Nam Việt Đế Vương

Chương 123: Truyền Thừa




"Dựa theo hình dáng này, cộng thêm nơi đây không có nhân loại tồn tại thì tám phần ông ấy là ông Địa!"

"Ông địa?"

Hắn nhìn chằm chằm vào ngườ đàn ông nọ, thấy cũng đúng. Xét về hình dáng thì quá chuẩn rồi, xét về tính cách thì cũng có thể. Thấy luôn nở nụ cười hiền hòa thế kia cơ mà.

"Nhưng như vậy vẫn chưa thể tin được. Đám yêu ma quỷ quái nó có thể biến hình để lừa gạt mọi người, ta thì còn xa mới đạt đến Linh cảnh cấp, không thể phân biệt được. Tốt nhất là chắc ta đi vào, để Ánh Nguyệt cùng Hà My đợi bên ngoài, có gì còn xử lí được. Hơn nữa ta còn đốt tre, thằng Khoai tuy đang ngủ sâu nhưng nếu ta gặp nguy hiểm vẫn sẽ ra giúp chứ, đúng không?"

Nghĩ vậy hắn liền nói hai cô nàng đứng ngoài, còn hắn một mình đi vào. Ông Địa thấy vậy bèn cười lớn:

"Cháu bé thật cẩn thận. Thôi cũng không sao, vào đi."

Trần Phong bước từng bước chậm rãi vào đình. Khác với cảnh tượng bên ngoài, trong đình cực kì sạch sẽ, thoáng mát, còn có một bàn thờ dài, trên đó có mấy bức tượng, đầu tiên là một người đàn ông bụng phệ, chắc hẳn là ông Địa, tiếp theo là mấy bức tượng lạ mặt, và cuối cùng lại là một bức tượng khiến hắn cực kì kinh ngạc.

Lại là bức tượng trong ngôi miếu hôm nọ hắn vào ngủ nhờ! Tuyệt đối không thể sai được, bởi cái khí chất của vị kia quá bất phàm.

"Đó là tượng của Lê tướng quân đấy. Ngài ấy là Thượng đẳng thần, ngươi nên bái lạy một chút là hơn."

Ông Địa xách cái bụng phệ của mình đi đi lại lại, rồi sau đó chọn một chỗ rộng rãi thoáng mát ngồ xuống, khẽ phe phẩy cái quạt.

Gặp quỷ rồi? Tháng cô hồn hay sao?

Trần Phong có chút run run, ngày đó rõ ràng bọn họ gặp được bức tượng này, bây giờ lại gặp lại, chẳng lẽ ông ấy cũng như những vị Linh giả kia, chỉ còn lại Linh hồn thể??

Trần Phong phủi nhẹ quần áo cho phẳng phiu, sau đó thắp hương, cắm lên bàn thờ của hai người, sau đó cúi đầu khấn vái.

Lúc này hắn cũng không biết rằng bức tượng kia đột nhiên nổi lên dị động, sau đó một Linh hồn thể chậm rãi đi ra. Linh hồn này cực độ suy yếu, thân thể mờ mờ ảo ảo, tưởng chừng một cơn gió thổi qua liền tan rã mất.

"Ông Địa, ông đâu cần làm như vậy chứ? Ông có lẽ cũng có thể thấy chứ? Đế khí ấy! Đế mệnh ấy, tuy không mạnh nhưng vẫn còn một tia. Nói không chừng cậu bé này chính là người mà ngài ấy đã đề cập đến thì sao?"

Nụ cười của ông Địa vẫn lưu lại trên môi, ông ấy nói:

"Lê tướng quân, ngài lúc còn sống là cường giả Tông Linh cấp đúng không? Tức tuổi thọ sẽ nằm ở khoảng bảy trăm tuổi? Linh hồn thì tuổi thọ dài hơn. Từ lúc Lê Thái Tổ lập nghiệp đến nay đã mấy ngàn năm năm rồi, ngươi vẫn cho rằng mình còn sống tiếp được sao? Ta thấy ngươi sắp chết rồi, Linh hồn đã khô cạn rồi, không có ai cúng tế ngươi, lại cộng thêm vết thương năm đó....."

"Năm đó là ta sai lầm, không hiểu ý Thánh thượng, để rồi sai lầm nối tiếp sai lầm, bởi vậy ta dù hồn phi phách tán cũng phải sửa chữa nó."

Từ thân thể Trần Phong từng luồng sáng bay lên, nhập vào thân thể Lê tướng quân, khiến linh hồn thể mờ ảo của ông ta dần hiện rõ.

"Các vị kia chắc hồn quy hư vô, tiến vào thiên giới rồi. Ta là thiên thần, là thần do trời đất sinh ra, là bất tử. Còn ngài là thần, nhưng chỉ là nhân thần, là thần được phong tước, không phải là thần thật sự. Ngươi chưa đạt đến Thánh cảnh, Thần cảnh cũng còn xa. Nếu ngài chết đi thì sẽ chết thật đấy! Ngài có ý định gì không?"

Ông Địa giọng đầy buồn bã, không giống như thường ngày.

Lê tướng quân nhìn ra khỏi đình làng, nhìn bao quát mấy mươi nóc nhà, trong đầu dần hiện lên cảnh tượng năm đó. Từng vị Linh giả được phàm nhân tôn kính nay lại giấu đi Linh thuật, cất đi một thân Linh lực khổng lồ, giấu đi một thân lực lượng đủ để phá núi lấp biển, từng người xuống ruộng cày cấy, ra mương bắt cá, tình cảnh mới êm đẹp làm sao.

"Chết mà thôi, cũng không có gì to tát. Ông Địa à, ta cùng ngươi gắn bó cả ngàn năm rồi, chắc cũng đã đến lúc chia tay. Ta cũng nên sửa chữa sai lầm năm xưa thôi."

Ánh mắt ông ấy lại nhìn xa hơn, nhìn về khu mộ phía xa xa, thấp giọng nói:

"Bọn họ vì ta mà chết, vì ta mà chiến tử. Ông Địa, có lẽ đã đến lúc rời khỏi đây rồi. Sóng đã cuộn, gió đã thổi, ngày này đã đến rồi.Hàng ngàn Linh hồn Linh giả còn sót lại nơi đây cũng nên biến mất. Họ sống quá lâu rồi, họ là gánh nặng của thế giới này."

Ông Địa lắc đầu, đáp:

"Ta không đi, ta là thần thổ địa nơi đây, sao có thể nói đi là đi? Ta đi thì ai cai quản vùng đất này?"

Thân thể của Lê tướng quân tiếp tục hiện rõ ra, thân thể cũng hiện ra rõ ràng. Ông Địa ngước lên nhìn Lê tướng quân hồi lâu, lại thở dài một hơi, nói:

"Xem ra ý ngài đã quyết, ta cũng không nói thêm nữa."

Lê tướng quân gật đầu, nở một nụ cười hiếm hoi, sau đó thân thể đột nhiên phồng lên, phút chốc đã hóa thành thần nhân khổng lồ, thân thể phát ra hào quang chói mắt. Rồi ầm một tiếng, Lê tướng quân biến mất, không biết đi nơi nào. Ông ĐỊa lắc đầu thở dài, quay sang nhìn Trần Phong. Lúc này hắn đã vái lạy xong, bởi vậy đứng thẳng dậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Vừa rồi hắn cảm nhận có một dao động gì đó, dao động này cực kì mạnh mẽ khiến hắn hít thở không thông, cảm giác mình thật nhỏ bé. Nhưng bây giờ thì đã biến mất, thật kì lạ.

"Cảm tạ ân đức của ngài." Trần Phong nói một câu như vậy rồi định lui ra thì ông Địa đã phe phẩy chiếc quạt, nói:

"Cậu bé, ngươi đã vào đây rồi tức là có duyên phận với ta. Trên kia có mấy bức tượng chứa đựng di sản của mấy vị Linh giả lúc còn sống. Ngươi hãy thử xem có nhận được gì hay không.?

Di sản? Truyền thừa?

Trần Phong nhất thời hai mắt rực sáng, trong lòng khấp khở mừng thầm. Những người tiến vào bí cảnh này thường có ba mục đích:

Thứ nhất, tìm kiếm tài nguyên. Tài nguyên này chính là dược thảo, thân thể yêu thú, yêu đan, khí thiết,..... Những thứ này xuất hiện bất kì, có khi đang đi trên đường cũng có thể giẫm phải, nhưng cũng có khi phải chém giết hàng tá yêu thú mới có thể cướp lấy

Thứ hai đó là rèn luyện. Đối với những võ giả trẻ tuổi thì đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, có thể giúp họ trưởng thành về nhiều mặt.

Thứ ba, cũng là mục đích quan trọng nhất, đó chính là truyền thừa. Trong đây có rất nhiều di sản của các Linh giả để lại, nếu có đủ thực lực và đủ may mắn thì có thể đạt được. Thậm chí cách đây năm mươi năm có người còn đạt được truyền thừa của một vị Huyền Linh cảnh, trong đó có đủ loại Dẫn khí thuật, võ kỹ, Linh thuật, công pháp,.... cùng các tài nguyên tu luyện, khiến người đó tốc độ tu luyện tăng mạnh, nghe nói bây giờ đã là một vị Huyền Linh cảnh cường giả rồi.

Bởi vậy vô số người muốn tìm được một truyền thừa, từ đó đổi đời. Đáng tiếc đời không như là mơ, số người nhận được truyền thừa ít đến thương cảm.

Ông Địa đang cười nói với hắn thì đột nhiên nhìn ra bên ngoài, nói:

"Xem ra vẫn có những người không tệ. Cậu bé, ngươi có đối thủ rồi."

Lúc này ngoài đình đang có ba người đang đứng, phân biệt là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, và một cô gái hơn hai mươi tuổi.

"Người từ đâu tới, định đi về đâu?"

Ông ta ưỡn cái bụng phệ lên, nở nụ cười hòa ái nhìn ba người. Mà ba người kia cũng không dám khinh thường, khom lưng vái một cái rồi nói:

"Thưa ngài, chúng con đi qua đây, muốn tìm chỗ nghỉ lại, mong ngài hiểu cho."

"Mời vào, mời vào."

Ông Địa vẫy vẫy tay, thấy vậy ba người kia liền tự tin tiến vào, nhìn thấy Trần Phong không ngờ đã ở trong này từ trước nên có chút bất ngờ.

"Cả ba người này đều là Nội cương cảnh cao thủ?"

Bằng vào Tinh thần lực cùng Linh thể, Trần Phong có thể đoán được thực lực của hai người này. Người đàn ông ngoài ba mươi kia huyết khí dồi dào, Chân khí hùng hồn đến cực điểm, thậm chí bên ngoài thân thể còn xuất hiện một lớp Chân khí mờ ảo. Điều này chứng tỏ một điều, người này ít nhất đã đạt đến Nội cương hậu kì, thậm chí là đỉnh cao!

Còn hai người kia một nam một nữ này có lẽ là người của hai học viện kia. Nam thì gương mặt góc cạnh, da ngăm đen. Nữ dung mạo cũng chỉ có thể xem là bình thường, không xấu mà cũng chả đẹp, nhưng khí thế thì như mẫu bạo long, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng. Dung mạo là vậy, nhưng thực lực hai người không hề tầm thường chút nào.

"Thưa ngài, tôi còn hai người bạn ở ngoài, không biết...." Hắn chợt nhớ Ánh Nguyệt và Hà My đang đứng ngoài chờ, bởi vậy lên tiếng.

Ông Địa gật đầu, cười khẽ:

"Dễ dàng, dễ dàng. Cô bé lớn hơn kia thì có thể vào, bởi tư chất tuy hơi non nhưng cũng tạm được. Còn cô bé nhỏ hơn kia thì không được, hoàn toàn không phù hợp với những truyền thừa này. Đã thế còn bày thứ quái quỉ kia ngoài Đình của ta, định làm trò gì vậy?"

Nói rồi ông ta khẽ phẩy quạt, lập tức Ánh Nguyệt xuất hiện trong điện thờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Đến khi nhìn thấy Trần Phong mới chạy lại, nói nhỏ:

"Cậu làm gì mãi mà không ra thế? Hà My với tôi lo quá. Cô bé thậm chí còn bày ra một tòa trận pháp khủng bố ngoài kia kìa, nếu năm phút nữa mà cậu không đi ra chắc cô bé sẽ san bằng nơi đây luôn."

"Để tôi ra nói với em ấy, chứ lỡ may có chuyện gì thì hỏng bét."

Hăn xin phép đi ra khỏi đình, sau đó liền há hốc mồm. Bởi phía trước đình lộ ra một toà Trận pháp, trong đó lửa cháy rừng rực, hóa thành từng con Hỏa Long khổng lồ, giương nanh múa vuốt chuẩn bị tấn công.

"Hà My, dừng lại, dừng lại."

Hắn toát mồ hôi hột ra, da đầu tê dại. Tòa trận pháp này hắn cảm nhận được uy năng hòan toàn không kém gì trận pháp mà Thanh Sương lúc trước sử dụng để giết con vượn kia. Mà con vượn kia là yêu thú cấp năm đấy, hơn nữa còn là đỉnh cấp trong loài này, tức là tòa trận pháp này hoàn toàn có thể xóa sổ Chuyển Linh cảnh đại cao thủ! Nhưng bây giờ Hà My lại có thể triệu ra trận pháp cấp độ này, khiến hắn như mơ, bắt đầu dùng con mắt khác nhìn Hà My.

Mà lúc này Hà My đứng giữa trận, hai tay nắm chặt lấy quyền trượng, trong con mắt lộ ra vẻ ác liệt.

"Anh Phong? Anh vẫn ổn sao?"

Cô bé thấy hắn chạy ra liền hô to một tiếng, lập tức tòa trận pháp thu lại, rơi vào trong quyền trượng. Hà Mh chạy đến trước mặt hắn, ngại ngùng nói:

"Em thấy anh vào lâu quá, bởi sợ có chuyện không may xảy ra nên em mới định tấn công vào. May mà anh đi ra kịp."

Trần Phong nghe vậy có chút cảm động, theo thói quen mà xoa nhẹ đầu cô bé, nói:

"Cảm ơn em nhiều."

Xong xuôi hắn mới thấy hành động của mình có chút hơi quá, bởi vậy liền thu tay lại, ho nhẹ, nói:

"Em đợi ở đây nhé. Anh cùng Ánh Nguyệt đi vào bên trong để thử tìm kiếm di sản truyền thừa, tạm thời không đi được."

Cô bé khuôn mặt hồng lên chút ít, rồi ừm một tiếng, nắm lấy tay hắn, nói:

"Chúc anh may mắn."

Hết chương 123