CHƯƠNG 96: TRỐN TRÁNH
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. "Ông chủ, làm phiền anh nhường đường chút, tôi muốn sang phòng khác quét dọn." "Nếu tôi không cho cô đi thì sao?" Nói xong anh ta ép tôi vào góc, tôi bị cánh tay rắn chắc của anh ta vòng qua, muốn ra cũng không ra được. Trong nháy mắt, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh ta, tôi vội vàng cúi đầu, nhất thời không biết nên nói gì. Tôi thử thò mặt ra khỏi vòng tay anh ta, nhưng còn chưa ra được đã bị anh ta túm lấy tay đè lên trên tường, tôi giật mình. Tuy trước đây cũng thường bị đè lên tường, nhưng lần này rất đột ngột, tôi không biết mình có điểm nào thu hút anh ta nữa. "Ông chủ, cho tôi ra ngoài được không, tôi còn một đống việc chưa làm đâu." "Cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao, có phải xấu hổ rồi không?" Tôi bị mấy câu của anh ta làm cho buồn nôn, tôi thở dài, nhưng vẫn giữ cho mình tỉnh táo, kìm nén lại tính tình. Trước khi anh ta ra tay với tôi, tôi phải bịt miệng anh ta lại. "Ông chủ à, tôi chỉ là người bình thường, chưa từng có ý định dây dưa với anh, anh để cho tôi đi đi." "Chà, giỏi chưa kìa, còn dám từ chối tôi, cô không biết tôi là ai sao? Nếu cô đi theo tôi thì còn cần gì công việc chỗ này nữa." "Mặc kệ anh là ai, mặc kệ anh có bao nhiêu tiền, tôi chỉ muốn dựa vào sức lao động của mình, kiếm được bao nhiêu cũng không sao, tôi cảm thấy đáng giá là được!" "Đừng diễn nữa, dáng vẻ thuần khiết của cô đã làm tôi cảm động. Nhưng tôi đã sớm điều tra cô rồi, từng làm gái, từng cặp kè với hot boy trong trường, còn khiến một tên phải uống thuốc ngủ. Cô cảm thấy mình thuần khiết cỡ nào chứ? Làm cho ông đây thoải mái chút, tôi cũng muốn xem xem sức quyến rũ của cô lớn cỡ nào!" Tôi thật sự nổi điên rồi, tôi có lạm giao như thế nào cũng là chuyện của tôi, không đến lượt người khác đánh giá. Cứ coi như tôi đã ngủ với nhiều người thì cũng không muốn bị hắn ta sỉ nhục như vậy! "Anh có tư cách gì mà nói tôi, tôi ở với ai là chuyện của tôi. Cho dù là làm gái thì sao, tôi có làm gái cũng không phục vụ anh!" Hắn bị lời của tôi chọc giận, tát lên mặt tôi một cái: "Làm việc dưới trướng tôi mà không phục vụ tôi à, tôi không đuổi việc cô đã là tốt phước rồi." Nói xong hắn xé rách quần áo tôi, bất kể tôi liều mạng chống cự thế nào cũng không cách nào đối kháng lại được. Tôi dùng hết sức gào thét, nhưng cho dù tôi gào to đến mức nào bên ngoài cũng không ai đến cứu tôi. Tôi chưa kịp kêu được mấy tiếng, môi hắn đã ép lên môi tôi, hôn đến mức tôi không thở nổi. Tên này quả là cao thủ tình trường. Bị nụ hôn của hắn tấn công, tôi mơ mơ hồ hồ, vậy mà lại muốn phối hợp với hắn, tôi dùng hết lý trí thử cắn miệng hắn, hắn lại không hề tức giận, động tác càng thêm mạnh mẽ. Tôi cứ như vậy không mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn, bị hắn ta thỏa sức xâm lược. Khi biết đã không còn cách nào thay đổi hiện thực này, tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn, để hắn ta làm xong chuyện muốn làm. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của tôi và hắn ta. Đợi sau khi hắn ta thoải mái xong, tôi nằm trên sàn không nhúc nhích, hắn ta đắp áo lên người tôi. Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn một màu đen, một màu đen tuyệt vọng. Khóc cũng không khóc được, nhưng tôi đã bị sự tàn khốc của thế giới này dạy dỗ, cho dù có cố gắng muốn thoát khỏi nghề gái này, thì thời điểm người ta tra hỏi vẫn luôn lấy cái nghề đó ra phủ định hết thảy của tôi. Vậy thì tôi cần gì phải vất vả như vậy, hà tất phải cố gắng ngụy trang bản thân chứ? Hắn ta mặc quần áo xong liền nói với tôi: "Coi như cô thức thời, về sau thiếu tiền cứ tìm tôi, tôi sẽ không bóc bánh quỵt tiền đâu." Tôi không muốn nhìn bộ mặt ghê tởm của hắn ta, hắn là kẻ xấu xí nhất, vô đạo đức nhất mà tôi từng gặp. Trước đó những khách hàng kia ít nhất cũng là tôi cam tâm tình nguyện phục vụ bọn họ, nhưng hành vi cưỡng bức này của hắn chỉ khiến tôi buồn nôn. Tôi chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Tôi không muốn rơi một giọt nước mắt vì hắn, đợi hắn đi rồi tôi như không có chuyện gì mà mặc quần áo ra khỏi phòng, cầm cây lau nhà tiến vào căn phòng khác. Cho dù có đau đớn tôi cũng cố nén không kêu ra tiếng. Tôi không thể bị hắn đánh gục, cho dù thế giới này có tàn khốc tới mức nào, tôi cũng muốn sưởi ấm cho chính mình. Đợi đến khi thu dọn xong hết thì cũng đến lúc tan làm, tôi bàn với Đông Phi, muốn tìm chị nhân viên. Tôi gọi chị ấy qua một bên, bảo: "Chị ơi, nhà em có chút việc, có thể không làm được nữa. Em muốn xin nghỉ." "Lí Viện, chị cũng nói thật cho em biết, vừa rồi ông chủ đến tìm chị, có nói, nếu em muốn xin nghỉ anh ta sẽ ra tay với bố mẹ em. Chị cũng là làm công cho anh ta, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Ông chủ có thể gây dựng được cơ đồ như thể chắc chắn không phải kẻ đơn giản, em đừng chọc vào anh ta thì hơn. Cố gắng hơn nửa tháng nữa, đợi đến lúc em vào học rồi anh ta sẽ không theo dõi em chằm chằm không bỏ qua như vậy nữa." Tôi chẳng hiểu ra sao, hắn ta dựa vào cái gì mà chịch tôi rồi còn muốn khống chế tự do của tôi chứ? Tôi không thể chọc vào hắn, cũng không trốn được hắn. Dựa vào cái gì, tôi quả thực càng nghĩ càng tức điên, bèn nói với chị nhân viên: "Chị ơi, em nghĩ chuyện của em và anh ta chị cũng biết rồi đấy. Em là bị cưỡng bức, em không tố cáo anh ta thì tôi, anh ta dựa vào đâu mà khống chế tự do của em chứ? Hôm nay em nhất định phải xin nghỉ, anh ta thích làm sao thì làm!" Chưa kịp nói xong tôi đã thấy lạnh run, cảm giác một hơi thở âm độc đang áp sát sau lưng. Không sau, chính là Hứa Phi, hắn còn chưa đi đâu. "Vậy tôi nói cho cô biết hậu quả, nếu cô từ chức, người đầu tiên tôi ra tay sẽ là bạn cô Đường Đông Phi, thứ hai là bố mẹ cô. Tôi sẽ nói cho họ biết, con gái họ đang làm những gì ở thành phố này. Tôi nghĩ cô còn chưa nói cho bố mẹ chuyện làm gái đâu nhỉ?" "Hứa Phi, anh đừng quá đáng, anh không sợ tôi ra tòa kiện anh tội cưỡng bức ư?" "Cô cứ kiện thoải mái, trước khi cô kiện tôi tôi sẽ làm từng chuyện từng chuyện vừa nói, xem hai ta ai hả hê hơn!" Con người một khi đã nổi lòng ác độc thì không cách nào tưởng tượng được. Tôi không ngờ bản thân mình lại quấn phải một kẻ vô lại, nhưng vì bố mẹ và bạn bè, tôi nhất định phải thỏa hiệp. Không phải chỉ có nửa tháng thôi sao, tôi nhịn! "Được, vậy kỳ hè tôi sẽ ở chỗ này, tôi sẽ không tố cáo anh, nhưng anh phải đảm bảo sẽ không động tới bạn bè và người nhà tôi. Nếu anh dám đụng đến họ, tôi sẽ đồng quy vu tận với anh!" Nói xong lòng bàn tay tôi túa mồ hôi. Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, có lẽ là vì chuyện này liên quan đến bố mẹ tôi, có lẽ là hắn đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi. Nhưng thời khắc nói ra câu đồng quy vu tận kia, tôi thực sự đã muốn liều mạng với hắn!