Nam Thiền

Nam Thiền - Chương 71: Chìm Sông




Bàn rượu vỡ nát bị gió cuốn vào trong cơn giao tranh, đồ nhắm rượu trên bàn bị lật tung rượu rơi đầy mặt mũi mấy người nằm dưới gầm bàn, nhưng Phệ La không thấy một người nào tỉnh rượu. hắn tâm tư hơi động, quát lên: "Ngươi dám bỏ thuốc!"

Thương Tễ lau sạch khóe môi, nghiêng người đánh tới, từng quyền đánh vào da thịt, nói: "Ta đánh ngươi mà cần phải bỏ thuốc?"

Phệ La bộ pháp vần gió, chỉ bằng một câu nói đã ra tay chớp nhoáng, nhưng cho dù là vậy, dưới quyền hạ của Thương Tễ cũng khá là vất vả. Chén rượu rơi xuống đất, bị hai người giẫm đi giẫm lại đến nát vụn. Bốn phía âm phong lạnh lẽo, đan xen cùng với tiếng quyền cước, hình thành động tĩnh duy nhất bên trong hoang thành.

Một bên khác cự ngưu hóa thành người đầu trâu tay cầm rìu, cái rìu nện xuống trước kiệu tạo thành một đường sâu hoắm. Gã ồm ồm đập cửa sổ, nói với Thiên Ngọc: "Diêm vương mệnh lệnh, không thể thả ngươi ra ngoài! Yên ổn mà đợi ở trong này, đừng tự chuốc vị đắng."

Trong kiệu vang lên tiếng va đụng không ngừng, đầu ngón tay Thiên Ngọc biến thành sắc nhọn, bóp nát cửa sổ khiến vụn gỗ bay tứ tung. Khuôn mặt y khẽ biến, con ngươi mắt hồ ly thu lại mảnh dài, sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ yêu dị. Bổn tướng trong cơ thể hồ ly rít gào, khiến cho Phệ La đang giao thủ cùng Thương Tễ ngực đau nhói.

Thương Tễ không để lỡ thời cơ, đạp liên tiếp vào ngực Phệ La. Phệ La chống đỡ không kịp, ngã lộn về phía đống bàn ghế đổ vỡ. Hắn đau đớn che ngực lại, số rượu tối nay uống vào cũng phải nôn hết ra, cả người dính bẩn một thân tanh hôi. Thương Tễ dùng chân lật người Phệ La lại, mũi chân chứa kình phong quét qua. Phệ La đột nhiên nâng tay lên đỡ, lưng cọ xuống mặt đất cứ thế bay ra ngoài, rầm rầm mà ngã vào đống bàn ghế.

Phệ La phun sạch nước đắng trong miệng, chống đất nhảy người lên. Thương Tễ đã xông đến trước mắt, hắn bỗng nhiên hạ người xuống tránh thoát, chân lập tức quét ngang vào chân Thương Tễ, chỉ nghe được một tiếng rầm vang rền, cái chén vỡ tan giống như lưỡi đao phi đến mặt Thương Tễ. Thương Tễ dùng lực vung tay, gió mạnh lập tức cản lại mảnh chén vỡ nát trong không trung. Thương Tễ hạ chân đá về phía Phệ La, Phệ La lại đột nhiên nhào tới, một cái đuôi hướng Thương Tễ phá không quất tới. Cái đuôi quét qua chỗ nào, liền nghe được âm phong kèm theo, đèn lồng trên phố cũng rì rào lay động.

Thương Tễ một phen túm được, hắn vững vàng bất động, nhẹ nhàng phủi mấy sợi lông dính trên áo, nói: "Dứt khoát lộ ra bổn tướng, là muốn để ta nuốt thử xem?"

Phệ La chỉ cười lạnh.

Đầu trâu buông rìu ra, giơ tay nhấc kiệu liễn lên, ở trên không trung rung lắc kịch liệt. Thiên Ngọc ở trong bị lắc khổ không thể tả, lăn lộn va đụng. Đầu trâu đi vài bước, lại đem kiệu liễn thả ầm ầm thả xuống, nói: "Ngươi ở yên đây đi, chờ chốc lát, Diêm vương sẽ đến."

Thiên Ngọc nằm rạp người, nghe thấy thanh âm kia mơ hồ đứt đoạn, ngực dâng lên cuồn cuộn, đột nhiên cúi người xuống nôn ra máu.

Đầu trâu tốt bụng khuyên nhủ: "Ngươi không thể tìm cái chết, nơi này là hoàng tuyền, chỉ cần Diêm vương viết một nét bút lên mệnh phổ, ngươi chính là không chết được."

Đầu trâu thấy y tựa như không nghe thấy, không khỏi lui về phía sau, lại muốn nhặt cây rìu lên. Đột nhiên hắn nghe thấy phía sau có tiếng dây xích vang lên, không tự chủ quay đầu lại, thấy một người mặc bạch y khuôn mặt ẩn dấu dưới tấm mặt nạ bạc, đứng trên chiếc rìu.

Đầu trâu trách cứ: "Quỷ hồn mau về thành, không ai được đến bến phà tối nay!"

Tịnh Lâm chỉ đứng đến eo đầu trâu, tay y vung dây xích lên. Đầu trâu biết không ổn, xông lên muốn đoạt lấy. Dây xích của Tịnh Lâm trong nháy mắt đã quấn lấy một tay của đầu trâu, đầu trâu giằng ra không được, nhưng cũng không hề hấn gì, bởi vì khí lực của Tịnh Lâm không đủ, không thể như Thương Tễ cứ vậy kéo cả người lên. Đầu trâu quát lên một tiếng, lập tức lao đến chỗ Tịnh Lâm.

Tịnh Lâm lập tức nhảy người lên, trên không trung dọc theo cánh tay đầu trâu bay lên đỉnh đầu hắn. dây xích của Tịnh Lâm quấn lấy nửa người đầu trâu, hắn giãy giụa mạnh mẽ nhưng nửa người khó cử động. Đầu trâu mở hai chân ra, hạ thấp người vung tay. Dây xích bị kéo căng, 'ba' một tiếng rạn nứt, không thể trói buộc được hắn. Đầu trâu lắc người gầm lên, muốn hất ngã Tịnh Lâm xuống, lại bị Tịnh Lâm đạp cho mấy đạp, chấn động đến mức đầu váng mắt hoa, bước đi tập tễnh, giống như say rượu. Trước khi dây xích bị kéo đứt Tịnh Lâm nhanh chóng phi thân xuống đất, phía sau đầu trâu đã thoát khỏi dây xích, vung rìu lên.

Tịnh Lâm đạp bước nhảy lên kiệu liễn, cuồng phong sau lưng tàn phá bừa bãi, y đột nhiên ngửa nửa người ra sau. Lưỡi rìu quét qua sợi tóc, ầm một tiếng đánh vào trên kiệu liễn. Kiệu liễn lập tức bị chém thành hai nửa, Thiên Ngọc theo tiếng rơi xuống đất. Tịnh Lâm trở mình đá vào trên lưỡi rìu, mượn lực cánh tay nhảy lên, tại lúc đầu trâu thu lực lăng không đá một cước.

Gió nổi lên dữ dội, ngực đầu trâu ầm ầm nổ tung. Đầu trâu liền lùi lại vài bước, thấy ngực đau nhói, đã thấy huyết quang, không khỏi giận giữ, lộ bản tính hung ác. Gã điên cuồng gào thét, vung mạnh rìu tạo thành gió xoáy, nhằm vào mạt trắng kia chém xuống.

Tịnh Lâm thân tựa như cành liễu, bộ pháp dưới chân sâu không lường được, ép thẳng đầu trâu vào trong thành. Cự lực của đầu trâu chém xuống đường, nghe được tiếng đá rạn nứt, toác ra một đường dài.

Thân ảnh Thương Tễ mãnh liệt lao xuống, kéo theo Tịnh Lâm lùi lại một đoạn xa. Hắn khẽ thở dốc, nửa ống tay áo đã bị xé rách, trong thời gian ngắn ngủi rơi vào thế hạ phong.

"Sao rồi." Thanh âm của Tịnh Lâm vẫn vững vàng, "Đã thấy được chỗ lợi hại của Phệ La rồi chứ."

Thương Tễ xé rách ống tay áo, nói: "Phi!"

Bọn họ còn chưa dứt lời, đã thấy Phệ La lao tới. Thương Tễ giơ chân đạp một cước, Phệ La nghiêng người lăn đi, ôm lấy một chân Thương Tễ. Thương Tễ chỉ cảm thấy trên chân trầm xuống, theo sau cảm thấy bên cạnh mát lạnh, Phệ La chỉ trong chớp mắt đã chuyển tới bên này!

Ống tay áo Tịnh Lâm căng đầy gió, đột nhiên quét ngang, túm lấy Thương Tễ nghiêng người tránh đi. Phệ La nhào tới túm vào khoảng không, đã vụt mất cơ hội. Thương Tễ há có thể tha cho hắn? Ngay sau đó 'ầm' hai tiếng lớn, thắt lưng Phệ La chịu lực, lập tức ói ra nước. Hắn cũng không chạy đi, ngược lại ôm chặt lấy cánh tay Thương Tễ, dùng sức gào lên.

Thương Tễ cảm thấy được một luồng sức mạnh mãnh liệt hút lấy mình, dưới chân hắn không vững, suýt chút nữa đã bị hút vào trong miệng Phệ La. Thắt lưng lập tức bị Tịnh Lâm túm lấy ngăn lại, nhưng vẫn không ngừng nhào tới trước. Đúng lúc này một chiếc búa lớn bổ xuống phía sau lưng Tịnh Lâm, sượt qua gáy y, lực vung búa của đầu trâu đập đến mặt đất cũng phải chấn động dữ dội. mắt thấy sự việc không tốt, một luồng gió xoay chuyển trước ngực Tịnh Lâm, Yết Tuyền thoáng chốc mang vỏ hiện hình, ngăn trở lại lưỡi búa phía sau đầu Tịnh Lâm. Cục diện trong nhất thời rơi vào thế giằng co, tiếng ma sát vang lên chói tai, cái búa kề sát Tịnh Lâm dừng lại trong gang tấc.

Thân kiếm Yết Tuyền rung mạnh, vỏ kiếm vốn không có gì lại không chịu được phát ra tiếng rắc. Sắc mặt Tịnh Lâm trắng bệnh. Răng nanh cắn chặt.

Lưỡi búa đặt trên vết nứt, truyền ra một tiếng 'ba' cực nhỏ. Yết Tuyền lập tức nát tan, búa lớn mang theo gió chém xuống!

Thương Tễ lập tức kéo Tịnh Lâm tránh đi, vươn người ngửa ra sau, nhấc chân đạp mạnh lên lưỡi búa. Chiếc búa kinh thiên động địa mà bị đạp mạnh xuống, không đợi hai người kịp thở dốc, đã nghe thấy tiếng gió xoay chuyển, hai người đồng loạt bị một lực lớn hút kéo đi.

Phệ La há miệng nuốt người, toàn bộ đèn lồng trên phố bị kéo xuống, bàn ghế cùng với người toàn bộ đều bị hút về phía hắn. Bên trong cái miệng kia như hiện ra một vực sâu, chắc chắn không phải là miệng của người bình thường. Nếu như bị Phệ La nuốt xuống, vậy thì khó liệu!

Trong chớp mắt đó, tiếng kiệu liễn cùng Thiên Ngọc cũng bị kéo đến. Kiệu liễn cùng nhiều vật đều bị Phệ La hút về, Phệ La lại ngậm miệng không muốn, hắn lộ vẻ mặt khó xử, ủy khuất nói: "Ta dùng chân tâm đợi ngươi, ngươi tội gì đối với ta như vậy!"

Thân thể Thiên Ngọc mỏng manh như tờ giấy, mái tóc bạc tung bay trong âm phong, lộ vẻ không thể chịu nổi một đòn. Y nói: "Ngươi đợi ta bất quá là vì cái túi da này, cũng không phải là ta. Việc đã đến nước này, đừng có dây dưa nữa."

Phệ La che tai tức giận: "Không nghe không nghe! Ngươi không được phép rời đi."

Nói xong trong chớp mắt hắn đã nhào tới chộp bắt lấy Thiên Ngọc, phía sau áo bào của Thiên Ngọc giương lên, con ngươi lại nhìn về nơi khác. Phệ La cầm tay y, khẩn thiết nói: "Ta biết ngươi tình thâm, tối nay liền dẫn ngươi độ Vong Xuyên. Thiên Ngọc, quên hết tất cả, đêm nay chính là tân hôn yến của chúng ta, hoàng tuyền phu phu!"

Thiên Ngọc dường như nở nụ cười, trông thật thê lương, y nói: "Ngươi cho rằng Vong Xuyên cứ vậy không gì là không làm được, nhưng ta lại cảm thấy được cho dù ta có đi vào trong nước Vong Xuyên một vòng, cũng không quên được Tả lang."

Phệ La thấy y muốn giãy tay ra, không khỏi cầm thật chặt, gấp đến độ vò đầu bứt tai, chỉ nói: "Sao ngươi lại muốn khóc? Ngươi không thể khóc, vì ta thấy ngươi khóc, liền cũng muốn khóc."

Thiên Ngọc dĩ nhiên không tìm được tiếng gọi mờ mịt bất định kia, y đã bi thương cực độ, đối với đại hỉ đại bi không còn muốn sống nữa. Y nắm chặt lại tay Phệ La, trong mắt rõ ràng nước mắt tuôn như mưa, chính bản thân mình lại không hay biết chút nào.

Thiên Ngọc nói: "Ngươi muốn độ ta qua sông Vong Xuyên?"

Phệ La cuống quít đáp: "Ta đi đẩy thuyền."

Dứt lời hắn liền buông Thiên Ngọc ra, chạy ra bến phà. Thiên Ngọc thấy hắn đi rồi, liền ngước mắt nhìn lại một lần về phương xa, nghe được phong u ngâm nga, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghe được tiếng gọi vừa rồi nữa.

"Ta đến nhân gian một chuyến." Thiên Ngọc lẩm bẩm, "Mọi tình cảm đau buồn đều thuộc về Tả lang. Bây giờ hắn đã chết, lòng ta cũng đã chết theo. Nếu trên đường hoàng tuyền không thể nhận ra, có đi vào luân hồi cũng không có nghĩa lý gì nữa. Không bằng cứ như vậy từ biệt, để cho ta khóc một đời này đi."

Dứt lời mái tóc bạc lay động, người đã nhảy hướng sông Vong Xuyên. Phệ La hoảng loạn lao tới ngăn cản, nhưng vẫn không thể bắt được vạt áo Thiên Ngọc. Lệ rơi đầy trên mặt Phệ La, khiến nhu tình của hắn đều hóa thành đắng chắt, chỉ có thể than thở "Tội gì phải vậy!"

Thương Tễ người so với tiếng còn nhanh hơn, đã bay lên giữa không trung. Hắn mạnh mẽ kéo lại ống tay áo Thiên Ngọc, dùng sức túm lấy, đem người ném lại về bờ. Thiên Ngọc vốn đã tuyệt ý, nào ngờ lại bị hắn quăng trở lại, lại thấy chân Thương Tễ trượt vào khoảng không, ngược lại rơi xuống!

Chính Thương Tễ cũng không ngờ được, mình lại đột nhiên rơi vào sông Vong Xuyên. Bốn phía bùn cát trong nháy mắt bao tới, một làn sóng đem hắn che xuống. Trong nước hỗn độn bất kham, bị trọng lực lôi kéo. Thương Tễ lại bị nhân thân vây khốn, không cách nào biến trở về nguyên hình. Hắn bị sặc nước càng bị hãm xuống nơi càng sâu, trong nước không có cá cũng không cây cỏ, chỉ có vô biên vô hạn mặt người xen lẫn vô số vong hồn cùng ký ức kiếp trước.

Cổ họng Thương Tễ như bị người khóa lại, bên tai hắn nổ vang, tiếng của mấy vạn người trộn lẫn không ngừng niệm, trong đầu hiện lên trăm nghìn loại cảnh tượng. Ý thức Thương Tễ dần chìm xuống, đã trong trông rõ mặt nước. Trong sự mông lung mờ mịt chỉ niệm hai chữ, đã thấy người kia theo tiếng mà hiện ra, nhào vào trong nước, hướng hắn chìm xuống.

Bốn phía xung quanh vẩn đục, chỉ có một màu trắng này là bắt mắt.

Trong cổ họng Thương Tễ "ùng ục" một tiếng, năm ngón tay bị Tịnh Lâm nắm chặt, khuôn mặt nhíu mày hiện ra dưới làn tóc. Tịnh Lâm khẽ nghiêng đầu, miệng Thương Tễ thở dốc. Hắn cảm thấy trái tim trong khoang ngực kia gần như muốn nhảy ra, không phân rõ được tư vị, chỉ nhận biết được đôi mắt Tịnh Lâm gần trong gang tấc.

Hai người ngày càng chìm xuống, từ từ bị màn đen che lấp.

Trong lúc Thương Tễ bị ù tai, lại nghe được tiếng chuông đồng đã lâu không thấy. Mắt hắn dần khép lại, tựa như vĩnh viễn không chìm tới đáy. Lòng không ngừng niệm tên chậm rãi bị kéo đi, trở nên như cách mây khói, mơ hồ không rõ.

Hắn dường như nhớ lại cái gì, lại dường như là ký ức của người khác. Chỉ là trong đống cảnh tượng hỗn loạn đủ loại hỗn tạp nhận ra được, một người đứng thẳng đeo kiếm là Tịnh Lâm.

Bùn cát chôn vùi, tiếng chuông đồng vang 'leng keng' cách ngoài ngàn dặm.