Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 15




Tưởng Thịnh Hòa không yên tâm trạng thái của Lạc Kỳ mà bảo tài xế dừng xe.

"Anh lái xe của Lạc Kỳ về giúp cô ấy, nói lý do chính thức một chút."

"Được." Tài xế không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi nhiều, cởi dây an toàn rồi đi xuống, vệ sĩ ngồi ở vị trí kế bên tài xế đổi sang chỗ điều khiển lái xe.

Tất cả kiên nhẫn của Tưởng Thịnh Hòa kiếp này đều cho Lạc Kỳ hết, nhưng có một số việc của Lạc Kỳ lại không kiên nhẫn nhất. Anh gửi tin nhắn thúc giục Tưởng Ti Tầm: [ Trong vòng ba ngày cho em kết quả. ]

Tưởng Ti Tầm thuận tiện hỏi rõ ràng: [ Cái em gọi là chuyện nhỏ không nhúng tay, tiêu chuẩn của chuyện nhỏ này là gì? ]

Tưởng Thịnh Hòa: [ Trừ khi là bản thân Lạc Kỳ tùy hứng dẫn đến cãi nhau, chỉ cần là nguyên nhân của Bùi Thời Tiêu, bất luận nguyên nhân gì thì đều không phải là chuyện nhỏ. ]

Tưởng Ti Tầm: "..."

Có thể là bị nước mắt của Lạc Kỳ kích thích nên bắt đầu tiêu chuẩn kép quy mô lớn. Anh không tranh luận với Tưởng Thịnh Hòa, chờ lý trí em ấy quay về thì tự nhiên sẽ đổi tiêu chuẩn thôi.

Tưởng Thịnh Hòa xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế đã đi vào cao ốc.

Tài xế đã chuẩn bị lời nói xong rồi đi thang máy đến hầm đậu xe.

Lạc Kỳ đã ngồi ở trong xe hai ba phút, khóc quá lâu, hiện tại đầu óc phản ứng chậm chạp, cả người đều là chết lặng, dự định chờ tâm tình bình tĩnh một chút nữa mới lái đi.

Tài xế tìm thấy xe của Lạc Kỳ, gõ cửa sổ xe, "Trợ lý Lạc."

Lạc Kỳ biết tài xế của Tưởng Thịnh Hòa, vội hạ cửa sổ xe xuống, "Chào anh, chuyện gì thế?"

"Tổng giám đốc Tưởng bảo tôi đến xem thử, cô có cần tôi hỗ trợ đưa một chuyến không. Tổng giám đốc Tưởng nói gần đây bởi vì nguyên nhân sức khỏe, áp lực công việc của Chủ tịch Tưởng cũng sang bên cô. Trên đường đi làm, an toàn quan trọng nhất."

Hôm nay Lạc Kỳ không từ chối ý tốt của ông chủ, cô cũng lo lắng lỡ như trên đường đi mình mất hồn rồi xảy ra va chạm, đến lúc đó ảnh hưởng công việc, sẽ khiến người ta cười nhạo, cảm thấy cô rời khỏi đàn ông thì không sống nổi, không nghĩ thoáng nên mới đụng xe.

"Làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh và Tổng giám đốc Tưởng."

Giọng điệu của tài xế tự nhiên: "Đừng khách sáo, đều là vì công việc. Người của Bộ phận Thư ký buổi tối có tiệc xã giao rồi uống rượu, tôi cũng thường xuyên đưa bọn họ về."

Lạc Kỳ xuống xe, đi vòng qua ghế phụ.

Vừa thắt dây an toàn, điện thoại rung lên, cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu gọi đến, cô bấm tắt, theo sau đó chặn dãy số của anh.

[ Kỳ, anh giữ lại đại sảnh tiệc cưới rồi. ]

Bùi Thời Tiêu không gọi được cuộc gọi thì đành để lại lời nhắn. Một khi thật sự hủy bỏ tiệc cưới, giữa anh ta và Lạc Kỳ không có đường quay về nữa. Anh ta không thể ngờ cô quyết tuyệt hủy bỏ hôn lễ.

"Bùi Thời Tiêu."

Trạm xe tàu điện ngầm có tiếng người huyên náo, Bùi Thời Tiêu nghe thấy Thôi Bồng đang gọi anh, cho rằng là nghe nhầm, vừa quay đầu nhìn, Thôi Bồng chạy chậm đến chỗ anh ta. Cô ta đã về nhà thay quần áo, trên cổ quấn một cái khăn lụa.

Bùi Thời Tiêu tháo kính râm xuống, "Sao em đến đây?"

Thôi Bồng đi gấp, bình phục hơi thở, "Em đi Bắc Kinh với anh, hôn lễ của các anh đã hủy bỏ, đều là em sai. Em đừng trước mặt giải thích với Lạc Kỳ, nói cho cô ấy biết là em chơi chiêu trò rồi dùng hết thủ đoạn để bám lấy anh, anh vẫn luôn từ chối em. Cô ấy sẽ tha thứ cho anh thôi." Cô ta muốn mượn chuyện này để gặp Lạc Kỳ, để cho Lạc Kỳ biết bản thân bại bởi ai.

Bùi Thời Tiêu còn không đến mức để cho một người phụ nữ gánh vác sai lầm thay mình, Thôi Bồng cũng không bám lấy anh ta.

"Đây là chuyện giữa anh và Lạc Kỳ, không liên quan đến em, em về đi."

"Em phải đi." Thôi Bồng kiên trì, mắt óng ánh nước, "Bất kể là như thế nào thì cũng là em không đúng. Cho dù thích anh đi nữa thì cũng nên để ở trong lòng, giữ một khoảng cách với anh. Không khống chế bản thân được không phải là cái cớ."

Cô ta nhìn Bùi Thời Tiêu, "Xin lỗi."

Bùi Thời Tiêu: "Nên nói xin lỗi là anh."

Thôi Bồng lắc đầu rồi rơi lệ, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta.

Bùi Thời Tiêu nhìn thấy vết cào trên cổ cô ta là một vết thật dài, "Còn đau không?"

Thôi Bồng nghẹn ngào: "Không đau."

"Em về đi." Anh ta nói xin lỗi lần nữa: "Thật xin lỗi chuyện hôm nay."

"Em nói không phải một mình anh sai, ai bảo em cũng thích anh chứ." Thôi Bồng lấy mu bàn tay lau nước mắt ngay khóe miệng, "Biết rõ anh sắp kết hôn, nhưng em vẫn là không có nắm giữ chừng mực. Không trách anh được."

Anh ta xuất sắc lại chói mắt, cô ta không kiềm chế được mà rung động, không nhịn được muốn đến gần, chờ đến gần rồi lại chầm chậm bắt đầu không được thỏa mãn, không nhìn nổi chuyện anh ta tốt với Lạc Kỳ, chỉ hi vọng anh ta thuộc về một mình mình, muốn kết hôn với anh ta, muốn ở bên cạnh anh ta cả đời.

Điện thoại di động của Bùi Thời Tiêu reo lên, là cuộc gọi của mẹ.

Lạc Kỳ hủy bỏ hôn lễ, hẳn là mẹ anh ta đã biết.

Anh ta nghe máy, "Mẹ."

"Con và Lạc Kỳ xảy ra chuyện gì? Xem hôn nhân là trò đùa ư? Muốn kết hôn là các con, hiện tại nói không kết hôn là không kết hôn, không nói một tiếng mà đã hủy bỏ hôn lễ, trong mắt từng người còn có người lớn không?"

Thôi Bồng cách Bùi Thời Tiêu bốn mươi năm mươi cm mà cũng nghe thấy âm thanh tra hỏi có thái độ hung hăng trong điện thoại.

"Mẹ, là lỗi của con. Con đã làm chuyện có lỗi với Lạc Kỳ."

"Ý gì?"

"Con đã ngoại tình."

"Con..."

Bà Bùi không dám tin, cứ thế mà không nói chuyện.

"Mẹ?" Trong điện thoại không có âm thanh, Bùi Thời Tiêu kêu một tiếng.

Bà Bùi bị tức mà không muốn nói chuyện, con trai mười mấy tuổi đã thích mỗi Lạc Kỳ, vì Lạc Kỳ từ bỏ việc ở lại nước ngoài, vì cô mà anh ta và gia đình chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy, không nhờ vào gia đình của mình mà gây dựng sự nghiệp với bạn bè, một nửa tài sản để ở trên danh nghĩa Lạc Kỳ.

"Có phải con quên rồi không, lúc đầu năm, vì để cho mẹ và ba con đồng ý các con kết hôn, con đã xuống nước cầu xin ba mẹ không? Lớn như vậy rồi, con đã bao giờ cúi đầu với người ta chưa? Vì Lạc Kỳ mà con cúi đầu với ba mẹ. Còn hai tháng nữa là làm hôn lễ, mà con lại khinh suất ngay lúc này ư? Bùi Thời Tiêu, con nghĩ thế nào thế?"

"Người phụ nữ đó mắt mù không nhìn thấy nhẫn cưới trên con hay là con lừa gạt cả hai đầu?"

"Mẹ. Lỗi của con."

Bà Bùi trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.

Bùi Thời Tiêu nhìn đồng hồ, thời gian đã kha khá, nói với Thôi Bồng: "Về đi. Lạc Kỳ cũng không muốn nhìn thấy những người khác."

Anh ta đeo kính râm, sải bước đi đến cửa xét vé.

Thôi Bồng đưa mắt nhìn Bùi Thời Tiêu, anh ta là một người kiêu ngạo như vậy, Lạc Kỳ đã chia tay với anh ta, ngay cả hôn lễ cũng hủy bỏ, mà anh ta còn phải đi nhận lỗi ngay trong đêm.

Bùi Thời Tiêu vừa đi vừa gửi tin nhắn: [ Kỳ, hiện tại anh sang đó. ]

Lạc Kỳ không nhắn lại, cũng chưa cho anh ta cảm thấy còn có khả năng vãn hồi.

Bọn họ có rất nhiều bạn bè chung, anh ta quen biết một nửa bạn trung học của cô.

[Tôi và Bùi Thời Tiêu chia tay rồi. Cảm ơn mọi người trước đó đã chúc phúc. ]

Bài đăng trên vòng bạn bè này chỉ đúng người bọn họ quen biết chung có thể nhìn thấy.

Sau đó, Bùi Thời Tiêu nhanh chóng nhận được không ít cuộc gọi của bạn bè rối rít hỏi anh ta và Lạc Kỳ đã xảy ra chuyện gì. Anh ta mới biết Lạc Kỳ đã đăng lên vòng bạn bè, nhưng không cho mình xem.

[ Cãi nhau rồi. Sẽ không chia tay. ]

Anh ta đành nhắn lại bạn bè như vậy.



[ Kỳ, anh ở trên tàu điện ngầm, chừng năm tiếng là đến. ]

[ Lỗi của anh. ]

[ Cho dù em chia tay, anh chờ em, bao lâu anh cũng chờ. ]

Tất cả tin nhắn mà anh ta gửi cho Lạc Kỳ đều như đá chìm đáy biển.

Lạc Kỳ không xem, không biết Bùi Thời Tiêu nói cái gì.

Về đến nhà, quét dọn trong nhà cửa sạch sẽ một lần, đồ vật nên ném thì đều vứt bỏ, trừ một vài quần áo trong tủ treo quần áo còn chưa kịp sửa sang lại, căn hộ lại khôi phục thành dáng vẻ cô vừa dọn vào.

Đồ vật ném đi hai phần ba thì vẫn còn nhiều, quần áo còn lại cộng thêm đồ dùng bên mình cô mang theo, hai cái vali là đủ.

Lạc Kỳ đặt phòng khách sạn ở trên mạng, đã thu dọn toàn bộ xong, nói với em họ: [ Chị dọn ra khỏi căn hộ rồi, tạm thời ở trong khách sạn mấy ngày. Chị không sao, không cần đến với chị, chị muốn một mình yên tĩnh hai ngày. Tìm được nhà thì gọi cho chị. ]

Cô để thẻ mở cửa trên bàn uống trà nhỏ, đẩy vali đi mấy bước, đột nhiên nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út.

Đeo quen rồi, suýt quên tháo xuống.

Lạc Kỳ tháo chiếc nhẫn kim cương xuống rồi để ở bên cạnh thẻ mở cửa.

Đầu năm nay, Bùi Thời Tiêu cầu hôn với cô tại Thành phố Tô, hộp nhẫn để ở trong phòng cưới Thành phố Tô, anh ta nói sau này ngày nào cũng phải đeo trên tay, chưa dùng tới hộp nhẫn.

Quen biết Bùi Thời Tiêu mười năm, ở bên nhau sáu năm, nếu như không phải là bởi vì nhà cô xảy ra chuyện, lúc ấy cô không có tâm tư không có sức lực để yêu đương, thì có lẽ bọn họ sẽ còn ở bên nhau trước một năm.

Sáu năm qua, vực thẳm đời người anh ta từng đi qua với cô, tất cả hồi ức thanh xuân của cô đều có liên quan đến anh ta.

Song, chúng vẫn tan mất rồi.

Cánh cửa bị đóng lại.

Lạc Kỳ đẩy vali rời đi.

Khách sạn ở gần đây, lái xe không tới năm phút.

Làm xong thủ tục nhận phòng, tắm xong, Lạc Kỳ chỉ cảm thấy cả người vô lực, nằm bò ở trên chiếc giường, cái gì cũng không muốn làm. Cô có thói quen xem hòm thư trước khi ngủ, xem thử có email quan trọng phải xử lý hay không, tối nay thực sự không có tinh lực.

Buông bỏ bản thân một lần đi.

Nhắm mắt được nửa tiếng đầu, cô lại kéo cơ thể mệt mỏi rồi bò dậy, lấy một chút ra, kết nối với nguồn điện rồi mở máy, sau đó đăng nhập vào hòm thư.

Giờ đây tình cảm đã không còn, hôn lễ đã không còn, chỉ còn lại món nợ đầy người.

Không làm việc thì lấy gì trả nợ.

Màn hình điện thoại mạc thỉnh thoảng sáng lên, từ khi cô đăng bài cô và Bùi Thời Tiêu đã chia tay ở trong vòng bạn bè, tin nhắn đã không đứt đoạn, cô chỉnh thành im lặng, một mực không nhắn lại.

Loại chuyện ngoại tình này nói ra thì vô nghĩa.

Lạc Kỳ đang xem email, hệ thống nhắc nhở có email mới, vừa mở ra xem là email của anh họ.

Lạc Vu Lễ: [ Điện thoại không liên lạc được em, xem rồi thì trả lời anh. ]

Lạc Kỳ buông con chuột xuống, lấy điện thoại di động từ trên chiếc giường sang, mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô gọi cuộc gọi thoại cho anh họ, đầu kia tức thì bắt máy.

"Đang tăng ca à?"

"Dạ."

Lạc Vu Lễ an tâm, điều nên hỏi thì cũng đã hỏi Lạc Vũ, anh không thích khuyên bảo người ta, ngay cả an ủi cũng cảm thấy không cần thiết.

Nên nghĩ thông suốt thì sớm muộn cũng sẽ nghĩ thông suốt.

"Bùi Thời Tiêu không liên lạc được em nên gọi đến chỗ anh. Hiện tại cậu ta ở trong căn hộ Bắc Kinh, nói căn hộ trống không."

Lạc Kỳ biết Bùi Thời Tiêu sẽ đến đó, cũng tính ra là đại khái mấy giờ anh ta có thể tới Bắc Kinh, không cần thiết gặp mặt, cho nên cuống cuồng dọn ra, "Đồ vật em cũng ném rồi, dọn dẹp tương đối nhanh."

"Hiện tại ở đâu?"

"Khách sạn. Anh không cần lo lắng."

Lạc Vu Lễ nói: "Em xem email nhanh như vậy, anh không lo lắng nữa." Lúc này còn có thể một lòng nghĩ đến công việc, không đến mức sa sút bởi vì chia tay.

Trên giao diện email, con trỏ rơi ở trên chỗ trắng, Lạc Kỳ liên tục bấm con chuột mấy cái.

Im lặng mấy giây, "Anh, xin lỗi nha."

"Em lại không sai. Nói xin lỗi gì."

Đúng là không làm sai, nhưng cô áy náy.

Cô chia tay Bùi Thời Tiêu, việc kinh doanh nhà bác cả sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng. Cụ thể ảnh hưởng bao lớn, cô không cách nào dự đoán.

"Em làm việc đi, anh gọi lại cho Bùi Thời Tiêu."

"Anh, anh chờ một chút. Hủy bỏ hôn lễ không phải nhất thời giận dỗi, em và Bùi Thời Tiêu không có khả năng nữa."

"Anh biết. Chỉ nói một tiếng với cậu ta là em không sao, đang bận tăng ca."

"..."

Kết thúc cuộc gọi, Lạc Kỳ tiếp tục xem email.

Tối nay hiệu suất làm việc cực kỳ thấp, nhưng may mà cũng xem xong email.

Cô nhìn thời gian, rạng sáng hai giờ mười một phút.

Tắt đèn, nằm ở trên chiếc giường trằn trọc trở mình, cô không tự chủ nghĩ đến rất nhiều chuyện đã qua, càng nghĩ thì đầu óc càng tỉnh táo. Chờ buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, trời cũng sáng rồi.

Lạc Kỳ trang điểm nửa tiếng, vất vả lắm mới che kín vành mắt đen.

Không có khẩu vị ăn sáng, cô trực tiếp lái xe đi công ty.

Dưới cao ốc, Lạc Kỳ quẹo vào thì nhìn thấy một chiếc xe SUV nhãn hiệu quen thuộc, là xe của Bùi Thời Tiêu, bình thường dừng ở trong bãi xe ngầm của căn hộ rồi để đóng bụi, thỉnh thoảng cô lái một hai lần.

Bùi Thời Tiêu mở cửa xuống xe, sải bước đi đến chỗ cô.

Lạc Kỳ không ngờ anh ta sẽ tìm đến công ty, sau một đêm, so với lúc vừa biết anh ta ngoại tình thì cô đã bình tĩnh rất nhiều, chậm rãi dừng xe một bên.

Bùi Thời Tiêu một đêm không ngủ, không tới sáu giờ đã ở đây chờ cô, rất sợ bỏ qua cô.

Cửa sổ xe hạ xuống.

Anh ta vịn kiếng xe, hơi cúi người, giọng nói hơi khàn khàn: "Trực tiếp nói tiếng xin lỗi với em."

Lạc Kỳ không nhìn anh ta, nhìn kính chắn gió, "Nhận được rồi."

Bùi Thời Tiêu nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của cô, hối hận lần trước quay về Thành phố Tô không ôm cô nhiều hơn. Lần đó cô tựa vào lòng anh ta nói bọn họ không thân quen, sao anh ta không kịp thời quay đầu chứ.

"Anh và cô ấy..."



Lạc Kỳ cắt ngang anh: "Đây là chuyện của anh. Dừng xe là muốn chừa lại thể diện cho mấy năm đã qua. Nếu anh không có chuyện gì khác thì nhường một chút, tôi đóng cửa sổ."

Bàn tay của Bùi Thời Tiêu vẫn vịn kiếng xe hạ xuống một nửa, có vài lời nói, mặt đối mặt mà nói ra khỏi miệng, thì không chỉ có là vấn đề buông bỏ tư thái, mà là khó mở miệng.

"Anh và cô ấy còn chưa tới một bước kia như em nghĩ."

"Không khác biệt." Lạc Kỳ nói thẳng: "Lúc anh rung động với người khác, chà đạp sự thật lòng của tôi, thì tôi và anh thì không có khả năng nữa rồi."

"Không phải cố ý lạnh nhạt với em, không biết nên làm sao nhận lỗi với em." Bùi Thời Tiêu lại nói một lần nữa: "Xin lỗi."

Anh ta đứng thẳng, thu lại bàn tay, nên có thể diện và chừng mực thì anh ta vẫn phải có, "Em lái vào đi, đừng chậm trễ công việc."

Lạc Kỳ đạp chân ga rồi lái vào hầm đậu xe.

Bùi Thời Tiêu quay lại xe mình mà kiệt sức.

Thư ký gọi đến, buổi tối có bữa tiệc xã giao quan trọng, hỏi anh ta có từ chối không.

Bùi Thời Tiêu xoa xoa sống mũi, "Không từ chối."

Anh ta bảo thư ký đặt vé máy bay, buổi chiều vội vã quay về.

Lại gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ: [ Anh về Thượng Hải, còn có công việc, làm xong thì đến với em. Bất kể bao lâu em mới có thể tha thứ cho anh, anh cũng sẽ đợi. Một năm không được thì hai năm. ]

Tổn thương anh ta tạo cho cô cần thời gian chữa lành.

Bùi Thời Tiêu đành phải nhờ Lạc Vu Lễ: [ Làm phiền quãng thời gian này anh khuyên giải Lạc Kỳ nhiều hơn. ]

- -

Liên tiếp hai ngày, hiệu suất làm việc của Lạc Kỳ đều không cao, may mà thời gian Tưởng Nguyệt Như ở công ty không lâu, không phát hiện cô khác thường chỗ nào.

Cho đến ngày thứ ba, cô mới điều chỉnh xong trạng thái, không thất thần khi xem tài liệu nữa.

[Chị, tìm được nhà rồi, em đã đi xem qua, trông được lắm. Ngày nào chị rảnh ký hợp đồng? ]

[ Thứ bảy. ]

Vừa nhắn lại tin nhắn của em họ, Tưởng Nguyệt Như tìm cô.

Để điện thoại di động xuống, cô vội vã sang đó.

Tưởng Nguyệt Như nâng tầm mắt nhìn cô một ánh mắt, "Hôm nay vành mắt không đen. Hai ngày trước không có mắt nhìn."

"Bà có thể nhìn ra ạ?" Lạc Kỳ cười cười, "Bản thân tôi cảm thấy che kín rồi."

"Ngủ không ngon thì một ánh mắt là có thể nhìn ra, dựa vào trang điểm thì sao có thể che kín." Tưởng Nguyệt Như thuận miệng nói: "Sắp lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, mấy ngày qua cô ít thức đêm thôi, mang mắt quầng thâm như vậy mà chụp hình thì không dễ coi lắm."

Vừa nói xong, bà đưa một phần văn kiện quan trọng cho cô, "Có rảnh thì nghiên cứu thêm một chút. Hai ngày trước tôi và Tổng giám đốc Tưởng đã trò chuyện rồi, nó không có ý kiến với việc cô nhảy sang bệnh viện điều trị Viễn Duy. Tháng mười hai bổ nhiệm xong thì là có thể xuống đó."

"Cảm ơn Chủ tịch Tưởng." Lạc Kỳ không mở túi tài liệu, đoán được bên trong là tài liệu quan trọng của bệnh viện điều trị Viễn Duy, cô để trước mặt Tưởng Nguyệt Như, "Chủ tịch Tưởng, tôi vẫn ở trong trụ sở chính của Viễn Duy ạ."

Tưởng Nguyệt Như không hiểu: "Cơ hội tốt như vậy mà cô không nắm bắt, ngốc rồi à? Tôi là người từng trải, tôi nói với cô nhé, sự tự hạn chế của đàn ông cực hiếm. Nhất thiết đừng khảo nghiệm đàn ông, không có mấy tên đàn ông nào trải qua khảo nghiệm đâu. Thời gian yêu xa lâu rồi, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề."

Lạc Kỳ không giấu giếm nữa, "Đã xảy ra vấn đề. Mấy ngày trước đã chia tay ạ."

Tưởng Nguyệt Như trợn mắt há mồm, đột nhiên không biết nên khổ sở thay Lạc Kỳ hay là vui vẻ thay cháu trai của mình.

Làm phụ nữ, bà hi vọng tình cảm của Lạc Kỳ thuận lợi, bản thân bà đã từng lãnh hội mùi vị bị phản bội, biết đau khổ cỡ nào, cho nên trái tim chân thành không hi vọng Lạc Kỳ trải qua chuyện đó.

Song, làm cô ruột, cháu trai đã bỏ lỡ sáu năm sau mà còn có cơ hội, sao bà có thể không vui vẻ được chứ.

Nhất thời ngũ vị tạp trần.

"Chủ tịch Tưởng, tôi không sao, đã điều chỉnh kha khá rồi." Lạc Kỳ tự trêu ghẹo: "Vành mắt đen của tôi cũng không nặng nữa rồi, đây không phải là bà nói sao."

Tưởng Nguyệt Như tự trách: "Tôi cũng không chú ý, còn cho rằng cô tăng ca nên ngủ không ngon."

Bà chỉ vào túi tài liệu: "Chắc chắn không đi?"

"Không đi. Ở trong trụ sở chính ạ." Hôn lễ đã hủy bỏ, hiện tại người nhà cũng không đoái hoài cô, cô trở về để làm gì.

Tưởng Nguyệt Như không nói nhiều, "Tài liệu chưa dùng tới, cô đưa cho Tổng giám đốc Tưởng."

"Được." Lạc Kỳ cầm văn kiện rời khỏi, nghĩ đến ngày trước khóc sưng mắt bị Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy, thực sự không muốn đối mặt với anh.

Tưởng Nguyệt Như không cố ý nói với cháu trai Lạc Kỳ đã chia tay, chờ bản thân anh phát hiện khác thường.

Tưởng Thịnh Hòa vừa mới tới phòng làm việc, đang chuẩn bị mở họp video.

Thư ký Cư qua xin chỉ thị: "Tổng giám đốc Tưởng, Trợ lý Lạc ở bên ngoài, đến đưa tài liệu ạ."

Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên ngẩng đầu, "Lạc Kỳ?"

"Vâng. Đang ở bên ngoài."

"Để cô ấy vào đi."

Cho đến khi Lạc Kỳ đứng ở trước bàn làm việc, Tưởng Thịnh Hòa còn đang nghi ngờ vì sao cô ruột bảo cô đến đưa tài liệu.

Mấy năm qua, anh và cô ruột nắm giữ chừng mực của riêng mình, anh chưa bao giờ đi phòng làm việc cô ruột rồi vô tình gặp Lạc Kỳ, trước giờ cô ruột cũng tận lực không để cho Lạc Kỳ xuất hiện ở trước mặt anh.

Lạc Kỳ nói rõ nguyên do đi đến để trả tài liệu: "Tôi quyết định ở trong trụ sở chính."

Tưởng Thịnh Hòa còn chưa kịp dò hỏi tại sao cô không đi bệnh viện điều trị Viễn Duy, tầm mắt quét qua túi tài liệu trên tay cô, ánh mắt dừng ở trên ngón áp út tay trái của cô.

Nhẫn cưới của cô đã bị tháo xuống.

Trong một chốc, nội tâm vén lên cơn sóng khổng lồ.

Anh cố gắng hết sức duy trì mặt ngoài bình tĩnh, khẽ gật đầu bày tỏ đã biết.

Lạc Kỳ đã quen anh tích chữ như vàng, để tài liệu xuống rồi rời khỏi.

Chờ cánh cửa đóng lại, Tưởng Thịnh Hòa bình tĩnh lại, gọi điện thoại chất vấn Tưởng Ti Tầm: "Ba ngày rồi, cái gì cũng không điều tra được, anh làm việc thế nào thế?"

Tưởng Ti Tầm không phải không điều tra được, tin tức tra được khiến cho anh khiếp sợ, anh sợ niềm vui bất ngờ rơi vào khoảng không, lại tìm thêm mấy người thẩm tra.

"Anh đang dùng cơm, dự định ăn xong rồi nói với em, ai ngờ mấy phút mà em cũng không kịp đợi. Tin tức xác thật, bọn họ chia tay rồi, hôn lễ cũng hủy bỏ." Anh giành công lao: "Là anh tích thiện được đức nên em mới có hôm nay. Nhớ sau này mỗi ngày lạy anh thêm mấy lần."

Hồi lâu sau, Tưởng Thịnh Hòa tìm về giọng nói của bản thân, "Lạc Kỳ nhắc đến việc chia tay?"

"Ừ. Nguyên nhân cụ thể anh không muốn điều tra, cho Lạc Kỳ một chút riêng tư và tôn trọng."

"Không cần điều tra. Cho em một phần tài liệu công ty Bùi Thời Tiêu."

Tưởng Ti Tầm lo lắng Tưởng Thịnh Hòa không có lý trí, "Em làm gì? Tìm Bùi Thời Tiêu phiền phức à?"

"Không rảnh như vậy. Hiện tại anh ta phá sản thì em có ích lợi gì? Cho cơ hội để cho Lạc Kỳ thương hại anh ta à?"

"Vậy em muốn tài liệu công ty cậu ta làm gì?"

Tưởng Thịnh Hòa nói: "Tranh hết hạng mục trong nước mà gần đây Bùi Thời Tiêu coi trọng, tìm mấy hạng mục nước ngoài không khác biệt lắm tiếp tế anh ta. Những chuyện khác, một năm sau rồi nói."

"..." Tưởng Ti Tầm cười, "Ác thì vẫn là em ác." Để cho hạng mục hải ngoại quấn lấy Bùi Thời Tiêu, để cho anh ta không có thời gian phiền Lạc Kỳ, không cho anh ta một tia khả năng tái hợp được.