Năm Tháng Tươi Đẹp

Chương 1




Ngay từ lúc ban đầu, trong lòng cô, anh đã là "Không thể".

Tiểu Vu đã nói với rất nhiều người: tớ thích Trương Đan Phong, tớ thích Tưởng Bá Phương, tớ thích Tiêu Thập Nhất Lang. Thích đến ngày nhớ đêm mong.

Nhưng cô chưa bao giờ nói với bất cứ ai rằng, tớ thích Trình Mộ. Thích đã năm sáu năm rồi. Đã từng vì anh ấy trắng đêm không ngủ.

Tiểu Vu đã từng là một đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, nhưng khi tuổi thơ qua đi, thời kỳ nổi loạn ấy cũng biến mất hoàn toàn không dấu vết, cô trở nên rất ngoan ngoãn nghe lời, tự bản thân cố gắng vươn lên, không làm chuyện gì để cha mẹ buồn lòng.

Trước kỳ thi vào trường trung học, mẹ đưa cô đến các trường nổi tiếng để tìm hiểu, trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy anh đứng dưới tàng cây ngô đồng cạnh cổng trường. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, đang khom người chỉ đường cho các phụ huynh. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng chẳng thể xem là lãng mạng, nhưng Tiểu Vu lại coi như đây là định mệnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua tàng cây nhuộm vàng lên mái tóc mềm mại của người thiếu niên.

Cô nói với mẹ mình, cô sẽ đăng ký thi vào trường trung học này.

Mẹ hỏi cô " Không suy nghĩ thêm sao, không dự định thi vào trường của bạn mẹ sao? "

Cô không biết phải trả lời thế nào, đương nhiên chẳng thể nói là vì cô thích một chàng trai ở đây, cho nên chau mày nói vì phong cảnh xung quanh trường này rất đẹp, kỳ thật cái cớ này cũng rất chính đáng, không phải sao.

Tiểu Vu nghĩ: xem ra, ngay từ đầu, anh đã là điều "Không thể nói ra" trong lòng cô rồi.

Sau đó, cô và anh lại càng ngày càng xa.

Tiểu Vu bước vào trường trung học, khoảng cách từ nhà đến trường cũng chỉ mất năm phút đi bộ. Cô không ngờ rằng lần thi vào này mình lại đỗ thủ khoa, mà còn là một trong các thủ khoa của cả nước. Đây là chuyện rất hiếm có ở Tiểu Sơn Câu, từ chủ nhiệm lớp cho đến hiệu trưởng đều rất hài lòng. Có một phóng viên của một tòa báo lớn gọi điện đến nhà xin được phỏng vấn vài câu, dựa vào câu chuyện của từng thủ khoa mà viết chuyên đề về họ. Cô đồng ý, thế là có một cô bé ăn mặc thật đẹp đi đến tòa soạn báo. Sau đó cô có chút hối hận, bởi vì lúc cô phóng viên hỏi sau khi học xong làm gì để thư giãn, người khác đều trả lời rất hay, chỉ có mình cô là người trả lời cuối cùng lại dè dặt hỏi: "Đọc truyện võ hiệp có được tính không?" Sau đó không hiểu sao lại cảm thấy có chút tự ti.

Vì vậy sau khi vào trường trung học cô liền cân nhắc tìm một hoạt động ngoại khóa cho mình. Bất cứ câu lạc bộ nào chiêu mộ thành viên mới cô đều đến đăng ký, muốn tạo ra một mạng lưới rộng lớn để có thể tìm ra sở thích của mình. Hiện nay các bạn gái đều truyền tai nhau, trạm phát thanh ở trường phổ thông là nơi rất kỳ diệu, nơi đó đã tạo nên rất nhiều mối tình lãng mạng, giống như tổ ấm nuôi dưỡng tình cảm khiến cho nó như vi trùng không ngừng sinh sôi.

Cũng trên vùng đất kỳ diệu đó, Tiểu Vu quen biết Lâm Triêu. Lâm Triêu của lớp kế bên.

Các nguyên lão của trạm phát thanh nghiêm ngặt kiểm tra học sinh mới ba lần, cuối cùng trạm trưởng lựa chọn Lâm Triêu cùng Sở Hủy làm người nối nghiệp. Còn đồng chí Tiểu Vu thì trược mất. Lúc ấy Lâm Triêu vẫn còn chưa phát dục hoàn toàn, không cao hơn Tiểu Vu là mấy, đường đường là một tiểu nam sinh, vậy mà âm giọng lại hay đến mức có thể khiến tim người ta ngừng đập. Còn Sở Hủy thì nổi tiếng là đóa hoa hải đường xinh đẹp.

Vì vậy, Tiểu Vu cam tâm nghĩ: nên là hai người bọn họ.

Có một ngày, khi cô đi ngang qua tấm áp phích dán trước phòng trung tâm thì bị người ta gọi lại. Trạm trưởng chống tay lên hông hỏi: "Vu Văn Văn này, em biết viết thư pháp có phải không?"

Tiểu Vu đứng im không nhúc nhích, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Bởi vì cô nhìn thấy người ở sau lưng trạm trưởng, anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh, tay áo vén đến khửu tay, dáng cao gầy, đứng bên bàn vẻ đưa lưng về phía cô. Cô thì thầm tự nói với chính mình: đại hiệp, gặp được ngài quả thật không dễ dàng, nửa học kỳ vừa rồi ngài trốn đi chỗ nào vậy chứ. Sau đó mới nhớ trả lời: "Biết, anh muốn em viết cái gì?"

"Mau đến đây, viết thử khẩu hiệu của trường cho anh xem." Sau khi xem qua trạm trưởng không kìm lòng được mà thốt, "Thật tốt quá, Tạ Phương Thảo vừa đi liền đến một Vu Văn Văn."

Bởi vậy cô đánh bậy đánh bạ gia nhập vào hội học sinh tuyên truyền, không lâu sau, những tiết mục quan trọng của trạm phát thanh đều thuộc cô quản lý, chủ đề của mỗi kỳ phát thanh đều phải thông qua sự đồng ý của cô.

Có một kỳ chủ đề là do Sở Hủy đề ra, gọi là "Lần đầu gặp mặt", tài liệu phần lớn là những câu chuyện các thiếu nam thiếu nữ thầm mến nhau. Đây là một chủ đề cấm kỵ, vậy mà Tiểu Vu lại bỗng nhiên đồng ý, cô gom bản thảo mang về nhà, sau khi làm xong bài tập liền lấy ra đọc lại. Có một câu cô đã đọc rất nhiều lần "Giữa trái tim mỗi cô gái đều chôn giấu một bóng hình vĩnh viễn cũng không có được." Vì sao lại như thế?

Mẹ hỏi: "Con có tâm sự phải không?"

Cô trả lời: "Không có ạ."

Mẹ còn nhắc nhở: "Nhiệm vụ chính bây giờ của con là tập trung học tập. Nhất định không được quen bạn trai, đó là chuyện sau này khi con vào đại học..."

Cô đồng ý nói: "Con biết."

Sau khi quen thân, Tiểu Vu làm như vô tình hỏi trạm trưởng: "Tại sao Trình Mộ vẽ báo cho chúng ta mà lại không chịu gia nhập vào tổ của chúng ta?"

Trạm trưởng nói: "Cậu ta à, cậu ta cứng đầu lắm, những người như cậu ta thường chỉ thích làm theo ý mình."

Tiểu Vu vừa vui lại vừa buồn, vui vì người mình thầm mến là một người đặc biệt như vậy, đại hiệp từ xưa thường thích cô độc mà. Buồn chính là, người như vậy càng đến gần thì lại càng xa, khiến cho người ta cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nhưng nhìn từ xa cũng tốt.

Bởi vì thường xuyên hợp tác, cho nên cô thường mượn cớ nhìn dáng vẽ tranh của anh. Anh thích mặc áo sơmi màu xanh, hoặc toàn màu, hoặc kẻ sọc hoặc kẻ ô vuông. Trình Mộ giống như không bao giờ vận động, không bao giờ bị mồ hôi làm ướt áo. Anh lúc nào cũng yên lặng đứng bên bàn vẽ, rất chuyên tâm, dáng vẻ tài hoa hơn người. Anh nói: "Tiểu Vu, em nghỉ chút đi, mặt trời lặn rồi đừng đọc sách nữa, sẽ rất hại mắt."

Anh nói: "Tiểu Vu, em về lớp trước đi, trời hơi lạnh rồi."

Anh nói: "Tiểu Vu, chú ý chỗ này có một bậc thang, coi chừng hụt chân."

Khi đó Tiểu Vu ngẩng đầu chỉ thấy một mảng trời xanh thẳm, mang theo mùi hương bạc hà, giống như chiếc áo sơmi của anh.

Sau đó, anh rời khỏi tầm mắt của em, trước mắt em là một quang cảnh khác.