CHƯƠNG 98: DÃ THÚ
Buổi tối lúc trở về ký túc xá, tôi chẳng thấy Đông Phi đâu, bèn tắm nước nóng rồi đi ngủ. Hôm sau tỉnh dậy vẫn không biết Đông Phi cả đêm không về hay sáng sớm đã đi, tôi cũng không quá để ý, vội vã rửa mặt rồi đi làm. Vẫn như bình thường, tôi mang thùng nước và cây lau nhà đi quét dọn từng phòng, nhìn thấy vết bẩn trên sàn từng chút một bị chà sạch sẽ, lòng tôi phảng phất như nhận được một ám thị nào đó, chỉ cảm thấy mặt đất càng sạch sẽ tôi sẽ càng cách xa những người và việc dơ bẩn, xấu xí kia hơn một chút. Giờ này không có nhiều khách lắm, tôi cũng thoải mái hơn, mau chóng dọn dẹp xong tôi liền muốn đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chốc. Vừa vào thì có một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đi đến, anh ta vừa lấy cà phê vừa hỏi tôi: "Nhân viên mới à, trước đây tôi không thấy cô." Người này trông cũng khá tuấn tú, thuộc loại hình tỏa nắng, có điều hôm nay tâm trạng tôi kém nên không muốn nói gì thêm với anh ta, chỉ cúi đầu ừ một tiếng rồi bỏ đi. Ai ngờ anh ta lại tóm tay áo tôi lại: "Đừng đi vội, chúng ta nói chuyện đã!" "Anh buông tay mau, tôi còn phải đi làm!" Tôi vừa nói vừa giãy ra, nhưng không giãy được. Người đàn ông kia dường như đã quen làm thế, thấy sắc mặt tôi không tốt bèn cười: "Kết bạn đi, tôi tên Vũ Dương, nhà tôi mở đại lý xe ô tô, chắc anh từng nghe nói rồi." "Chưa từng nghe." Tôi lạnh lùng nói. Đang lúc anh ta muốn tiếp tục quấn lấy tôi thì Hứa Phi không biết từ nơi nào xông ra, anh ta cười: "Anh Vũ ở đâu đến vậy, anh đến mà không nói với tôi một tiếng, có phải chê tôi tiếp đãi không chu đáo hay không?" Vũ Dương thấy có người tới liền nhanh chóng buông tay tôi ra, rồi cười nói với Hứa Phi không chút khác thường. Tôi quay ra cửa, ánh mắt Hứa Phi vẫn dán lên người tôi mãi. Ra khỏi phòng nghỉ, tôi liền trốn vào nhà vệ sinh nữ, cửa còn chưa kịp đóng Hứa Phi đã theo vào, cũng khóa cửa luôn. "Anh muốn làm gì!" Thấy ánh mắt hoang dại của anh ta, lòng tôi có chút sợ hãi, thân thể bất giác lui về sau. Hứa Phi cười gian, vừa cởi áo ra vừa nói: "Tôi mới không chú ý đến cô một lát mà cô đã cấu kết với đàn ông khác rồi. Xem ra tôi phải dạy cho cô bài học, cho cô biết mình nên làm gì!" Anh ta giống như một con dã thú đã bị chọc giận hoàn toàn, điên cuồng xé quần áo tôi. Tôi cố sức la lên nhưng không hề có hiệu quả. Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng làm thế nào cũng không được. Đôi môi nóng rực tùy tiện xâm phạm gương mặt và cổ tôi, tôi càng vùng vẫy thì dường như càng làm anh ta thêm hưng phấn. Anh ta hung ác ấn tôi lên bồn rửa mặt, từ phía sau tiến vào tôi. Nước mắt chảy xuống, tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, dáng vẻ bất lực, đáng thương đến vậy. Mà người trong gương chốc thì biến thành Lưu Tê chốc lại biến thành Uông Dương, Lộ Phi. Anh ta điên cuồng thúc vào, cứ như trước mặt anh ta không phải là người sống mà chỉ là con súc sinh có thể tùy tiện sỉ nhục. Hôm nay anh ta kéo dài rất lâu, lâu đến mức tôi đã chết lặng, không biết cao trào bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy hạ bộ mất hết tri giác. Mắt tôi vẫn không rời khỏi tấm gương, nhìn bản thân đã vô cùng thê thảm, trông như một người xa lạ, tôi từ từ mỉm cười, một nụ cười quái dị. Cuối cùng anh ta cũng phát tiết trong cơ thể tôi, anh ta đắc ý thở hổn hển, như một vị vua bất bại diễu võ giương oai. Vội vàng xử lý thứ anh ta để lại trong cơ thể xong, tôi vẫn vẻ mặt như thường, nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nói: "Cộng cả hôm trước là 6 triệu!" Anh ta bất ngờ nhìn tôi rồi cười đắc ý, ném một xấp tiền dày xong liền hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi không phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn cho đến khi anh ta bỏ đi. Im lặng thu dọn xong tất cả, tôi liếc mình trong cười, thấy bóng cô gái đang cười. Lúc trở về phòng tập gym, nơi đây đã kín người rồi. Tôi cố gắng quên hết những điều vừa xảy ra, gắng sức mà lau chùi sàn nhà, như thể vết bẩn đó chính là vết trên cơ thể mình vậy. Không biết qua bao lâu, lúc tôi sắp mệt muốn lả thì thấy Đông Phi đỏ mắt đi tới. Dáng vẻ cô nàng rất tiều tụy, như thể cả đêm không ngủ. Lúc đi ngang qua tôi, anh ấy nói một câu không đầu không đuôi: "Lần này anh hài lòng rồi đấy!" Tôi ngẩn ra, muốn hỏi anh ấy sao lại nói vậy, nhưng anh ấy như con rối mất hồn, không phản ứng tôi chút nào. Tôi cho là anh ấy đang giận, nên không truy hỏi nữa. Đến lúc tan làm nghe các đồng nghiệp khác nói tôi mới biết, hôm qua hình như Đông Phi nói gì đó với ông chủ, lại bị anh ta nhạo báng, từ đó trở đi anh ấy trở nên như vậy, cả ngày thần hồn nát thần tính. Tôi nghĩ nhất định cái tên họ Hứa kia đã nói mấy lời chẳng ra sao với Đông Phi, kích thích anh ấy. Nghĩ vậy tôi hận không thể tìm được con dao nào đi đâm chết tên rác rưởi kia. Nhưng tôi cũng biết mình không có năng lực ấy, cũng không có lòng dũng cảm đến vậy. Lo lắng cho Đông Phi nên vừa tan làm tôi liền vội vã đi tìm cậu ấy, nhưng đến một cái bóng cũng chẳng thấy. Ngược lại tôi lại đụng phải cái tên đẹp trai tỏa nắng ở phòng nghỉ hồi sáng. Anh ta thấy tôi liền huơ tay bắt chuyện: "Này, còn nhớ tôi không, chúng ta gặp nhau lúc sáng đó." Giờ trong đầu tôi toàn là chuyện của Đông Phi, lo cậu ấy lại làm chuyện điên rồ giống Lộ Phi, nên chỉ đáp qua loa rồi định bỏ đi. Anh ta lại theo đuôi như hình với bóng: "Tôi cố ý đợi cô rõ lâu, cô chưa nói câu nào đã muốn đi, có phải quá tuyệt tình rồi không." "Anh chờ là việc của anh, tôi cũng không yêu cầu anh chờ!" Tôi lạnh lùng nói. "Hôm nay em không đồng ý với tôi cũng không sao, nhưng ít nhất cũng phải nói cho tôi tênem chứ?" Bị anh ta theo đuôi đến phiền, tôi quẳng lại một câu: "Anh đủ chưa, tôi không có hứng thú với anh" rồi vội vã bỏ đi. Nhìn bóng lưng tôi đi xa, Vũ Dương thất vọng lắc đầu. Vừa về tới ký túc xá, thấy Đông Phi ở trong, tảng đá đè nặng trong lòng tôi tan biến. "Đông Phi, cậu không sao chứ!" Tôi nhẹ giọng hỏi. Không ngờ anh ấy lại như nước lũ tràn đê, nhào vào lòng tôi khóc rống lên. "Viện Viện, cậu nói xem tớ kém cậu chỗ nào, vì sao anh ấy chọn cậu, nhưng lại không cần tớ!" Tôi chẳng thể hiểu nổi tâm trạng của cậu ấy, ngay hôm trước chúng tôi còn cãi nhau ầm ĩ, giờ cậu ấy lại chạy tới khóc lóc với tôi.