EDITOR: LAM
Trên đường trở về nhà, Nấm Lùn mới hỏi Tống Hàng: “Cậu nói xem, liệu chúng mình có thể ở bên nhau cả đời hay không?”
Tống Hàng xoa đầu cậu, thở dài đáp: “Đó là câu hỏi luôn khiến tớ lo lắng bấy lâu.”
Nấm Lùn thản nhiên “Ồ” một tiếng, thật ra trong lòng sớm đã mừng như điên.
Trong khoảng thời gian học kỳ một của đại học năm tư, Tống Hàng và nhóm của hắn cũng đã thành công làm nên trò trống dưới sự tài trợ của công ty trò chơi.
Nấm Lùn có từng cùng Tống Hàng gặp qua vị chủ tịch của công ty đó, tuổi ngoài ba mươi, đẹp trai ngời ngời, trên người lúc nào cũng toát ra khí chất lạnh lùng khó gần. Theo như những gì Tống Hàng kể thì vị chủ tịch ấy vẫn là cẩu độc thân, hơn nữa còn là một con cẩu độc thân chưa một lần yêu ai.
Nấm Lùn vốn dĩ chẳng để tâm đến chuyện này, dù sao ngay từ lần đầu gặp gỡ cậu đã không thấy thích, anh ta quá đỗi lạnh lùng. Song, trong một lần dùng bữa với Mộc Mộc, Mộc Mộc có nói tuy rằng độc thân cũng tốt nhưng những lúc ốm đau thật sự muốn có người đến ôm lấy mình.
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, Nấm Lùn ngó đăm đăm Mộc Mộc hồi lâu, trong đầu nảy ra một ý tưởng cực kỳ táo bạo.
Vì vậy, trong ngày sinh nhật cuối cùng khi còn ngồi trên ghế đại học, Nấm Lùn đã nói với Tống Hàng rằng cậu muốn mời bạn bè đến chung vui.
Tống Hàng từ trước đến nay chưa bao giờ làm trái mong muốn của Nấm Lùn, có điều khi cậu ngỏ ý muốn mời chủ tịch thì hắn lại có chút do dự.
Thế nhưng, ngay khi Nấm Lùn vừa gục đầu xuống, Tống Hàng đành phải nhận thua: “Tớ mời là được mà, tình yêu à đừng cụt hứng nữa.”
Nấm Lùn sướng rơn, cậu vui vẻ gọi điện, nhắn tin mời bạn bè.
Ngày sinh nhật hôm đó, trong nhà đầy ắp người, Tống Hàng liếc mắt một cái, khá lắm, toàn là con gái. Ngôn Tình Ngược
Nấm Lùn bị vây quanh bởi các cô gái, bọn họ hưng phấn cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào giữa cậu và Tống Hàng.
Nấm Lùn quá thấp, về căn bản là không thể nhìn thấy đằng ấy nhà mình, chỉ có thể nghe được giọng của cậu từ bên trong đám đông truyền tới: “Tống Hàng Tống Hàng, trong nhà không có vang đỏ, cậu đi mua đi!”
Tống Hàng đích thị là một kẻ chiều vợ đến không có tiền đồ, hắn nghe lời nhanh chóng chạy đi mua.
Trong mắt chủ tịch đại nhân, đại đa số mọi người đều là những kẻ ấu trĩ, người có thể khiến hắn tán dương là thành thục thì chắc chắn phải là nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh thuộc cùng một đẳng cấp với hắn.
Chủ tịch luôn dành một sự ưu ái đặc biệt với những người bạn như vậy cho nên khi Tống Hàng mời hắn đến dự sinh nhật của Nấm Lùn, tuy rằng bản thân có điều nghi hoặc nhưng vì nể mặt Tống Hàng hắn vẫn quyết định tới tham gia.
Khoảnh khắc chủ tịch bước vào nhà, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là các cô gái đang cười cười nói nói chật kín khắp căn phòng, mà nhân vật chính của đêm nay thì lại bị các cô gái vây quanh không thấy mặt mũi đâu cả.
Chủ tịch đại nhân sờ mũi thầm nghĩ, khách mời tối nay chắc không phải có mình hắn là đàn ông chứ hả? Chủ tịch không khỏi lo lắng cho sự trong trắng của mình, mấy cô gái đó sẽ không tranh nhau tới sàm sỡ hắn đâu nhỉ?
Nhưng hiển nhiên, hắn đã suy nghĩ quá nhiều, tất cả các cô gái đều đang hưng phấn bừng bừng nghe Nấm Lùn kể chuyện xưa đến mức chảy cả máu mũi!
Bữa tiệc sinh nhật hay ho đã bị đứa nhỏ non nớt này biến thành tiết mục kể chuyện xưa trong khi bạn của chủ tịch đại nhân lại đi ra ngoài mua vang đỏ, chẳng ai ngó ngàng tới chủ tịch đại nhân, chủ tịch đại nhân cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Chủ tịch đại nhân muốn ra ngoài hít thở không khí, mới vừa mở cửa đã trông thấy một đứa nhỏ đứng ở đó, đứa nhỏ lễ phép nở nụ cười: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Nấm Lùn không? Mình không đi nhầm đúng chứ?” Nói xong còn lui ra sau vài bước nhìn biển số nhà, “Đúng mà ta.”
Chủ tịch đại nhân mời người vào trong, ánh mắt cứ dõi theo người ta, đứa nhỏ này đẹp xuất sắc luôn đó! Ngoại trừ bản thân hắn ra, đứa nhỏ này chính là khách mời duy nhất là đực rựa ở đây, hai người bọn họ chắc là sẽ có chủ đề chung để nói.
Nghe thấy động tĩnh, Nấm Lùn bèn long trọng giới thiệu với mọi người, Mộc Mộc – anh bạn thân tốt nhất của mình.
Hóa ra em ấy tên là Mộc Mộc, chủ tịch đại nhân ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Mộc Mộc mới mỉm cười chào hỏi nhóm các cô gái nhưng tâm tư của anh thì đã đổ hết lên người đàn ông vừa mở cửa cho mình mất rồi.
Người kia đẹp trai quá đi, Mộc Mộc cảm thấy trái tim câm lặng suốt hơn hai mươi năm của mình rốt cuộc cũng đã chịu đâm chồi.