Năm Tháng Ở Trường Ninh

Chương 21




Hồi ông ngoại Trương Hoàn còn sống, lúc nào cũng treo hai câu nói bên miệng, một là 'Cho mười thì chỉ lấy tám', một câu khác nữa là 'Lòng tham với không cam lòng, không thể cùng tồn tại."

Trương Hoàn vẫn luôn ghi tạc hai câu này trong lòng, anh tự nhận mình không phải là người có lòng tham, giống như chuyện chơi chứng khoán, hầu hết mọi người đều muốn 30%, thấp nhất cũng là 20%, nhưng anh chỉ cần tăng thêm 10% là được, cũng sẽ không bận tâm xem nó còn tăng thêm nữa hay không.

Nhưng khoảnh khắc này anh mới phát hiện, ông ngoại ân cần dạy bảo nhiều năm như vậy, nhưng đạo lý đó anh vẫn không thể làm theo được.

Lúc Thẩm Trường Ninh nhìn thấy ảnh thẻ học sinh hồi cấp ba của mình, Trương Hoàn từ nôn nóng lo lắng lại đến mờ mịt, trong đầu giống như ở chế độ slow motion, không thể nhớ nổi cái gì hết, cũng không nghĩ được bất cứ thứ gì.

Mãi cho đến khi Thẩm Trường Ninh đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên, anh như mới phục hồi lại tinh thần.

Anh chậm chạp nhặt từng thứ một những đồ vật vương vãi trên đất, nghĩ chờ lát nữa Thẩm Trường Ninh về phải nói rõ ràng với hắn.

Giải thích với hắn nói anh thích hắn từ lâu nhưng cũng không muốn để hắn phải khó xử, nếu làm cho hắn thấy khó chịu, vậy anh sẽ thành thật xin lỗi.

Lời xin lỗi nặng nề như muốn đánh gục Trương Hoàn, nhưng anh chưa từng nghĩ, chẳng qua anh chỉ yêu một người thôi, mặc dù tình yêu này quá si ngốc và đi ngược với hầu hết mọi người, nhưng cũng đâu phải là thứ gì sai trái đâu?

Trương Hoàn ngồi trên sô pha, chờ từ khi trời hửng sáng đến khi tối mịt, nhưng Thẩm Trường Ninh vẫn không trở về.

Đại Ninh Ninh dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, nằm gọn trong ngực Trương Hoàn dùng đầu củng anh. Không biết qua bao lâu, Trương Hoàn ôm nó đứng lên, bắt đầu đóng gói đồ đạc.

Thẩm Trường Ninh hai ngày qua cũng không được tốt, hắn ở lại văn phòng hai ngày, ăn không ngon ngủ không yên.

Ban đầu là cảm giác khiếp sợ, sau lại khó hiểu, hắn không hiểu Trương Hoàn vì sao lại thích mình? Hắn có chỗ nào đáng giá để anh thích, hơn nữa có vẻ không phải là thời gian ngắn?

Xét cho cùng trong lòng hắn Trương Hoàn là một người cực kỳ tốt.

Ngày đó hắn đi là bởi vì xấu hổ, không biết phải đối mặt với tình huống quỷ dị đó như thế nào.

Hiện tại vẫn không biết phải đối mặt như thế nào, nhưng hắn rõ trốn tránh mãi không phải là biện pháp tốt, mọi chuyện đều phải giải quyết.

Trên đường về nhà, hắn vẫn luôn nghĩ nên nói gì để Trương Hoàn không quá xấu hổ, mặc dù không đành lòng khiến anh thất vọng, nhưng hắn thật sự không tính tìm bạn trai.

Thẩm Trường Ninh tự soạn ra bao nhiêu bản nháp, tưởng tượng đủ loại tình cảnh, nhưng khoảnh khắc mở cửa vào nhà hắn vẫn ngây ra một lúc.

Đồ của Trương Hoàn trong phòng khách vốn rất ít, nhưng Thẩm Trường Ninh vẫn nhạy bén phát hiện không còn nữa, hắn vọt tới phòng cho khác nhìn, quả nhiên, ngoại trừ giường đệm hắn mua thì không còn thứ gì nữa.

Hắn đứng ở trước cửa phòng cho khách, không rõ là thấy may mắn hay thất vọng.

Đứng một hồi lâu mới quay về phòng lấy đồ chuẩn bị tắm rửa.

Đi rồi cũng tốt, ở lại hai người đều thấy ngượng ngùng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Trường Ninh ngồi trên sô pha chơi ps4, đánh một lúc lại cảm thấy căn nhà thật trống trải, hắn đứng dậy vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đồ uống, cửa tủ lạnh vừa mở ra, lập tức nhìn thấy trái cây Trương Hoàn mua được cắt ra để trong hộp giữ tươi xếp chỉnh tề thành từng hàng từ lớn đến bé, tất cả đều rửa sạch sẽ, hắn chỉ cần mở ra là ăn.

Thậm chí đến cam cũng bóc sẵn, vỏ bên trên được cắt như hình cái bát, cam được bóc ra lại để vào trong vỏ để giữ tươi.

Thẩm Trường Ninh lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.