có quan hệ tốt với nhà họ Thời.

Mặc dù là như vậy, bữa tiệc này có tới ba mươi bốn mươi vị khách, ngôi biệt thự vốn đã sang trọng nay càng được trang trí xa hoa rực rỡ, mọi sự chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ tinh tế đã thể hiện rất rõ tình yêu thương tột cùng của mọi người dành cho Thời tiểu thiếu gia.

Nhiệm vụ của Thời Thanh Ninh dễ hơn cả tưởng tượng rất nhiều, cậu chỉ cần xuất hiện lộ mặt ở phần mở đầu buổi tiệc, xem như là đặt ra đề tài cho buổi tiệc này, sau đó liền được mẹ Thời thu xếp cho một chiếc ghế sofa ở trong một góc sảnh chính, an an ổn ổn mà nhàn nhã ngồi ăn bánh ngọt.

Thời phu nhân còn đang lo đứa con trai nhỏ sẽ không thích việc ăn uống, lần này có một người chị đến thăm cũng đem theo đầu bếp riêng tới đây và thay đổi khẩu vị, thử xem xem tiểu thiếu gia có thích hay không.

Thời Thanh Ninh ngồi một mình trên chiếc ghế sofa cashmere lưng cao mềm mại, mỗi khi mẹ cậu nhìn sang, cậu sẽ ngoan ngoãn giả bộ nâng thìa lên phết một miếng bánh —— chờ cho mẹ Thời ánh mắt lộ ra một tia vui mừng hài lòng quay đầu đi, lúc này mới lại đem thìa trong tay đặt xuống.

Có không ít những ánh mắt đổ về phía sofa bên này, mà người thật sự muốn nói chuyện với Thời tiểu thiếu gia lại chẳng có mấy ai. Có lẽ bởi vì Thời nhị thiếu trước giờ rất hiếm khi lộ diện, hơn nữa còn từng nghe qua lời đồn cậu cùng người nhà làm ầm lên, mọi người đối với vị tiểu thiếu gia này vẫn là không dám quá thân cận.

Thời Thanh Ninh vẫn như cũ lặng lẽ ngồi trong đám đông mà ăn bánh uống trà xem tình hình. Đáng tiếc là vẫn không phát hiện thêm được tin tức hữu dụng gì.

Có lẽ là do trước đây tiểu thiếu gia không ra khỏi nhà, giao tiếp với người ngoài cũng quá ít, hiện tại nhìn không ra được gương mặt quen thuộc nào.

Khi Thời Thanh Ninh còn đang nhìn nhìn mấy món ăn bày trước mặt, đang suy nghĩ xem có nên xoay bánh sang hướng khác để mẹ nhìn thấy chỗ đã bị ăn hay không thì bất chợt nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang lên:

"Hello ~ "

Một cô bé mặc váy xếp ly đen trắng và giày Martin đang chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện cậu.

"Em có thể ngồi ở đây không?"

Thời Thanh Ninh ngước mắt nhìn một cái, gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Cô bé vui vẻ ngồi trên sofa, chống hai tay lên đầu gối, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Thanh Ninh.

"Anh có phải không nhớ ra em là ai đúng chứ?"

Thời Thanh Ninh cười cười: "Tiểu Lâm?"

"Ai, anh..." Thời Tiểu Lâm xụ mặt nói, "Anh cười vậy cũng là phạm quy rồi!"

Cô bé nhặt lấy một cây kẹo mút trong khay, bóc vỏ rồi cho vào miệng, nửa bên má liền căng tròn phồng lên.

"Em còn tưởng lâu như vậy không gặp, anh hẳn là đã quên mất cô em họ này rồi chứ."

Thời Thanh Ninh cười không nói.

Trước bữa tiệc, Thời Thanh Ninh cũng đã xem qua ảnh gia đình của nhà họ Thời, Thời Tiểu Lâm chính là cô em họ kém Thời tiểu thiếu gia hai tuổi.

Nhưng nếu đổi lại là tiểu thiếu gia thật, cậu ấy rất có thể sẽ thật sự quên mất cô em họ này.

"Chúc mừng anh xuất viện nha, em nghe nói..." Thời Tiểu Lâm nháy nháy mắt, "Tâm nguyện đầu tiên của anh sau khi khỏi bệnh là muốn được đi học?"

Cô gái nhỏ với đôi mắt sáng ngời, tâm tư cũng rất đơn thuần đều viết hết lên mặt, rất dễ đoán, Thời Thanh Ninh đối với cô bé cũng không có ác cảm.

"Ừm."

"Anh cũng ngoan quá đi —— đi học cơ!" Thời Tiểu Lâm lập tức bày ra một bộ rầu rĩ chán chường, "Em còn đang hận không thể sinh bệnh để xin nghỉ đây a!"

Thời Thanh Ninh hỏi ngược lại cô bé: "Tại sao lại không muốn đi học?"

"Đi học nhiều không có gì thú vị cả!"

Thời Tiểu Lâm thò tay ra lấy một viên kẹo sữa, sau khi thấy Thời Thanh Ninh khẽ lắc lắc đầu, liền bóc vỏ kẹo ra ném vào miệng, ăn cùng với kẹo que luôn.

"Em không muốn đi học một chút nào, chơi game cũng chán rồi, em hiện tại chỉ muốn —— "

Cô bé nhai kẹo với tốc độ cực nhanh, chỉ nhai vài ba cái, âm thanh rất nhanh lại trở nên rõ ràng.

"Chỉ muốn xuyên không!"

Hàng mi dài của Thời Thanh Ninh hơi rung động, lông mày cũng khẽ nhíu, hỏi lại: "Xuyên không?"

"Xuyên đến một thế giới nơi không tồn tại thứ gọi là bài tập về nhà." Thời Tiểu Lâm cười hì hì nói, "Anh đã xem bộ phim xuyên không rất rất nổi tiếng gần đây chưa?? Lớp bọn em tất cả lớp đều đã xem hết rồi đó, tụi em còn liệt kê hết những thế giới muốn được xuyên đến luôn cơ!"

"Lớp em có tổng cộng hai mươi nữ sinh, " Cô bé bắt đầu lẩm nhẩm đếm bằng tay, "Lại có đến mười lăm đứa muốn xuyên đến cổ đại làm quý phi."

Thời Thanh Ninh phối hợp hỏi: "Có cả em hử?"

"Em không muốn, mấy ý tưởng đó cũng quá cổ lỗ sĩ rồi!" Thời Tiểu Lâm nói, "Hoàng cung cũng không quá thú vị a, đã mất công xuyên thì phải xuyên cái gì đó đại mạo hiểm chút chứ! Em muốn trở thành một nữ hải tặc vượt đại dương, đi khắp nơi trên con tàu cướp biển, có bao nhiêu sự thu hút a!"

Cô bé giơ tay lên vung một cái, còn làm như xung quanh mình đang toả ra một vầng hào quang sáng chói lọi ngầu vô biên vậy.

"Lên bờ liền bắt cóc hoàng tử! Để cho kỵ sĩ tới cứu hắn, sau đó đem hai người bọn họ nhốt lại, nhìn bọn họ sống chết nương tựa vào nhau ha ha ha ha ha!"

"..."

Thời Thanh Ninh run tay một cái, thiếu chút nữa đem miếng bánh ngọt trên tay đâm thủng.

Em gái nhỏ cũng khá... khá dũng cảm đi, dám nghĩ dám làm ha ha.

Cậu thấp giọng khụ một tiếng, hỏi: "Vậy em đã biết cách lái thuyền hải tặc chưa? Em đã từng học qua cái gì? Thuyền buồm? Cơ khí? Khí tượng?"

Thời Tiểu Lâm nhăn lại đôi lông mày nhỏ nhắn: "Em cũng không cần học nha, nữ hải tặc vốn đều sẽ biết những thứ này."

Cô bé nói: "Anh không biết đâu, xuyên không chia ra thành hai loại đó là thân xuyên và hồn xuyên, em nhất định là muốn hồn xuyên."

Thời Thanh Ninh bật cười.

Cô bạn nhỏ này hiểu được cũng rất nhiều.

"Sau khi hồn xuyên em sẽ có được sức mạnh cường hãn nhất, ngoại hình xinh đẹp nhất, không cần học cũng có thể nắm chắc được những kiến thức kia, thân thể đều sẽ tự động giúp em làm mọi thứ."

Thời Tiểu Lâm tràn đầy tự tin.

Thời Thanh Ninh khẽ cong cong khóe môi.

Cậu đặt chiếc thìa bạc xuống, đan chéo những ngón tay trắng nõn mảnh mai vào nhau, chống cằm nhìn Thời Tiểu Lâm, hỏi:

"Vậy đã từng nghĩ đến hậu quả của việc hồn xuyên chưa?"

"... Anh không nên nhìn em như vậy, em đã nói anh phạm quy rồi!"

Thời Tiểu Lâm lập tức giơ bàn tay nhỏ lên trước mắt chính mình chặn đi tầm nhìn của gương mặt đầy lực sát thương kia, rồi lại không nhịn được hiếu kỳ, lén lén lút lút nhìn từ trong kẽ hở ngón tay, hỏi:

"Hậu quả gì?"

"Hồn xuyên có nghĩa là, chính linh hồn của em tiến vào trong cơ thể của một người khác."

Thời Thanh Ninh chọn một chiếc bánh donut từ trên khay, bánh vừa nướng ra lò nên rất mềm, bề mặt ngoài phủ một lớp đường trắng, hình tròn ở giữa còn có một quả dâu tây tươi, trông đặc biệt hấp dẫn.

Cậu lại dùng nĩa xiên thêm một trái dâu tây đỏ mọng khác, đặt lên trên chiếc bánh donut kia.

"Nói cách khác, trí nhớ của em, cùng ký ức của người nguyên bản kia, tất cả đều sẽ tồn tại trong một bộ não."

Thời Tiểu Lâm tò mò nhìn theo động tác của cậu, tay cũng quên mất tiếp tục chặn, gật gật đầu: "Đúng."

"Vậy em biết, ký ức của hai người cùng tiến vào trong đại não, sẽ phát sinh vấn đề gì không?" Thời Thanh Ninh hỏi.

Thời Tiểu Lâm mơ mơ hồ hồ: "Phát sinh vấn đề gì?"

Thời Thanh Ninh ấn cổ tay xuống, từ từ nhét quả dâu thứ hai vào chiếc bánh donut đã đầy ắp.

Hai quả dâu tây bị nhét đầy một chỗ, lớp vỏ tươi ngon bên ngoài liền bị ép nát, chảy ra một ít nước trong veo.

Lực trên tay vẫn không dừng lại, hai quả dâu tiếp tục biến dạng, cuối cùng bị ép vào chiếc lỗ vòng của cùng một chiếc bánh donut ——

Sau đó lớp vỏ mềm bên ngoài liền bị tách ra ngay lập tức.

"Ký ức bị tổn hại."

Thời Thanh Ninh nhẹ nhàng nói.

"Hoặc là, đại não bị thương."

Thời Tiểu Lâm giật mình, âm thanh phát ra cũng vấp một cái: "Sao, sao lại như vậy được, đại não cũng không yếu ớt như vậy chứ..."

Cô bé nỗ lực muốn phản bác: "Hơn nữa ký ức, ký ức vốn là sẽ tăng thêm...!"

"Ký ức sẽ tăng thêm, nhưng mà cần cả một quá trình." Thời Thanh Ninh nói.

"Cơ sở sinh học của trí nhớ con người là gì? Đó là phản ứng phối hợp của một số lượng lớn các cụm tế bào thần kinh trong não. Nói một cách đơn giản, giống như những gì em ăn vào dạ dày đều sẽ được dạ dày điều chỉnh, thì những gì em ghi nhớ vào não cũng cần có đủ tế bào thần kinh để chứa nó.."

"Vậy nên em không thể một lần ăn hết cả một con lợn, cho nên đầu óc của em cũng không thể một lần liền ghi nhớ vào được tất thảy trí nhớ của một người."

Thời Tiểu Lâm vẻ mặt mơ hồ, kinh ngạc mà nghe thanh âm thanh thoát kia chầm chậm phân tích từng chút một.

"Em đã xem qua phim chưa? Có một thể loại phim được gọi là phim đốt não, cũng là bởi vì lượng thông tin trong phim quá lớn, sau khi xem xong sẽ khiến cho người xem có cảm giác đau nhức đầu."

"Một bộ phim dài hai tiếng chỉ dựa vào đánh giá thị giác và thính giác cũng có thể khiến người xem sinh ra cảm giác 'cháy não'. Bộ nhớ hoàn chỉnh của một con người bao gồm năm giác quan thị giác, khứu giác, xúc giác, thính giác và vị giác kéo dài hơn mười năm, đột nhiên tất cả lại được lấp đầy vào não của một người khác."

Thời Thanh Ninh giải thích đến đây nhẹ giọng hỏi.

"Em đã biết sẽ phát sinh ra vấn đề gì chưa?"

Thời Tiểu Lâm sắc mặt trắng bệch, que kẹo ngậm trong miệng cũng quên cả liếm.

Cô bé ngây người ra nhìn thiếu niên xinh đẹp dịu dàng trước mặt, nhất thời có cảm giác giống như rơi vào hầm băng vậy.

Mà đối phương ngồi bên kia vẫn không tỏ ra khác thường chút nào, nói những chuyện kinh khủng như vậy nhưng sắc mặt lại nhàn nhã bất biến, còn cẩn thận đặt chiếc bánh donut dâu tây đã hỏng vào một cái đĩa trống trên bàn.

Thu dọn xong, Thời Thanh Ninh lúc này mới vỗ tay một cái ngẩng đầu lên.

"Môn sinh học bắt buộc của học sinh trung học phổ thông."

Thời Thanh Ninh chớp mắt, hàg mi đen dài dưới ánh đèn như đang toả ra ánh sáng rực rỡ.

"Có các chương về hệ thần kinh."

Cậu cười híp mắt nói: "Học tập cho giỏi, sau này mới có thể tiện cho việc xuyên không."

Kỳ thực trong sách sinh học không có đề cập đến vấn đề thay thế trí nhớ, chỉ có các hệ thống thần kinh cơ bản, cơ sở của hệ thần kinh, Thời Thanh Ninh nói như vậy chỉ là muốn khuyên nhủ cô nhóc này chăm chỉ học một chút.

Mà ngồi đối diện cậu, Thời Tiểu Lâm được dịu dàng "khuyên nhủ" kia đã sớm hoá đá rồi.

—— "Thời Tiểu Lâm!"

Cách đó không xa truyền tới một âm thanh đầy sự tức giận.

Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu xách trong tay một chiếc túi xách da cừu nổi giận đùng đùng đi tới.

"Con lại lén ăn vụng kẹo!"

Nàng vốn là đến để tóm người, chuẩn bị một tóm đem cả người lẫn tang vật đều bắt được, không nghĩ đến cô con gái vốn luôn đánh bài chuồn rất nhanh nhẹn vậy nhưng lần này thái độ lại rất khác thường, chân không giống những lần trước như được bôi dầu nữa, trái lại còn ngơ ngác sững sờ ngồi im một chỗ.

Đợi đến khi người phụ nữ kia đi đến trước mặt, Thời Tiểu Lâm còn bất thình lình đứng phắt dậy, trực tiếp dúi đầu vào trong lồng ngực đối phương.

"Con làm gì..."

Người phụ nữ vẫn còn tức giận nhưng lập tức nhận ra được có điều gì đó không đúng.

Bờ vai của cô con gái trong lòng khẽ run run lên, giống như là đang khóc.

Khá nhiều người xung quanh bị thu hút và nhìn chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt tò mò, người phụ nữ phớt lờ đi những người khác, vội vàng hỏi:

"Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

Cô bé trong lồng ngực hơi ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe, môi dưới cắn chặt, nhịn một hồi lâu mới phun ra một câu.

"Con muốn đi học!"

Người phụ nữ: "??!"

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thời Tiểu Lâm sắc mặt tái nhợt lau đi nước mắt, đưa tay ra bảo vệ cái trán của mình, vừa nói vừa khóc.

"Con không bao giờ trốn học xem phim nữa... Hức... Bây giờ con liền đi đọc sách!"