Nam Thần Trong Lốt Mèo

Chương 1




Khi tỉnh lại, A Hàm phát hiện bên gối đầu của mình có một con mèo đen đang nằm.

Mèo đen đẹp theo kiểu quý phái. Đôi mắt nó xanh biếc như đá quý, thoạt trông lịch lãm quý tộc vô cùng.

Mới đầu, A Hàm bị vị khách không mời này dọa cho giật mình nhảy dựng. Sau đó, hai mắt cô bỗng sáng rực, miệng thầm hú hét, vừa bóp chặt quả tim đang tan chảy vừa thử duỗi ngón tay chọc khẽ vào cái đầu mèo mượt như nhung.

Con mèo dịch người tránh khỏi tay cô, nhẹ nhàng thốt lên một tiếng “meo” yếu ớt.

A Hàm vội chạy tới bên cửa sổ, ló đầu quan sát bên ngoài, thấy không có ai bèn nhanh tay kéo “xoạch” rèm cửa lại.

Con mèo này là mèo nhà hàng xóm của cô nuôi. Hàng xóm của cô là một nam thần lạnh lùng trông có vẻ rất xa cách.

A Hàm đã ngấp nghé bé mèo nhà anh lâu lắm rồi. Mỗi lần thấy mèo nhà anh đi ra khỏi cửa, A Hàm đều hận không thể chạy tới ôm luôn mèo về nhà.

Đáng tiếc, nam thần là một người nhạy cảm ghê lắm. Anh không thích người khác chạm vào mèo của anh. Chỉ cần ai đó chạm vào mèo, cam đoan anh sẽ giận ngay cho xem.

A Hàm từng tranh thủ lúc nam thần không có mặt để lén ôm mèo đi thơm trộm mấy cái.

Song đến tối cùng ngày, nam thần đã vác khuôn mặt điển trai rất ngầu của mình sang gõ cửa nhà cô, cảnh cáo cô bằng giọng điệu rất chi là côn đồ: “Còn động vào mèo của tôi nữa, tôi sẽ tố cáo cô tội quấy rối tình dục.”

A Hàm thực sự không hiểu nổi cung phản xạ của nam thần. Dù cô có quấy rối tình dục thật thì cũng chỉ là quấy rối một con mèo thôi mà!

Ngoài mặt, cô thành khẩn hứa với nam thần, hứa sẽ không động chạm gì đến mèo của anh nữa. Nhưng giờ mèo đã tự động đưa lên cửa, cô phải ôm ngay để cọ cho đã chứ.
Con mèo đen cuộn tròn người, nằm im phăng phắc bên gối cô. Đôi mắt mèo xanh biếc thấy đáy khép hờ. Đuôi mèo đen bóng thi thoảng hất lên vẻ thong dong.

A Hàm nhìn mà chảy cả nước miếng. Cô thử gọi meo meo mấy tiếng, ngồi khép nép bên mép giường, khẽ khàng vươn tay vuốt ve sống lưng nó, rồi thật chậm, thật nhẹ nhàng áp sát mặt mình lên ấy, cọ vào người mèo ta.

A Hàm tâm sự với mèo rằng: “Sen nhà em đúng là chảnh thật, lại dám coi chị là kẻ biến thái. Đúng thật là! Em dễ thương thế này, sao mà không yêu được cơ chứ…”

Mèo đen bật ra một tiếng kêu khẽ rồi lại dịch người đi, tránh khỏi cái vuốt ve của cô.

A Hàm vẫn bền bỉ bám sát, hai tay tóm chặt hai cái chân mèo mượt lông, cúi đầu thơm mãi lên ấy, thơm xong còn bảo: “Chị có đồ ăn này, còn là loại đắt đắt lắm luôn đó, để chị lấy em ăn nhé.”

Rồi cô vội vàng bật dậy, chạy vụt tới cạnh bàn, vươn tay mò từ dưới gầm bàn ra một cái hộp rất xinh.

Cô đổ đồ ăn ra dĩa sứ, gọi mèo đen tới ăn.

Nhưng mèo ta chỉ hờ hững liếc qua đồ ăn mèo trên dĩa rồi lại uể oải nằm bò ra sàn, tiếp tục nhắm mắt cho cô ăn bơ.

A Hàm lúng túng gãi đầu: “Mèo yêu ơi, em đừng bày cái vẻ lạnh tanh như sen nhà em thế mà! Hay là em không thích đồ ăn hiệu này?”

A Hàm ra chiều nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định sẽ đi mua đồ ăn mèo loại khác cho mèo đen.

Cô dặn mèo đen: “Em ngoan ngoãn ở nhà đợi chị nhé. Chị thay đồ ra ngoài một lát, sẽ về ngay thôi.”

Nói rồi, cô nhanh chóng lột phăng cái đầm ngủ, cứ thế chạy tới tủ đồ lấy đồ lót và áo khoác trong tình trạng trần-trùng-trục.

Con mèo đen vẫn đang nằm im ru bên gối đầu của cô thình lình kêu ré lên một tiếng như heo bị chọc tiết, nháo nhào chui tọt vào trong ổ chăn.

A Hàm lập tức vứt luôn quần áo để chạy vội tới bên giường, ôm bé mèo đen đang làm tổ trong chăn ra, dỗ dành: “Ngoan…”

Mèo đen giãy giụa loạn xạ trong ngực cô, đá đạp nhiệt tình, đạp tới độ để lại cả vết xước trên da A Hàm, còn làm hai bầu ngực cô rung rinh.

A Hàm giữ chặt hai cái chân đang đá tứ tung của nó, dạy: “Được rồi đấy, sờ soạng chị hết rồi này.”

Mèo đen lại ré lên đầy đau thương, cơ thể cứng còng như đã chết, chẳng hề nhúc nhích mảy may. Bất kể A Hàm nghịch chân mình thế nào, nó cũng không một chút phản ứng.

A Hàm giật mình cả kinh, vội vàng đặt nó xuống, rối rít quay vòng vòng tại chỗ, chỉ thấy não bộ đang ong lên từng cơn. Cô khoác vội quần áo lên người, chạy hộc tốc sang nhà bên cạnh, gõ cửa rầm rầm: “Anh gì ơi! Mèo nhà anh có chuyện rồi!”

Mãi mà không thấy nam thần ra mở cửa, A Hàm sắp khóc đến nơi rồi đây. Rồi cô lại hớt hải quành về nhà mình, định mang mèo tới thú y khám xem sao.

Song, khi về đến nhà, mèo đen đã không thấy tăm hơi.

Cùng lúc ấy, chủ nhân của bé mèo nhà bên, tức chàng nam thần lạnh lùng xa cách nọ cũng xông thẳng vào nhà cô, nét mặt đằng đằng sát khí, hùng hổ quát rằng: “Đồ lưu manh nhà cô! Lại dám cởi… cởi… trước mặt tôi mà…” Nam thần bỗng ngắc ngứ, khuôn mặt rực hồng, cắn răng nặn ra mấy chữ, “Tôi đã cảnh cáo cô trước rồi, đừng có động vào mèo của tôi!”

A Hàm vừa hốt hoảng vừa áy náy, như đứng đống lửa như ngồi đống than: “Anh à, anh khoan hẵng mắng em được không? Chúng ta phải mau đi tìm mèo trước đã!”