Năm Tháng Như Ca

Chương 9: Sống chung




Không khí yên lặng trong một giây, Tô Khinh Ca kinh ngạc nhìn Ôn Du: "Cậu nói cái gì?"

Ôn Du mỉm cười nói: "Gần đây công ty bắt được một tác phẩm, nghe nói là đề tài nữ quyền, bối cảnh cổ trang, phản hồi cũng không tồi, rất có tiềm năng. Ngày mai mình sẽ xem lại kịch bản, nếu không có vấn đề gì mình sẽ liên hệ với Trình An. Mình nghĩ anh ta vẫn phải chừa mặt mũi cho mình. "

Ánh mắt của Tô Khinh Ca uyển chuyển sau một lúc lâu mới nói:" Không cần đâu A Du, mình biết Trình An là người như thế nào, anh ta nhất định sẽ làm khó dễ cậu. "

Ôn Du nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Anh ta thế nào lại gây khó dễ cho mình? Nếu anh ta dám đi quá xa thì cứ trực tiếp chấm dứt hợp đồng với anh ta. Tất cả tiền vi phạm hợp đồng mình sẽ gánh, bất quá chỉ vài trăm triệu thôi. Chỉ sợ bọn họ vừa mới ăn vào liền phải trả về cho mình. "

Tô Khinh Ca ngơ ngác nhìn Ôn Du, nhưng An Nhiên vẫn bình tĩnh vỗ bàn nói: " Được lắm Ôn Du, cậu rất khí phách, bất quá chỉ mấy trăm triệu, không hổ là đại tổng tài đứng hàng đầu thế giới! "

Tô Khinh Ca không khỏi dở khóc dở cười, trừng mắt liếc An Nhiên rồi quay qua nhìn Ôn Du nói:" Mình biết cậu không thiếu tiền, nhưng cậu chỉ mới về nước, làm như vậy về sau sẽ không tốt cho cậu. "

Ôn Du mỉm cười lắc đầu, chỉ nói: "Khinh Ca, cậu muốn đóng phim điện ảnh không?"

Tô Khinh Ca lâm vào trầm mặc, nàng như thế nào lại không muốn? So với việc chỉ xem rating phim truyền hình, nàng càng coi trọng phim điện ảnh hơn, nàng muốn đứng ở chỗ cao thì nhất định phải có phim điện ảnh đạt chất lượng.

Cuối cùng, nàng cũng gật đầu.

Thấy Tô Khinh Ca gật đầu, Ôn Du liền cười nói: "Như vậy là đúng rồi, cậu đừng lo lắng, đoàn đội của mình sẽ tuyển chọn nhân sự tốt nhất trong nước phối trí cho cậu, cậu là người bạn tốt nhất của mình, đương nhiên mình sẽ toàn lực hỗ trợ cho cậu, Trình An bên kia cậu không cần phải lo, mình sẽ đến xử lý, Khinh Ca, hãy làm chuyện mà cậu muốn làm. "

Sau khi nghe xong, Tô Khinh Ca thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về phía Ôn Du:" Nếu Ôn đại tổng tài đều đã lên tiếng, mình đây liền cung kính không bằng tuân mệnh. "

Ôn Du mỉm cười:" Có thể xác định muộn nhất là chiều ngày mai, đến lúc đó mình sẽ gọi điện thoại cho cậu "

Tô Khinh Ca câu môi, cười khẽ theo tiếng: "Được."

Đồ ăn cũng nhanh chóng mang lên, một nồi vừa sôi lên, ba người liền hăng hái chiến đấu cùng mỹ thực, dạ dày của Ôn Du không tốt, Tô Khinh Ca lại quen với thức ăn thanh đạm, nên hai người chỉ ăn canh suông. Còn An Nhiên thì không kiên cử gì, liền một mình độc chiếm hồng canh, ăn một cách vui vẻ.

(Ca và Du chỉ ăn nước với rau, còn Nhiên thì ăn thịt hết)

Ba người vừa ăn vừa tán gẫu về những chuyện thú vị trong mấy năm nay, Tô Khinh Ca suy nghĩ một chút rồi nói: "A Du, từ khi về nước đến giờ cậu vẫn luôn ở khách sạn, cậu có dự tính đổi chỗ ở hay không?"

"Hửm? Cậu vẫn chưa nghĩ đến việc sống ở đâu sao?" An Nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Du.

"Ừm, hiện tại trong thành phố S tạm thời chưa có chỗ nào tốt để ở, mình vẫn đang đợi." Ôn Du nói.

"Gì? Mình còn tưởng rằng cậu sẽ mua nhà ở trong khu biệt thự chứ." An Nhiên chép miệng nói.

Ôn Du ôn nhu cười nói: "Mình ở Berlin sống một mình trong một ngôi nhà lớn như vậy, rất nhàm chán a, hơn nữa tình hình ở trong nước chắc cậu cũng biết, các khu biệt thự đều ở ngoại thành, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm rất phiền phức, cho nên mình muốn tìm một ngôi nhà ở trong nội thành."

Nghe xong, Tô Khinh Ca đặt đũa xuống nói:" Như vậy đi, mình có một căn nhà trong nội thành, ba tầng, có hoa viên và phòng tập thể dục, vị trí nằm trên đoạn đường đắc địa trong nội thành, cách chỗ của cậu cũng không xa, cậu có thể đến đó ở trước."

Ôn Du kinh ngạc nhìn về phía Tô Khinh Ca:" Không cần đâu, một căn nhà mình còn có thể mua nổi. "

Tô Khinh Ca tấm tắc nói:" Biết cậu có thể mua nổi, nhưng hiện tại không phải cậu chưa có căn nhà ưng ý sao? Luôn sống trong khách sạn cũng không tốt, đến chỗ của mình sống đi. Mình ra ngoài quay phim quanh năm, đang lo không có ai giữ nhà cho mình. "

Ôn Du cạn lời cười mắng:" Được rồi, rốt cuộc là để mình trông nhà giúp cậu a. Cậu không sợ mình đem bán hết đồ vật trong nhà sao? "

Tô Khinh Ca cong môi:" Không sao cả, cùng lắm thì lúc đó mình đến công ty của cậu một chuyến, liền ăn vạ không chịu đi trong văn phòng của cậu. "

Ôn Du bật cười một tiếng, Tô Khinh Ca thoáng liếc mắt nhìn An Nhiên, An Nhiên vội vàng từ bỏ miếng thịt bò trên chiếc đũa, nói: "Đúng đó Ôn Du, ở chỗ của Khinh Ca so với khách sạn vẫn tốt hơn. Tuy rằng cậu ấy chút lạnh, nhưng mà mùa hè cũng không cần lắp điều hòa a."

Tô Khinh Ca lạnh lùng liếc An Nhiên một cái, An Nhiên rụt cổ quay trở về, Ôn Du ở một bên che miệng cười vui vẻ.

"Được, nếu các cậu đều đã nói như vậy, Tô đại ảnh hậu, về sau nhờ cậu chiếu cố mình." Ôn Du không trốn tránh nữa, ôn nhu mở miệng cười nói.

Tô Khinh Ca khóe môi nhếch lên một vòng cung sáng lạn: "Không thành vấn đề."

An Nhiên bĩu môi, cúi đầu tiếp tục phấn đấu cùng nồi lẩu.

Ăn hết một nồi lẩu còn chưa đến 8 giờ tối, An Nhiên đề nghị đi KTV hát vài bài, nhưng bị Tô Khinh Ca từ chối.

Lý do rất đơn giản, phải đưa Ôn Du trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, sau đó chuyển đến chỗ của nàng.

An Nhiên trợn trắng mắt, thầm mắng Tô Khinh Ca trọng sắc khinh bạn, sau đó liền một mình thở phì phò lái xe chạy lấy người.

Tô Khinh Ca lại đội mũ mang mắt kính lên, nàng cầm chìa khóa xe nói: "Đi thôi."

"Ừm." Ôn Du cong môi đáp lại.

Trở lại khách sạn nơi Ôn Du ở, vừa thấy Ôn Du đi vào, quản lý đại sảnh bước nhanh về phía trước nói: "Ôn tổng, sếp đã trở lại."

"Ừm." Ôn Du gật đầu nói: "Mọi người cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi. "

"Vâng, nếu sếp có yêu cầu gì thì cứ gọi điện thoại." Quản lý gật đầu cười nói.

"Được." Ôn Du gật đầu, liền mang Tô Khinh Ca đi vào thang máy.

Phòng của Ôn Du là phòng tổng thống sang trọng duy nhất trong khách sạn, Ôn Du rót một ly nước cho Tô Khinh Ca rồi vào phòng thu dọn.

Tô Khinh Ca ngồi trên ghế sô pha nhắn tin với An Nhiên.

An Nhiên: Được đấy Khinh Ca, nhanh như vậy liền đem người bắt về nhà.

Tô Khinh Ca: Hôm nay lúc đi đón cậu ấy, cảm xúc của cậu ấy có chút mất khống chế.

An Nhiên: Có ý tứ gì?

Tô Khinh Ca: Cậu ấy ở nước ngoài một mình, sẽ không có Thẩm Niệm xuất hiện, nhưng ở trong nước thì khác, An Nhiên, cậu cũng biết tình cảm của A Du dành cho Thẩm Niệm, mình sợ cậu ấy ở một mình sẽ làm những điều ngu ngốc.

An Nhiên nhìn thấy tin nhắn này thì có chút chột dạ, số điện thoại của Ôn Du cũng là nàng nói cho Thẩm Niệm.

Do dự một lúc, An Nhiên vẫn là đem mọi chuyện nói cho Tô Khinh Ca biết.

An Nhiên: Khinh Ca...... Thật ra...... số điện thoại của Ôn Du là do mình nói cho Thẩm Niệm biết......

Giữa mày của Tô Khinh Ca giật lên, nàng nghiến răng nghiến lợi gõ một đoạn tin nhắn.

Tô Khinh Ca: An Nhiên, cậu có ngốc không? Cậu biết rõ lúc này Ôn Du sợ nhất là cái gì mà! Cậu còn dám làm ra chuyện như vậy?!

An Nhiên: Mình... mình sai rồi... nhưng mà Khinh Ca cậu đừng kích động, Thẩm Niệm vốn sẽ trở thành rào cản trên con đường tình cảm của Ôn Du, nếu cậu ấy không thể vượt qua, cậu nghĩ cậu ấy sẽ chấp nhận cậu sao?

Lời nói của An Nhiên khiến Tô Khinh Ca lâm vào trầm mặc, bàn tay đang cầm điện thoại bắt đầu dùng sức trong vô thức.

An Nhiên: Khinh Ca, chúng ta đều biết Ôn Du là người như thế nào, cậu ấy kiên cường nhưng cũng mong manh, mình thật lòng mong rằng cậu và cậu ấy có thể ở bên nhau, chỉ có cậu mới có thể kéo cậu ấy ra khỏi vực thẳm của Thẩm Niệm.

Tô Khinh Ca im lặng, sau một lúc mới gõ ra một câu.

Tô Khinh Ca: Mình đã biết.

"Khinh Ca, mình đã thu dọn xong." Ôn Du kéo hai chiếc vali bước ra ngoài

Tô Khinh Ca nhanh chóng tắt máy, tiến lên kéo vali cho Ôn Du, sau đó xác nhận lại: "Cậu đã lấy hết mọi thứ rồi sao?"

"Ừm." Ôn Du gật đầu: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi."

"Được."Tô Khinh Ca cong môi, xách theo hành lý cùng Ôn Du rời đi.

Ôn Du trả lại thẻ phòng cho quầy lễ tân, liền cùng Tô Khinh Ca mang hành lý lên xe, Tô Khinh Ca lái xe hướng về căn nhà của mình.

Nhà của Tô Khinh Ca vừa lúc nằm ​​trong một khu dân cư xa hoa ở trung tâm thành phố, khi thang máy chậm rãi lên tầng cao nhất, Tô Khinh Ca dẫn theo Ôn Du mở cửa phòng ra.

Ngay khi đèn bật sáng, Tô Khinh Ca mỉm cười nói: "Hoan nghênh quang lâm, A Du."

Phong cách trang trí hiện đại đơn giản, chủ đạo là màu trắng và cà phê, nhìn trí thức mà lãnh đạm cực kỳ phù hợp với Tô Khinh Ca.

"Đi thôi, lên lầu xem phòng ngủ của cậu." Tô Khinh Ca dẫn theo va li đi lên lầu, Ôn Du đi theo phía sau, nhìn nàng mở cửa gian phòng ngủ ra.

"Nơi này ban đầu được dọn dẹp để làm phòng ngủ cho khách, nhưng mà cậu biết đấy, chỗ của mình rất ít người đến. Ba mẹ mình thường chọn ở tầng một, cho nên căn phòng này liền bỏ trống. Cậu xem có cần thứ gì nữa không." Tô Khinh Ca giải thích nói.

Ôn Du nhìn lướt qua, bàn trang điểm, tủ quần áo, giường ngủ, bàn máy tính, tủ sách, tất cả đồ vật cần thiết đều có.

Nàng không khỏi cong cong khóe môi: "Không có, đã đầy đủ mọi thứ."

Tô Khinh Ca mỉm cười: "Mình ở ngay cách vách, có cần gì cứ đến tìm mình, trên lầu 3 có phòng tập thể dục và hoa viên. Ngày thường nếu rảnh có thể lên đó tập luyện. "

" Được, cũng không còn sớm nữa, hôm nay cậu vất vả rồi, mau đi thu thập nghỉ ngơi sớm một chút đi. Chờ đến khi phim điện ảnh được xác định, cậu sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi đâu." Ôn Du cười nói.

"Ừm, vậy mình đi đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Tô Khinh Ca gật đầu, liền lặng lẽ rời đi.

Cửa phòng đóng lại lần nữa, Ôn Du cong khoé môi, từ trong vali lấy áo ngủ ra rồi đi vào phòng tắm.

Nàng có chút may mắn khi không có đánh mất người bạn này.