Đêm xuống, A Hàm lê thân xác rã rời về đến khu nhà trọ. Cô nghía thử nhà hàng xóm, bất ngờ thấy có ánh đèn hắt ra.
A Hàm ngẩn người thoáng chốc, đoạn chạy tới gõ cửa như một phản xạ có điều kiện.
Cánh cửa nhanh chóng hé mở. Một chàng trai mặc cả cây đen, toàn thân chìm trong giá lạnh đã đứng ngay trước mắt.
A Hàm chợt bưng kín miệng. Anh đang đứng ngược sáng, cô không thể trông rõ nét mặt anh. Nhưng chỉ vừa nhác bóng, cô đã lao ngay tới, ôm cứng lấy lưng và cổ anh: “Sa Hoa!”
Liền đó, dẫu đang giàn giụa nước mắt, A Hàm vẫn thấy có gì bất thường. Xúc cảm ở tay cô rất lạ. Sa Hoa không gầy như thế. Cơ thể người này cũng không có mùi hoa đặc trưng của Sa Hoa.
A Hàm lúng túng nới lỏng tay. “Em, em nhận nhầm người…”
Đôi đồng tử đen nhánh của người kia vẫn nhìn cô không rời. Lúc này, A Hàm đã có thể trông rõ đường nét khuôn mặt anh. Tuy anh có bề ngoài rất đẹp trai, nhưng nét đẹp ấy lại không giống sự âm u buốt giá ở Sa Hoa. Trông anh như đứa trẻ bằng gốm sứ dễ vỡ được điêu khắc cầu kì.
Mà đúng thật, anh chàng đen kịt này đích thị là một con ma ốm. Dường như sợ hãi trước hành động của A Hàm, anh cứ ho khù khụ liên tục. Vừa ho vừa không quên quở mắng A Hàm: “Đồi phong bại tục!”
A Hàm thoáng thất thần. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại hỏi: “Anh có nuôi mèo không?”
Người ấy bỗng sập mạnh cửa, ngăn A Hàm lại bên ngoài. Suýt nữa mũi A Hàm đã có tiếp xúc “thân thiết” với cánh cửa.
Trừ Sa Hoa, xưa nay A Hàm chưa từng gặp người nào bất lịch sự như thế.
A Hàm thở dài thườn thượt, quành trở về nhà mình. Đang định mở cửa, cô bỗng nhận ra không thấy chìa khóa đâu.
Cô không muốn tìm chủ nhà nhờ người ta mở khóa hộ, chỉ đành ngồi bệt xuống ngoài cửa, nét mặt thẫn thờ.
Tầm một, hai giờ sáng, A Hàm thấy cánh cửa nhà bên cạnh hé mở, còn thấy anh chàng diện cả cây đen bất lịch sự nọ bước ra từ ấy.
Rõ là anh đã trông thấy cô. Vì người anh bỗng khựng lại, sau thì phớt lờ cô, quay gót đi thẳng.
A Hàm ngóng theo bóng lưng anh khuất dần, khẽ giọng thốt: “Cú mèo, cứ thích ra ngoài lúc một hai giờ sáng y như Sa Hoa. Dở hơi!”
Ngay sau đó, A Hàm nhận ra đã nửa đêm canh ba mà mình vẫn ngồi thơ thẩn trước cửa nhà. Cô còn dở hơi hơn cả anh.
A Hàm đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu ăn mắng, đang định gọi cho chủ nhà cầu cứu thì bỗng nhận ra anh chàng đáng lý đã đi xa tít rồi kia đang đứng ngay bên cạnh, chẳng thế còn giật phắt cái điện thoại của cô.
A Hàm thót mình ngoảnh lại. Trong khung cảnh u ám lúc này, cả cơ thể anh tưởng đã chìm sâu vào đêm tối, chỉ duy đôi mắt ấy vẫn sáng rực lạ lùng, sáng như có thể xuyên thấu cả cơ thể xác thịt.
Bất chợt, A Hàm thấy hơi sợ hãi, bèn xoay người chạy biến.
“Pặc” – một cánh tay rét buốt đã tóm chặt cổ tay cô. A Hàm giãy mạnh mấy cái liền vẫn không thoát được, chỉ đành run run ướm lời: “Anh à, anh, anh định làm gì vậy?”
Anh chỉ đáp: “Muốn uống trà không?”
A Hàm thực sự không hiểu nổi cung phản xạ trong não anh. Chỉ giây lát trước thôi, anh đã khiến não bộ cô kinh hoàng bật cả hàng tít “Cô gái trẻ bị tên hàng xóm điên cuồng biến thái giết người cưa xác giữa đêm khuya”.
Người áo đen kéo tuột cô vào nhà anh, lại lấy ra một bộ trà cụ kiểu cổ, bắt đầu thong dong nấu nước pha trà.
A Hàm ngồi cứng đờ trên sô pha, e dè khép chặt hai chân lại. Mãi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Anh là Sa Hoa ạ?”
Lâu lắm không nghe anh đáp gì. Đến tận khi đưa ly trà tỏa hương thơm phức tới trước mặt cô, anh mới hỏi bằng giọng đều đều: “Sa Hoa là người đàn ông của em? Giống tôi lắm hả?”
A Hàm bưng ly trà lên, lí nhí đáp: “Anh ấy không phải người đàn ông của em.”
Anh vẫn nhìn cô bình thản, bất giác thăm dò: “Tôi thì lại thấy em có vẻ để ý cậu ta lắm đấy.”
Anh ngồi xuống đối diện cô, những ngón tay mảnh dài nhợt nhạt mơn trớn thành ly. Những động tác vô tình của anh giống Sa Hoa như đúc.
Dẫu đã đổi khuôn mặt khác, tính cách u ám khó gần và cả những thói quen nhỏ của anh vẫn nguyên vẹn như xưa.
A Hàm bỗng ý thức được Sa Hoa vẫn chưa đi đầu thai. Cả người cô cứng lại, não bộ trắng xóa, dừng hoạt động trong một chốc.
Cô chỉ biết siết chặt lấy ly trà, cúi đầu không nhìn anh thêm nữa. Hoặc là, là sợ sẽ bị anh nhìn thấu những tình cảm trong mắt.
Vừa đau đáu nhìn cô như thế, anh vừa hỏi: “Sao lại không nói gì rồi? Hay tôi nói trúng rồi?”
A Hàm cố kìm nén hơi thở, gắng tỏ ra lạnh nhạt hết mức: “Anh ấy chỉ là một người bạn bình thường thôi. Em cũng không để ý lắm.”
Anh thản nhiên gật gù: “Ra là như thế.”
Bệnh của anh có vẻ khá nghiêm trọng: mặt mày không giọt máu, hơi thở dồn dập; khi uống trà, anh còn bị sặc và ho suốt.
Khi A Hàm định vỗ lưng cho anh, anh đã lập tức đẩy cô ra, lạnh giọng bảo: “Đừng động vào tôi!”
Lực đẩy của anh khiến cô giật lại mấy bước liền. Mặt A Hàm cũng tái dần, lí nhí: “Em xin lỗi.”
Anh quẹt hờ mu bàn tay lau đi vệt máu bên khóe môi. Khi ngoái lại nhìn A Hàm, sắc mặt anh đã trở về như bình thường. Anh bảo cô rằng: “Xin lỗi, sức khỏe tôi không tốt lắm.” Dừng một lát, anh lại bổ sung thêm: “Em có thể đi trước. Tạm thời tôi không muốn gặp em.”
Ánh mắt anh hờ hững giá lạnh, tựa gai nhọn cứa vào da.
A Hàm thấy hơi tủi thân, bèn vội lắc đầu: “Em xin lỗi ạ! Em xin lỗi! Anh nên quan tâm tới sức khỏe…” Bất chợt không biết nên nói gì với Sa Hoa, A Hàm đành phải lấy cớ rời đi: “Mai em còn đi làm, em về trước ạ…”
Anh gật đầu, đoạn đứng dậy tiễn A Hàm ra cửa.
Trước khi anh đóng cửa, cuối cùng A Hàm không cầm được lòng mình. Bỗng cô quay ngoắt người lại, vòng tay ôm siết lấy hông anh.
Anh cố đẩy cô ra, nhưng A Hàm quyết siết chặt không chịu nơi lỏng. Mãi đến khi anh thẹn quá hóa giận, mắng cô là “nữ lưu manh”, A Hàm mới bật cười thành tiếng.
Vừa lau nước mắt, vừa tươi cười: “Sa Hoa, anh đúng là chẳng thay đổi gì hết!”
A Hàm cứ ôm bụng nắc nẻ mãi, đến khi không cười nổi thì rạp cả người ra sàn, bưng mặt òa khóc.
Những ngày vừa qua thật sự không dễ chịu gì. Cô luôn phải gồng mình cố chịu, thầm nhủ mình không được nhớ về mọi việc có liên quan tới Sa Hoa. Nhưng một khi những tình cảm sâu kín ấy ló mặt, cô không thể khống chế nó thôi sinh sôi, cuộn trào.
Chẳng biết từ lúc nào, chàng áo đen nọ đã mất tăm. Một con mèo đen tiến tới bên A Hàm, liên tục dụi nhẹ đầu mình vào bắp chân cô.
A Hàm ôm nó lên đặt trên đầu gối, quyến luyến cọ cằm vào đầu nó.
Vốn cô định vờ như không biết anh chính là Sa Hoa, nhưng A Hàm thật sự rất muốn hỏi anh rằng: “Tại sao anh không đầu thai?”
Con mèo đen không trả lời.
A Hàm lại hỏi: “Anh có thể sống bao lâu?”
Con mèo đen không trả lời.
A Hàm: “Anh giận em hả?”
Con mèo đen vẫn phớt lờ cô.
A Hàm nhấc con mèo đang chiếm cứ đầu gối mình lên, đặt nó ngồi ngay tầm mắt. Nhìn thẳng vào nó, cô nói: “Em đã nói với sen nhà mình chưa? Chị không yêu anh ấy, chị không muốn ở bên anh ấy.”
Đôi mắt biếc của nó trừng cô đầy hung ác, bất chợt vươn móng vuốt trắng ởn cào bạo vào cái quần jean của A Hàm.
Quần A Hàm bị rạch ra mấy vệt rách bởi vuốt sắc của nó. Nhưng chân cô lại không có một vết thương.
A Hàm không ngăn nó, chỉ tiếp: “Đúng rồi. Chị nhớ sen nhà em từng nói là anh ấy chưa từng yêu chị. Chị nghĩ anh ấy chỉ mạnh mồm thôi! Nếu anh ấy không yêu chị thật thì đã đi đầu thai từ thuở nào rồi, mắc gì còn trở về tìm chị?”
Con mèo đen đang cào cấu không nương vuốt bỗng lắng lại. Nó ủ rũ cúi đầu, yếu ớt bật ra một tiếng “meo”.
Cơ thể nó tức khắc lớn dần, thay hình đổi dạng. Như chỉ một cái chớp mắt thoáng qua, nó đã biến thành một anh chàng điển trai trong bộ đồ đen. Anh ngồi mặt đối mặt với cô, vẫn còn mạnh miệng: “Tôi không yêu em.”
“Nói dối!”
Mắt A Hàm đã ngấn lệ. Vừa chạm đến ánh nước trong mắt cô, anh đành đầu hàng, thở dài bất lực.
Vừa lướt ngón tay nhẹ lau đi giọt lệ vương trên má cô, vừa mềm giọng bảo: “Thì anh giận em, anh máu lạnh, vô tình đấy. Anh chỉ muốn chỉ thẳng mặt mắng em mỗi ngày, mắng cho em tỉnh ra thì thôi.”
A Hàm tóm cứng lấy tay anh, nói: “Thực ra, em cũng mạnh miệng đó. Rõ là rất thích anh mà cứ khăng khăng bảo mình không thích để ép anh đi đầu thai. Thực ra, đáng lý là còn biện pháp mềm mỏng hơn để khuyên anh đi đầu thai.”
Đôi ngươi đen nhánh của Sa Hoa bỗng gợn lên mầm sóng, giọng điệu lại phần nào mỉa mai: “Thích anh?”
“Thích thích thích lắm!” A Hàm lập tức xổ tận mấy chữ thích liền.
Sa Hoa nhìn cô đăm đăm, sau lành lạnh bảo: “Vậy em hôn anh đi.”
Lời vừa buông, A Hàm đã dùng môi mình phong kín môi anh.
Môi anh rất lạnh, rất mềm, còn vương một mùi hoa rất nhạt.
Toàn thân Sa Hoa như hóa đá. Ngay khi A Hàm khẽ tách ra một khoảng, anh bất chợt ôm siết cơ thể cô. Cơ thể anh lạnh như tảng băng giá, vóc dáng dong dỏng gầy gò. Vòng tay anh ôm A Hàm quá chặt khiến A Hàm thấy cân cấn, hơi khó chịu. Song cô không đẩy anh ra.
Sa Hoa lại hỏi thêm một câu: “Em yêu anh không?”
Lần này, anh cẩn thận đến độ dè dặt. Giọng anh rất thấp rất nhỏ, như chỉ một cơn gió thổi qua, âm thanh ấy sẽ tan tác theo gió.
Nhưng A Hàm đã nghe tường tận từng âm. Cô vặn lại: “Không yêu anh, thế việc gì em phải lên – giường với anh.”
Vòng tay anh ôm như dừng mãi tại khoảnh khắc này. Hơi thở anh chợt khẽ chợt dồn, mới đó đã dội lên cơn ho sặc sụa.
A Hàm đã nghe rõ mồn một mùi máu tanh bủa vây trong không khí. Cô muốn đẩy anh ra, muốn quan sát anh thật kĩ, nhưng anh quyết không nơi tay.
Chừng lát sau, cuối cùng A Hàm đã tách được anh ra. Và anh cũng đã hôn mê.
A Hàm dìu anh vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đỡ anh nằm lên giường.
Đường cằm nhẵn nhụi của anh có vương vệt máu. Máu tươi như nét chấm phá đối lập gay gắt với làn da trắng bợt của anh, chạm vào mắt mà chấn động tận tim.
A Hàm luống cuống khó đường xoay sở, chỉ biết liên tục lay anh, gọi tên anh, hi vọng có thể khiến anh tỉnh lại.
Cô không dám gọi bác sĩ tới. Vì Sa Hoa vốn đâu phải con người. Cô sợ gọi bác sĩ sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có cho anh. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh giãy giụa bên lằn ranh sống chết thế được.
A Hàm hoảng loạn đi qua đi lại trong phòng anh. Càng vào lúc nóng ruột, cô lại càng hoảng loạn.
May mà Sa Hoa đã nhanh chóng tỉnh lại. Anh ho lên vài tiếng suy nhược, đoạn chống tay gượng người ngồi lên.
A Hàm hấp tấp chạy đến bên anh, giọng dồn dập: “Anh thành thật nói cho em biết, có phải anh sẽ chết không hả? Không phải chỉ cần đi đầu thai là sẽ ổn hết sao? Bây giờ anh còn sống được bao lâu nữa?”
Sa Hoa đáp: “Đừng lo, Mạn Châu đã tu bổ linh hồn cho anh rồi, tạm thời không chết được. Ít nhất có thể ở với em đến hết kiếp này.”
Anh ruồng bỏ linh lực của mạn châu sa hoa, dùng thân phận mèo yêu để ở lại trên nhân thế. Tuy yếu ớt tật bệnh, nhưng chí ít sức anh vẫn ngang con người, thọ mệnh cũng sánh bằng nhân loại.
“Vậy, vậy liệu anh có hồn phi phách tán nữa không?” A Hàm quýnh quáng hỏi lại.
“Không đâu.”
Mắt A Hàm hoen đỏ, vòng tay ôm chặt lấy anh. Lại đè cứng anh trên giường, hôn anh tới tấp.
Cô cắn răng, dằn giọng: “Sa Hoa, vậy anh không bao giờ được bỏ em mà đi!”
Cô tàn bạo xé toạc bộ đồ đen của anh, đe dọa: “Anh toàn mắng em là nữ lưu manh. Em cho anh biết, em chính là nữ lưu manh đấy. Anh cứ thử bỏ em xem, em sẽ không tha cho anh.”
Trái ngược với cái dáng phùng mang trợn má, cuống quýt nói loạn của A Hàm, Sa Hoa lại để lộ vẻ dịu dàng rất hiếm thấy. Trên gương mặt giá buốt của anh xưa nay, chỉ một biểu cảm dịu dàng thoáng qua đã tựa như sông băng tan dưới nắng, đất mẹ đón xuân về, một vẻ đẹp ngỡ như hoàn hảo.
Sa Hoa khẽ khàng ôm cô, giọng hẫng nhẹ dỗ dành: “Em cũng mạnh miệng đó thôi. Em cũng thích anh.”
Dù kiếp trước hay kiếp này, cô luôn là người duy nhất khiến tim anh rung động.
Vì cô, anh có thể làm tất cả, gồm cả trả giá tính mạng này.
[Hoàn]